Thời điểm Lưu Trì khôi phục ý thức, bên tai còn như có thể nghe thấy tiếng gào khóc của ai đó. Hắn nghĩ, hắn có thể được gọi là A sắt đá, suy kiệt hô hấp mà không chết đúng là lợi hại. Nhưng dù là A sắt đá, bị trận ốm đau không thấy điểm cuối này quấn thân, cũng mệt quá chừng. Hắn nghĩ thế, không nhịn được duỗi tay vuốt vuốt mặt phát, sau đó người đàn ông rắn rỏi hoàn toàn cứng đờ tại chỗ. Lần gần nhất hắn có thể nhấc cánh tay là mấy năm trước rồi? Còn ngón tay, vừa non vừa mịn thế này, là tay hắn thế quái nào được? Lưu Trì ngu ngốc đầy mặt, mãi đến tận khi chị gái y tá phát hiện hắn đã tỉnh, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. —————— A sắt đá chậm chừng mấy ngày, trải qua quá trình khôi phục thân thể này xong rồi, rốt cục mới tin tưởng mình thay hồn đổi xác. Thay thành một O trẻ trung, trắng trẻo non nớt, một bữa chỉ có thể ăn nửa bát cơm. Mẹ nó cứ như hắn đang nằm mơ ấy. “Cứ quyết định như vậy đi nhá Tiểu Trì.” Hằng ngày hắn nằm ngu trên giường bệnh, dù chị gái y tá trưởng đang nói ngay…
Chương 12
Trọng Sinh Khốc A Biến Kiều OTác giả: Trương Đại CátTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănThời điểm Lưu Trì khôi phục ý thức, bên tai còn như có thể nghe thấy tiếng gào khóc của ai đó. Hắn nghĩ, hắn có thể được gọi là A sắt đá, suy kiệt hô hấp mà không chết đúng là lợi hại. Nhưng dù là A sắt đá, bị trận ốm đau không thấy điểm cuối này quấn thân, cũng mệt quá chừng. Hắn nghĩ thế, không nhịn được duỗi tay vuốt vuốt mặt phát, sau đó người đàn ông rắn rỏi hoàn toàn cứng đờ tại chỗ. Lần gần nhất hắn có thể nhấc cánh tay là mấy năm trước rồi? Còn ngón tay, vừa non vừa mịn thế này, là tay hắn thế quái nào được? Lưu Trì ngu ngốc đầy mặt, mãi đến tận khi chị gái y tá phát hiện hắn đã tỉnh, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. —————— A sắt đá chậm chừng mấy ngày, trải qua quá trình khôi phục thân thể này xong rồi, rốt cục mới tin tưởng mình thay hồn đổi xác. Thay thành một O trẻ trung, trắng trẻo non nớt, một bữa chỉ có thể ăn nửa bát cơm. Mẹ nó cứ như hắn đang nằm mơ ấy. “Cứ quyết định như vậy đi nhá Tiểu Trì.” Hằng ngày hắn nằm ngu trên giường bệnh, dù chị gái y tá trưởng đang nói ngay… Đinh Lăng dẫn Lưu Trì đi leo núi, ăn cơm dã ngoại rồi đi đường ngắm cảnh trở về trung tâm thành phố, đi dạo từ từ lại đến bữa tối.Đinh Lăng mời bạn trai nhỏ của mình ăn tiệc hải sản tươi cỡ lớn.Lưu Trì rất thích ăn hải sản giáp xác, ăn một miếng thôi là không dừng được.Đinh Lăng chiều hắn thích ăn, bản thân lại không biết ăn thế nào, giúp người ta lột vỏ từng con một.