Tác giả:

Trời đã bước vào hè. Những áng mây trôi lững thững. Cái nắng nóng gắt như đổ lửa. Cái nóng không bình thường đối với nơi này. Nhiệt độ phải lên tới 40◦C. Mọi người đều hạn chế ra ngoài và ở trong nhà. Những con mèo con chó núp dưới những bóng cây, nằm ì lười biếng. Tuy nhiên, một cô bé vẫn ngồi vắt vẻo trên cành cây, vẻ mặt suy tư. Cô đang nhìn vào mặt trời mà không hề nhíu mày, mắt không chớp. Cô ấy không phải một đứa trẻ bình thường. Cô cảm nhận được điều này, nhưng chẳng dám nói với ai, ngay cả với cha mẹ của mình. Cô sợ mọi người biết cô không giống người bình thường. Tại sao cô lại sợ như vậy, cô cũng chẳng biết tại sao. Thế là cô cứ sống khép kín, luôn ở một mình, ngắm trời đất cây cỏ làm niềm vui. Bố mẹ rất lo lắng cho cô, tìm cách để cô bé chịu hòa đồng với mọi người. Cô ít nói. Cô tự ti về giọng nói của bản thân, nói đúng hơn, cô tự ti về mọi thứ của bản thân. Bạn bè cũng lớp thường bình phẩm về cô, chê bai cô, lấy cô làm đối tượng bắt nạt. Cô chỉ thở dài và ngồi yên. Cô…

