Thời Nhất lang thang không mục đích trên khắp đường to phố nhỏ trong cái thời tiết vô cùng nắng nóng. Hiện giờ toàn thân cô không có lấy một xu dính túi, nên đến một chai nước cũng không mua nổi.Khi đi ngang qua một bức tường đá, khóe mắt cô thoáng thấy một dòng chữ thông báo treo thưởng vô cùng chói lọi được viết trên tấm áp phích dán lên tường.Chân cô phanh gấp lại, sau đó lùi hai ba bước về sau, đi đến trước bức tường, dí mặt vào tờ thông báo treo thưởng kia.Cô nhanh chóng lia mắt đọc lướt qua nội dung trên đó, trong miệng không nhịn được mà đọc nhẩm theo."Khu vực trực thuộc thẩm quyền quản lý của Cục Công an Lăng Hồ - thành phố Lâm Thành vừa xảy ra một vụ án hình sự lớn. Sau khi điều tra, Lý Chí Cường là đối tượng hiềm nghi lớn nhất, hiện tại đã bỏ trốn.""Nghi phạm Lý Chí Cường, căn cước công dân số 522...!Mong các phương tiện truyền thông và quần chúng nhân dân tích cực cung cấp manh mối cho cơ quan công an...!Giải thưởng hai vạn nhân dân tệ..."Thời Nhất không có khái niệm về…
Chương 25: 25: Chẳng Lẽ Muốn Được Tặng “đôi Vòng Tay” Bạc 2
Tôi Đoán Mệnh Cậu Vào TùTác giả: Không Sơn VũTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámThời Nhất lang thang không mục đích trên khắp đường to phố nhỏ trong cái thời tiết vô cùng nắng nóng. Hiện giờ toàn thân cô không có lấy một xu dính túi, nên đến một chai nước cũng không mua nổi.Khi đi ngang qua một bức tường đá, khóe mắt cô thoáng thấy một dòng chữ thông báo treo thưởng vô cùng chói lọi được viết trên tấm áp phích dán lên tường.Chân cô phanh gấp lại, sau đó lùi hai ba bước về sau, đi đến trước bức tường, dí mặt vào tờ thông báo treo thưởng kia.Cô nhanh chóng lia mắt đọc lướt qua nội dung trên đó, trong miệng không nhịn được mà đọc nhẩm theo."Khu vực trực thuộc thẩm quyền quản lý của Cục Công an Lăng Hồ - thành phố Lâm Thành vừa xảy ra một vụ án hình sự lớn. Sau khi điều tra, Lý Chí Cường là đối tượng hiềm nghi lớn nhất, hiện tại đã bỏ trốn.""Nghi phạm Lý Chí Cường, căn cước công dân số 522...!Mong các phương tiện truyền thông và quần chúng nhân dân tích cực cung cấp manh mối cho cơ quan công an...!Giải thưởng hai vạn nhân dân tệ..."Thời Nhất không có khái niệm về… Trong bãi đỗ xe trống trải, những ngọn đèn huỳnh quang chậm rãi sáng lên, ánh sáng mờ nhạt thắp sáng từng khu bãi đỗ.Ngoại trừ tiếng bước chân đi đường rất nhỏ của Thời Nhất ra, thì không có tiếng động nào khác.Lúc này, Thanh Thanh và nhóm dân cư mạng đang ngồi trước màn hình, cũng vô thức căng thẳng theo.Thế nhưng Thời Nhất lại chẳng có cảm giác gì cả, sau khi tiến vào bãi đỗ xe, cô rẽ trái rẽ phải bảy tám vòng thì thấy một cặp nam nữ đứng cạnh chiếc ô tô màu đen cách đó không xa, bọn họ đang ngóng trông nhìn lối ra vào thang máy của bãi đỗ xe ngầm.Tiếng bước chân của Thời Nhất thu hút sự chú ý của bọn họ.Họ quay đầu nhìn cô.Trên người cô mặc bộ Hán phục màu xanh nhạt, mái tóc dài như thác nước được búi tùy ý bằng một chiếc trâm ngọc; làn da cô trắng nõn, hồng hào, ngũ quan vô cùng tinh tế, giống thiếu nữ bước ra từ bức tranh được họa sĩ chăm chút tỉ mỉ từng đường nét.Ánh mắt của cặp nam nữ đứng cạnh chiếc xe màu đen kia đánh giá bộ quần áo kì lạ của Thời Nhất, sau đó bọn họ liếc nhau ra hiệu.Ánh mắt của bọn họ như đang đánh giá một món hàng, khiến người khác cảm thấy cực kỳ khó chịu.Sau khi hai người kia trao đổi ánh mắt, bọn họ tiến lên phía trước một chút, định bụng chút nữa nhân lúc Thời Nhất đi ngang qua, bọn họ sẽ túm lấy cô, sau đó nhét lên xe.Thật ra nếu theo tác phong làm việc từ trước đến nay của bọn họ, bọn họ sẽ không bắt những cô gái có phong cách ăn mặc khác thường như Thời Nhất.Bởi vì những người như thế có tỷ lệ quay đầu nhìn lại rất cao, vô cùng thu hút sự chú ý, đối với bọn họ mà nói thì rắc rối hơn người bình thường một chút.Nhưng lúc này, bọn họ sợ chút nữa cô sẽ chạm mặt Thanh Thanh, đến lúc đó lại gây thêm rắc rối cho bọn họ, nên quyết định không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, bắt cả đôi.Một bước, hai bước, khoảng cách giữa Thời Nhất và bọn họ dần rút ngắn.Cánh tay thô to, khỏe khoắn của người đàn ông bất ngờ vươn tới, ngay khi ông ta sắp chạm vào cánh tay của Thời Nhất, Thời Nhất đã tóm được cánh tay của ông ta, vặn thật mạnh.Chân phải cô bước lên phía trước một bước, tiếp đó dùng một tay quật ngã người đàn ông qua vai.Một tay cô vặn ngược cánh tay của người đàn ông ra sau lưng, kéo thật mạnh.Một tiếng "rắc" vang lên, cánh tay của người đàn ông trật khớp."A...!đau, mẹ nó hu hu hu..."Người đàn ông còn chưa nói hết những lời *****, thì miệng của ông ta cứ như đã bị dán một lớp băng dính, không thể mấy máy, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ..