“Anh lột vỏ rất siêu đó.”Lưu Trì thở dài nói.Trước đây khi hắn và lão Đinh bên nhau, chỉ có hắn thích ăn hải sản tươi, lão Đinh rất xoi mói, anh ngại hải sản tanh không thích, xưa nay chưa từng ăn.Mỗi lần mua tôm như này về nhà, luôn là Lưu Trì mỗi tay một con ăn sướng, Đinh Lăng tự đi ăn cái khác.Sau đó Lưu Trì bị bệnh, tiền dùng hết để chữa bệnh, không còn cách nào quan tâm chuyện ăn hải sản tươi nữa.Có một lần hắn xuất viện tĩnh dưỡng chờ ở nhà, thừa dịp Đinh Lăng đi làm tự lảo đảo đi mua nửa cân tôm tít, kết quả hao hết sức lực nấu chín, tay lại run đến mức không lột ra được, lột chỗ nào cũng thủng. Sau đó hắn không bao giờ ăn đồ giáp xác như vậy nữa, không ngờ bây giờ lão Đầu Đinh này mười ngón tung bay biết lột vỏ tôm hầu hạ người ta.Lưu Trì thấy hơi chua chua, quả nhiên thanh niên rù quến hơn.Hắn hỏi: “Đinh chủ nhiệm không chê tay lột thứ này sẽ có mùi sao?”Đinh Lăng bỏ thịt tôm trên tay vào trong đĩa đối phương, mỉm cười.“Phục vụ em ăn, là vinh hạnh của anh.”Kính mắt của anh hơi trượt xuống trên mũi, vì tay anh không sạch nên thẳng thắn hướng mặt đến gần người bên cạnh.“Giúp anh chỉnh lại kính mắt đi.”“Ồ.” Lưu Trì nghe lời đẩy lên một cái, ngón tay vô tình đụng vào hốc mắt Đinh Lăng, thế mà thấy trên ngón tay dính một ít phấn cao.Hắn xoa xoa ngón tay, không nhịn được mỉm cười.“Đinh chủ nhiệm anh trang điểm giỏi đó nha, lại còn đánh phấn.”Đúng là cái đồ lão Đinh ốc vít gắm thối!Đã đeo kính mắt gọng vàng còn xoa phấn nền.Trâu già gặm cỏ non, hừ.
Đinh Lăng dẫn Lưu Trì đi leo núi, ăn cơm dã ngoại rồi đi đường ngắm cảnh trở về trung tâm thành phố, đi dạo từ từ lại đến bữa tối.
Đinh Lăng mời bạn trai nhỏ của mình ăn tiệc hải sản tươi cỡ lớn.
Lưu Trì rất thích ăn hải sản giáp xác, ăn một miếng thôi là không dừng được.
Đinh Lăng chiều hắn thích ăn, bản thân lại không biết ăn thế nào, giúp người ta lột vỏ từng con một.
“Anh lột vỏ rất siêu đó.”
Lưu Trì thở dài nói.
Trước đây khi hắn và lão Đinh bên nhau, chỉ có hắn thích ăn hải sản tươi, lão Đinh rất xoi mói, anh ngại hải sản tanh không thích, xưa nay chưa từng ăn.
Mỗi lần mua tôm như này về nhà, luôn là Lưu Trì mỗi tay một con ăn sướng, Đinh Lăng tự đi ăn cái khác.
Sau đó Lưu Trì bị bệnh, tiền dùng hết để chữa bệnh, không còn cách nào quan tâm chuyện ăn hải sản tươi nữa.
Có một lần hắn xuất viện tĩnh dưỡng chờ ở nhà, thừa dịp Đinh Lăng đi làm tự lảo đảo đi mua nửa cân tôm tít, kết quả hao hết sức lực nấu chín, tay lại run đến mức không lột ra được, lột chỗ nào cũng thủng. Sau đó hắn không bao giờ ăn đồ giáp xác như vậy nữa, không ngờ bây giờ lão Đầu Đinh này mười ngón tung bay biết lột vỏ tôm hầu hạ người ta.
Lưu Trì thấy hơi chua chua, quả nhiên thanh niên rù quến hơn.
Hắn hỏi: “Đinh chủ nhiệm không chê tay lột thứ này sẽ có mùi sao?”
Đinh Lăng bỏ thịt tôm trên tay vào trong đĩa đối phương, mỉm cười.
“Phục vụ em ăn, là vinh hạnh của anh.”
Kính mắt của anh hơi trượt xuống trên mũi, vì tay anh không sạch nên thẳng thắn hướng mặt đến gần người bên cạnh.
“Giúp anh chỉnh lại kính mắt đi.”
“Ồ.” Lưu Trì nghe lời đẩy lên một cái, ngón tay vô tình đụng vào hốc mắt Đinh Lăng, thế mà thấy trên ngón tay dính một ít phấn cao.
Hắn xoa xoa ngón tay, không nhịn được mỉm cười.
“Đinh chủ nhiệm anh trang điểm giỏi đó nha, lại còn đánh phấn.”
Đúng là cái đồ lão Đinh ốc vít gắm thối!
Đã đeo kính mắt gọng vàng còn xoa phấn nền.
Trâu già gặm cỏ non, hừ.