Chương 39: 39: Tại Sao Lại Đánh Bạn Bè

Ánh Sáng Thuần KhiếtTác giả: Dubhe LinTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn TìnhTrời đã bước vào hè. Những áng mây trôi lững thững. Cái nắng nóng gắt như đổ lửa. Cái nóng không bình thường đối với nơi này. Nhiệt độ phải lên tới 40◦C. Mọi người đều hạn chế ra ngoài và ở trong nhà. Những con mèo con chó núp dưới những bóng cây, nằm ì lười biếng. Tuy nhiên, một cô bé vẫn ngồi vắt vẻo trên cành cây, vẻ mặt suy tư. Cô đang nhìn vào mặt trời mà không hề nhíu mày, mắt không chớp. Cô ấy không phải một đứa trẻ bình thường. Cô cảm nhận được điều này, nhưng chẳng dám nói với ai, ngay cả với cha mẹ của mình. Cô sợ mọi người biết cô không giống người bình thường. Tại sao cô lại sợ như vậy, cô cũng chẳng biết tại sao. Thế là cô cứ sống khép kín, luôn ở một mình, ngắm trời đất cây cỏ làm niềm vui. Bố mẹ rất lo lắng cho cô, tìm cách để cô bé chịu hòa đồng với mọi người. Cô ít nói. Cô tự ti về giọng nói của bản thân, nói đúng hơn, cô tự ti về mọi thứ của bản thân. Bạn bè cũng lớp thường bình phẩm về cô, chê bai cô, lấy cô làm đối tượng bắt nạt. Cô chỉ thở dài và ngồi yên. Cô… Hôm nay Lucasta cùng Sherry đến thăm trường trung học Bách Hợp.Bông Xù và Bánh Bao đều học ở đây.Trường Bách Hợp nằm ở khu Mão, khá rộng và được sơn với nhiều màu sắc khác nhau là một nét độc đáo của trường.Trong trường còn có một khu riêng dành cho nuôi thỏ.Mắt Lucasta sáng long lanh, đối với cô, những thứ ở khu Mão đều đáng yêu hết, kể cả trường cao trung này.- Được học ở đây, Bánh Bao và Bông Xù thật sự may mắn quá đi!Cô nói với Sherry.Sherry chỉ biết cười chừ haha.Hai người đã nhìn thấy Bánh Bao ở đằng xa.Tuy nhiên, cậu đang bị chèn ép bởi một đám đầu gấu trong trường.Hai tên giữ hai tay cậu ở hai bên.Một tên đàn anh ra vẻ ta đây, cầm sấp tiền xem xét, rồi quát nạt Bánh Bao:- Có được từng này thôi sao? Đứa bám váy đàn bà như mày nên phải có nhiều tiền hơn chứ.Sherry và Lucasta nhìn thấy toàn bộ, mặt xám lại.- Bánh Bao đang bị bắt nạt, chúng ta không thể để yên!- Em em chỉ có từng ấy thôi.Anh hãy rủ lòng thương tha cho em.– Bánh Bao van xin.- Đừng có đùa.Mày nghĩ tao tin mày chắc.Hắn ta giơ đấm lên đấm cho Bánh Bao một cú.Chưa kịp thực hiện, tay hắn bị Lucasta giữ lại, rồi bị bẻ ngược ra sau.Dám động vào bạn bè của cô.Cô bực lên, quát:- Thả cậu ấy ra! – Lucasta trợn mắt nhìn hai tên đang giữ Bánh Bao.- Cái gì? – Ba tên đầu gấu ngạc nhiên.- Còn chưa chịu thả sao? – Lucasta tiếp tục bẻ ngược cánh tay của tên này, không chút thương xót.Hắn kêu đau oai oái.- Thả, thả ra.– Hắn ra lệnh.Hai tên kia thả Bánh Bao ra.Cô liền lấy lại tiền từ tay tên đầu gấu rồi thả tay hắn ra.- Chúng mày đừng hòng động vào Bánh Bao.Tên được thả ra liền đắc chí, lấy lại khí thế nói:- Lúc nãy là tao bị bất ngờ chút thôi.Chứ cỡ bọn mày là cái thá gì.Xông lên, đánh cho chúng một trận.Bọn khốn!Ba tên cùng nhảy bổ vào.Lucasta rút một thanh gậy inox ra từ trong cặp, kéo nó dài ra, đánh bọn chúng một trận ra bã.- Xin lỗi chị đại, chúng em biết lỗi rồi.- Vậy thì phải làm thế nào?- Chúng em không dám làm phiền Bánh Bao nữa.Bọn chúng được tha mạng, vội vã rút lui trong sự ngỡ ngàng của Sherry và Bánh Bao.- Là cậu đây ư, Lucasta? – Bánh Bao không tin vào mắt mình.- Cậu, cậu đánh nhau á? Từ khi nào mà cậu có thể bạo lực thế?- Cậu để chúng bắt nạt thế được sao? – Lucasta nghiêm mặt lại với Bánh Bao.- Ây dà, tớ không nên ỷ mạnh đánh yếu, với cả bạn bè thì không nên động tay động chân.Anh ấy khá đáng thương: Cha mẹ li hôn từ lâu, mẹ đi làm gái bán hoa.Cuộc sống thiếu đi tình thương của cha mẹ khổ biết bao nhiêu.– Bánh Bao nói.- Dù là thế thì cậu cũng không được để người khác "bạo hành" cậu.– Lucasta nghiêm khắc – Đây là mệnh lệnh.- Có phải không đây? Lucasta cũng toàn chịu đựng mà, lúc nào cũng là để mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.Hôm nay sao lại…?- Ơ! – Lucasta khựng lại vài giây ú ớ.– Cái đó, cũng phải, nhưng mà khi nhìn thấy cậu bị bắt nạt, tớ không để yên được.Có vậy thôi.Bánh Bao hứng khởi ra mặt:- Ra tay hiệp nghĩa, cậu chính là anh hùng trong lòng tớ.- Há? Không phải, không phải.– Lucasta xua tay đi.– Tớ là anh hùng gì chứ.Đồ thỏ đế thôi.- Cậu cũng là anh hùng trong lòng tớ.– Sherry vui vẻ thêm vào.- Hơ, đến cả cậu cũng thế sao, Sherry.- Ủa, mọi người đang nói về chuyện gì thế? – Bông Xù xuất hiện ngơ ngác.Lucasta mỉm cười trìu mến chào đón cô bạn mới đến.Có lẽ người có thể cho tớ tinh thần chính nghĩa bảo vệ bạn bè chính là các cậu..