Trong bãi đỗ xe trống trải, những ngọn đèn huỳnh quang chậm rãi sáng lên, ánh sáng mờ nhạt thắp sáng từng khu bãi đỗ.
Ngoại trừ tiếng bước chân đi đường rất nhỏ của Thời Nhất ra, thì không có tiếng động nào khác.Lúc này, Thanh Thanh và nhóm dân cư mạng đang ngồi trước màn hình, cũng vô thức căng thẳng theo.Thế nhưng Thời Nhất lại chẳng có cảm giác gì cả, sau khi tiến vào bãi đỗ xe, cô rẽ trái rẽ phải bảy tám vòng thì thấy một cặp nam nữ đứng cạnh chiếc ô tô màu đen cách đó không xa, bọn họ đang ngóng trông nhìn lối ra vào thang máy của bãi đỗ xe ngầm.Tiếng bước chân của Thời Nhất thu hút sự chú ý của bọn họ.
Họ quay đầu nhìn cô.Trên người cô mặc bộ Hán phục màu xanh nhạt, mái tóc dài như thác nước được búi tùy ý bằng một chiếc trâm ngọc; làn da cô trắng nõn, hồng hào, ngũ quan vô cùng tinh tế, giống thiếu nữ bước ra từ bức tranh được họa sĩ chăm chút tỉ mỉ từng đường nét.Ánh mắt của cặp nam nữ đứng cạnh chiếc xe màu đen kia đánh giá bộ quần áo kì lạ của Thời Nhất, sau đó bọn họ liếc nhau ra hiệu.Ánh mắt của bọn họ như đang đánh giá một món hàng, khiến người khác cảm thấy cực kỳ khó chịu.Sau khi hai người kia trao đổi ánh mắt, bọn họ tiến lên phía trước một chút, định bụng chút nữa nhân lúc Thời Nhất đi ngang qua, bọn họ sẽ túm lấy cô, sau đó nhét lên xe.Thật ra nếu theo tác phong làm việc từ trước đến nay của bọn họ, bọn họ sẽ không bắt những cô gái có phong cách ăn mặc khác thường như Thời Nhất.Bởi vì những người như thế có tỷ lệ quay đầu nhìn lại rất cao, vô cùng thu hút sự chú ý, đối với bọn họ mà nói thì rắc rối hơn người bình thường một chút.Nhưng lúc này, bọn họ sợ chút nữa cô sẽ chạm mặt Thanh Thanh, đến lúc đó lại gây thêm rắc rối cho bọn họ, nên quyết định không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, bắt cả đôi.Một bước, hai bước, khoảng cách giữa Thời Nhất và bọn họ dần rút ngắn.Cánh tay thô to, khỏe khoắn của người đàn ông bất ngờ vươn tới, ngay khi ông ta sắp chạm vào cánh tay của Thời Nhất, Thời Nhất đã tóm được cánh tay của ông ta, vặn thật mạnh.
Chân phải cô bước lên phía trước một bước, tiếp đó dùng một tay quật ngã người đàn ông qua vai.Một tay cô vặn ngược cánh tay của người đàn ông ra sau lưng, kéo thật mạnh.
Một tiếng "rắc" vang lên, cánh tay của người đàn ông trật khớp."A...!đau, mẹ nó hu hu hu..."Người đàn ông còn chưa nói hết những lời *****, thì miệng của ông ta cứ như đã bị dán một lớp băng dính, không thể mấy máy, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ..