Trọng Sinh Khốc A Biến Kiều OTác giả: Trương Đại CátTruyện Đam Mỹ, Truyện Đoản VănThời điểm Lưu Trì khôi phục ý thức, bên tai còn như có thể nghe thấy tiếng gào khóc của ai đó. Hắn nghĩ, hắn có thể được gọi là A sắt đá, suy kiệt hô hấp mà không chết đúng là lợi hại. Nhưng dù là A sắt đá, bị trận ốm đau không thấy điểm cuối này quấn thân, cũng mệt quá chừng. Hắn nghĩ thế, không nhịn được duỗi tay vuốt vuốt mặt phát, sau đó người đàn ông rắn rỏi hoàn toàn cứng đờ tại chỗ. Lần gần nhất hắn có thể nhấc cánh tay là mấy năm trước rồi? Còn ngón tay, vừa non vừa mịn thế này, là tay hắn thế quái nào được? Lưu Trì ngu ngốc đầy mặt, mãi đến tận khi chị gái y tá phát hiện hắn đã tỉnh, vẫn chưa thể lấy lại tinh thần. —————— A sắt đá chậm chừng mấy ngày, trải qua quá trình khôi phục thân thể này xong rồi, rốt cục mới tin tưởng mình thay hồn đổi xác. Thay thành một O trẻ trung, trắng trẻo non nớt, một bữa chỉ có thể ăn nửa bát cơm. Mẹ nó cứ như hắn đang nằm mơ ấy. “Cứ quyết định như vậy đi nhá Tiểu Trì.” Hằng ngày hắn nằm ngu trên giường bệnh, dù chị gái y tá trưởng đang nói ngay… Đinh Lăng dẫn Lưu Trì đi leo núi, ăn cơm dã ngoại rồi đi đường ngắm cảnh trở về trung tâm thành phố, đi dạo từ từ lại đến bữa tối.Đinh Lăng mời bạn trai nhỏ của mình ăn tiệc hải sản tươi cỡ lớn.Lưu Trì rất thích ăn hải sản giáp xác, ăn một miếng thôi là không dừng được.Đinh Lăng chiều hắn thích ăn, bản thân lại không biết ăn thế nào, giúp người ta lột vỏ từng con một.“Anh lột vỏ rất siêu đó.”Lưu Trì thở dài nói.Trước đây khi hắn và lão Đinh bên nhau, chỉ có hắn thích ăn hải sản tươi, lão Đinh rất xoi mói, anh ngại hải sản tanh không thích, xưa nay chưa từng ăn.Mỗi lần mua tôm như này về nhà, luôn là Lưu Trì mỗi tay một con ăn sướng, Đinh Lăng tự đi ăn cái khác.Sau đó Lưu Trì bị bệnh, tiền dùng hết để chữa bệnh, không còn cách nào quan tâm chuyện ăn hải sản tươi nữa.Có một lần hắn xuất viện tĩnh dưỡng chờ ở nhà, thừa dịp Đinh Lăng đi làm tự lảo đảo đi mua nửa cân tôm tít, kết quả hao hết sức lực nấu chín, tay lại run đến mức không lột ra được, lột chỗ nào cũng thủng. Sau đó hắn không bao giờ ăn đồ giáp xác như vậy nữa, không ngờ bây giờ lão Đầu Đinh này mười ngón tung bay biết lột vỏ tôm hầu hạ người ta.Lưu Trì thấy hơi chua chua, quả nhiên thanh niên rù quến hơn.Hắn hỏi: “Đinh chủ nhiệm không chê tay lột thứ này sẽ có mùi sao?”Đinh Lăng bỏ thịt tôm trên tay vào trong đĩa đối phương, mỉm cười.“Phục vụ em ăn, là vinh hạnh của anh.”Kính mắt của anh hơi trượt xuống trên mũi, vì tay anh không sạch nên thẳng thắn hướng mặt đến gần người bên cạnh.“Giúp anh chỉnh lại kính mắt đi.”“Ồ.” Lưu Trì nghe lời đẩy lên một cái, ngón tay vô tình đụng vào hốc mắt Đinh Lăng, thế mà thấy trên ngón tay dính một ít phấn cao.Hắn xoa xoa ngón tay, không nhịn được mỉm cười.“Đinh chủ nhiệm anh trang điểm giỏi đó nha, lại còn đánh phấn.”Đúng là cái đồ lão Đinh ốc vít gắm thối!Đã đeo kính mắt gọng vàng còn xoa phấn nền.Trâu già gặm cỏ non, hừ.