Hôm nay Lucasta cùng Sherry đến thăm trường trung học Bách Hợp.

Bông Xù và Bánh Bao đều học ở đây.

Trường Bách Hợp nằm ở khu Mão, khá rộng và được sơn với nhiều màu sắc khác nhau là một nét độc đáo của trường.

Trong trường còn có một khu riêng dành cho nuôi thỏ.

Mắt Lucasta sáng long lanh, đối với cô, những thứ ở khu Mão đều đáng yêu hết, kể cả trường cao trung này.

- Được học ở đây, Bánh Bao và Bông Xù thật sự may mắn quá đi!

Cô nói với Sherry.

Sherry chỉ biết cười chừ haha.

Hai người đã nhìn thấy Bánh Bao ở đằng xa.

Tuy nhiên, cậu đang bị chèn ép bởi một đám đầu gấu trong trường.

Hai tên giữ hai tay cậu ở hai bên.

Một tên đàn anh ra vẻ ta đây, cầm sấp tiền xem xét, rồi quát nạt Bánh Bao:

- Có được từng này thôi sao? Đứa bám váy đàn bà như mày nên phải có nhiều tiền hơn chứ.

Sherry và Lucasta nhìn thấy toàn bộ, mặt xám lại.

- Bánh Bao đang bị bắt nạt, chúng ta không thể để yên!

- Em em chỉ có từng ấy thôi.

Anh hãy rủ lòng thương tha cho em.

– Bánh Bao van xin.

- Đừng có đùa.

Mày nghĩ tao tin mày chắc.

Hắn ta giơ đấm lên đấm cho Bánh Bao một cú.

Chưa kịp thực hiện, tay hắn bị Lucasta giữ lại, rồi bị bẻ ngược ra sau.

Dám động vào bạn bè của cô.

Cô bực lên, quát:

- Thả cậu ấy ra! – Lucasta trợn mắt nhìn hai tên đang giữ Bánh Bao.

- Cái gì? – Ba tên đầu gấu ngạc nhiên.

- Còn chưa chịu thả sao? – Lucasta tiếp tục bẻ ngược cánh tay của tên này, không chút thương xót.

Hắn kêu đau oai oái.

- Thả, thả ra.

– Hắn ra lệnh.

Hai tên kia thả Bánh Bao ra.

Cô liền lấy lại tiền từ tay tên đầu gấu rồi thả tay hắn ra.

- Chúng mày đừng hòng động vào Bánh Bao.

Tên được thả ra liền đắc chí, lấy lại khí thế nói:

- Lúc nãy là tao bị bất ngờ chút thôi.

Chứ cỡ bọn mày là cái thá gì.

Xông lên, đánh cho chúng một trận.

Bọn khốn!

Ba tên cùng nhảy bổ vào.

Lucasta rút một thanh gậy inox ra từ trong cặp, kéo nó dài ra, đánh bọn chúng một trận ra bã.

- Xin lỗi chị đại, chúng em biết lỗi rồi.

- Vậy thì phải làm thế nào?

- Chúng em không dám làm phiền Bánh Bao nữa.

Bọn chúng được tha mạng, vội vã rút lui trong sự ngỡ ngàng của Sherry và Bánh Bao.

- Là cậu đây ư, Lucasta? – Bánh Bao không tin vào mắt mình.

- Cậu, cậu đánh nhau á? Từ khi nào mà cậu có thể bạo lực thế?

- Cậu để chúng bắt nạt thế được sao? – Lucasta nghiêm mặt lại với Bánh Bao.

- Ây dà, tớ không nên ỷ mạnh đánh yếu, với cả bạn bè thì không nên động tay động chân.

Anh ấy khá đáng thương: Cha mẹ li hôn từ lâu, mẹ đi làm gái bán hoa.

Cuộc sống thiếu đi tình thương của cha mẹ khổ biết bao nhiêu.

– Bánh Bao nói.