Tôi Đoán Mệnh Cậu Vào TùTác giả: Không Sơn VũTruyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trinh ThámThời Nhất lang thang không mục đích trên khắp đường to phố nhỏ trong cái thời tiết vô cùng nắng nóng. Hiện giờ toàn thân cô không có lấy một xu dính túi, nên đến một chai nước cũng không mua nổi.Khi đi ngang qua một bức tường đá, khóe mắt cô thoáng thấy một dòng chữ thông báo treo thưởng vô cùng chói lọi được viết trên tấm áp phích dán lên tường.Chân cô phanh gấp lại, sau đó lùi hai ba bước về sau, đi đến trước bức tường, dí mặt vào tờ thông báo treo thưởng kia.Cô nhanh chóng lia mắt đọc lướt qua nội dung trên đó, trong miệng không nhịn được mà đọc nhẩm theo."Khu vực trực thuộc thẩm quyền quản lý của Cục Công an Lăng Hồ - thành phố Lâm Thành vừa xảy ra một vụ án hình sự lớn. Sau khi điều tra, Lý Chí Cường là đối tượng hiềm nghi lớn nhất, hiện tại đã bỏ trốn.""Nghi phạm Lý Chí Cường, căn cước công dân số 522...!Mong các phương tiện truyền thông và quần chúng nhân dân tích cực cung cấp manh mối cho cơ quan công an...!Giải thưởng hai vạn nhân dân tệ..."Thời Nhất không có khái niệm về… Trong bãi đỗ xe trống trải, những ngọn đèn huỳnh quang chậm rãi sáng lên, ánh sáng mờ nhạt thắp sáng từng khu bãi đỗ.Ngoại trừ tiếng bước chân đi đường rất nhỏ của Thời Nhất ra, thì không có tiếng động nào khác.Lúc này, Thanh Thanh và nhóm dân cư mạng đang ngồi trước màn hình, cũng vô thức căng thẳng theo.Thế nhưng Thời Nhất lại chẳng có cảm giác gì cả, sau khi tiến vào bãi đỗ xe, cô rẽ trái rẽ phải bảy tám vòng thì thấy một cặp nam nữ đứng cạnh chiếc ô tô màu đen cách đó không xa, bọn họ đang ngóng trông nhìn lối ra vào thang máy của bãi đỗ xe ngầm.Tiếng bước chân của Thời Nhất thu hút sự chú ý của bọn họ.Họ quay đầu nhìn cô.Trên người cô mặc bộ Hán phục màu xanh nhạt, mái tóc dài như thác nước được búi tùy ý bằng một chiếc trâm ngọc; làn da cô trắng nõn, hồng hào, ngũ quan vô cùng tinh tế, giống thiếu nữ bước ra từ bức tranh được họa sĩ chăm chút tỉ mỉ từng đường nét.Ánh mắt của cặp nam nữ đứng cạnh chiếc xe màu đen kia đánh giá bộ quần áo kì lạ của Thời Nhất, sau đó bọn họ liếc nhau ra hiệu.Ánh mắt của bọn họ như đang đánh giá một món hàng, khiến người khác cảm thấy cực kỳ khó chịu.Sau khi hai người kia trao đổi ánh mắt, bọn họ tiến lên phía trước một chút, định bụng chút nữa nhân lúc Thời Nhất đi ngang qua, bọn họ sẽ túm lấy cô, sau đó nhét lên xe.Thật ra nếu theo tác phong làm việc từ trước đến nay của bọn họ, bọn họ sẽ không bắt những cô gái có phong cách ăn mặc khác thường như Thời Nhất.Bởi vì những người như thế có tỷ lệ quay đầu nhìn lại rất cao, vô cùng thu hút sự chú ý, đối với bọn họ mà nói thì rắc rối hơn người bình thường một chút.Nhưng lúc này, bọn họ sợ chút nữa cô sẽ chạm mặt Thanh Thanh, đến lúc đó lại gây thêm rắc rối cho bọn họ, nên quyết định không làm thì thôi, đã làm thì phải làm đến cùng, bắt cả đôi.Một bước, hai bước, khoảng cách giữa Thời Nhất và bọn họ dần rút ngắn.Cánh tay thô to, khỏe khoắn của người đàn ông bất ngờ vươn tới, ngay khi ông ta sắp chạm vào cánh tay của Thời Nhất, Thời Nhất đã tóm được cánh tay của ông ta, vặn thật mạnh.Chân phải cô bước lên phía trước một bước, tiếp đó dùng một tay quật ngã người đàn ông qua vai.Một tay cô vặn ngược cánh tay của người đàn ông ra sau lưng, kéo thật mạnh.Một tiếng "rắc" vang lên, cánh tay của người đàn ông trật khớp."A...!đau, mẹ nó hu hu hu..."Người đàn ông còn chưa nói hết những lời *****, thì miệng của ông ta cứ như đã bị dán một lớp băng dính, không thể mấy máy, chỉ có thể phát ra những tiếng ú ớ..