- Dù là thế thì cậu cũng không được để người khác "bạo hành" cậu.

– Lucasta nghiêm khắc – Đây là mệnh lệnh.

- Có phải không đây? Lucasta cũng toàn chịu đựng mà, lúc nào cũng là để mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.

Hôm nay sao lại…?

- Ơ! – Lucasta khựng lại vài giây ú ớ.

– Cái đó, cũng phải, nhưng mà khi nhìn thấy cậu bị bắt nạt, tớ không để yên được.

Có vậy thôi.

Bánh Bao hứng khởi ra mặt:

- Ra tay hiệp nghĩa, cậu chính là anh hùng trong lòng tớ.

- Há? Không phải, không phải.

– Lucasta xua tay đi.

– Tớ là anh hùng gì chứ.

Đồ thỏ đế thôi.

- Cậu cũng là anh hùng trong lòng tớ.

– Sherry vui vẻ thêm vào.

- Hơ, đến cả cậu cũng thế sao, Sherry.

- Ủa, mọi người đang nói về chuyện gì thế? – Bông Xù xuất hiện ngơ ngác.

Lucasta mỉm cười trìu mến chào đón cô bạn mới đến.

Có lẽ người có thể cho tớ tinh thần chính nghĩa bảo vệ bạn bè chính là các cậu..

Ánh Sáng Thuần KhiếtTác giả: Dubhe LinTruyện Dị Giới, Truyện Ngôn TìnhTrời đã bước vào hè. Những áng mây trôi lững thững. Cái nắng nóng gắt như đổ lửa. Cái nóng không bình thường đối với nơi này. Nhiệt độ phải lên tới 40◦C. Mọi người đều hạn chế ra ngoài và ở trong nhà. Những con mèo con chó núp dưới những bóng cây, nằm ì lười biếng. Tuy nhiên, một cô bé vẫn ngồi vắt vẻo trên cành cây, vẻ mặt suy tư. Cô đang nhìn vào mặt trời mà không hề nhíu mày, mắt không chớp. Cô ấy không phải một đứa trẻ bình thường. Cô cảm nhận được điều này, nhưng chẳng dám nói với ai, ngay cả với cha mẹ của mình. Cô sợ mọi người biết cô không giống người bình thường. Tại sao cô lại sợ như vậy, cô cũng chẳng biết tại sao. Thế là cô cứ sống khép kín, luôn ở một mình, ngắm trời đất cây cỏ làm niềm vui. Bố mẹ rất lo lắng cho cô, tìm cách để cô bé chịu hòa đồng với mọi người. Cô ít nói. Cô tự ti về giọng nói của bản thân, nói đúng hơn, cô tự ti về mọi thứ của bản thân. Bạn bè cũng lớp thường bình phẩm về cô, chê bai cô, lấy cô làm đối tượng bắt nạt. Cô chỉ thở dài và ngồi yên. Cô… Hôm nay Lucasta cùng Sherry đến thăm trường trung học Bách Hợp.Bông Xù và Bánh Bao đều học ở đây.Trường Bách Hợp nằm ở khu Mão, khá rộng và được sơn với nhiều màu sắc khác nhau là một nét độc đáo của trường.Trong trường còn có một khu riêng dành cho nuôi thỏ.Mắt Lucasta sáng long lanh, đối với cô, những thứ ở khu Mão đều đáng yêu hết, kể cả trường cao trung này.- Được học ở đây, Bánh Bao và Bông Xù thật sự may mắn quá đi!Cô nói với Sherry.Sherry chỉ biết cười chừ haha.Hai người đã nhìn thấy Bánh Bao ở đằng xa.Tuy nhiên, cậu đang bị chèn ép bởi một đám đầu gấu trong trường.Hai tên giữ hai tay cậu ở hai bên.Một tên đàn anh ra vẻ ta đây, cầm sấp tiền xem xét, rồi quát nạt Bánh Bao:- Có được từng này thôi sao? Đứa bám váy đàn bà như mày nên phải có nhiều tiền hơn chứ.Sherry và Lucasta nhìn thấy toàn bộ, mặt xám lại.- Bánh Bao đang bị bắt nạt, chúng ta không thể để yên!- Em em chỉ có từng ấy thôi.Anh hãy rủ lòng thương tha cho em.– Bánh Bao van xin.- Đừng có đùa.Mày nghĩ tao tin mày chắc.Hắn ta giơ đấm lên đấm cho Bánh Bao một cú.Chưa kịp thực hiện, tay hắn bị Lucasta giữ lại, rồi bị bẻ ngược ra sau.Dám động vào bạn bè của cô.Cô bực lên, quát:- Thả cậu ấy ra! – Lucasta trợn mắt nhìn hai tên đang giữ Bánh Bao.- Cái gì? – Ba tên đầu gấu ngạc nhiên.- Còn chưa chịu thả sao? – Lucasta tiếp tục bẻ ngược cánh tay của tên này, không chút thương xót.Hắn kêu đau oai oái.- Thả, thả ra.– Hắn ra lệnh.Hai tên kia thả Bánh Bao ra.Cô liền lấy lại tiền từ tay tên đầu gấu rồi thả tay hắn ra.- Chúng mày đừng hòng động vào Bánh Bao.Tên được thả ra liền đắc chí, lấy lại khí thế nói:- Lúc nãy là tao bị bất ngờ chút thôi.Chứ cỡ bọn mày là cái thá gì.Xông lên, đánh cho chúng một trận.Bọn khốn!Ba tên cùng nhảy bổ vào.Lucasta rút một thanh gậy inox ra từ trong cặp, kéo nó dài ra, đánh bọn chúng một trận ra bã.- Xin lỗi chị đại, chúng em biết lỗi rồi.- Vậy thì phải làm thế nào?- Chúng em không dám làm phiền Bánh Bao nữa.Bọn chúng được tha mạng, vội vã rút lui trong sự ngỡ ngàng của Sherry và Bánh Bao.- Là cậu đây ư, Lucasta? – Bánh Bao không tin vào mắt mình.- Cậu, cậu đánh nhau á? Từ khi nào mà cậu có thể bạo lực thế?- Cậu để chúng bắt nạt thế được sao? – Lucasta nghiêm mặt lại với Bánh Bao.- Ây dà, tớ không nên ỷ mạnh đánh yếu, với cả bạn bè thì không nên động tay động chân.Anh ấy khá đáng thương: Cha mẹ li hôn từ lâu, mẹ đi làm gái bán hoa.Cuộc sống thiếu đi tình thương của cha mẹ khổ biết bao nhiêu.– Bánh Bao nói.- Dù là thế thì cậu cũng không được để người khác "bạo hành" cậu.– Lucasta nghiêm khắc – Đây là mệnh lệnh.- Có phải không đây? Lucasta cũng toàn chịu đựng mà, lúc nào cũng là để mặc cho người khác muốn làm gì thì làm.Hôm nay sao lại…?- Ơ! – Lucasta khựng lại vài giây ú ớ.– Cái đó, cũng phải, nhưng mà khi nhìn thấy cậu bị bắt nạt, tớ không để yên được.Có vậy thôi.Bánh Bao hứng khởi ra mặt:- Ra tay hiệp nghĩa, cậu chính là anh hùng trong lòng tớ.- Há? Không phải, không phải.– Lucasta xua tay đi.– Tớ là anh hùng gì chứ.Đồ thỏ đế thôi.- Cậu cũng là anh hùng trong lòng tớ.– Sherry vui vẻ thêm vào.- Hơ, đến cả cậu cũng thế sao, Sherry.- Ủa, mọi người đang nói về chuyện gì thế? – Bông Xù xuất hiện ngơ ngác.Lucasta mỉm cười trìu mến chào đón cô bạn mới đến.Có lẽ người có thể cho tớ tinh thần chính nghĩa bảo vệ bạn bè chính là các cậu..

Chương 39: 39: Tại Sao Lại Đánh Bạn Bè