Nhóm dịch: Bánh BaoCuộn mình trên cái giường liền tại nơi ở của thanh niên trí thức, đói bụng lảo đảo, Tô Tương Ngọc cố gắng cuộn mình lại, để dạ dày xoắn lại cùng một chỗ, tuy vậy cũng có thể chịu được cảm giác đói khát khó chịu này. “Các đồng chí, thắng lợi đang ở ngay trước mắt, mọi người mau đứng lên làm việc. ” Có người bên ngoài huýt sáo nói. Vì thế Chu Tiểu Khiết ở giường bên cạnh ngồi dậy trước, lắc lư Tô Tương Ngọc: “Thanh niên trí thức Tô, nên rời giường rồi, cậu là đội trưởng của chúng ta, nên phải dẫn mọi người đi làm thôi. ”Tô Tương Ngọc lại cuộn cơ thể mình như cách em bé ngủ, dù sao cũng là ván giường liền, mọi người chen chúc cùng một chỗ cũng không tính là lạnh, so với lạnh thì khó chịu hơn chính là đói khát. Vả lại bây giờ, cơn đối là đối với cô mà nói chính là việc khó nhịn nhất. Nhóm thanh niên trí thức nữ đứng lên, rất nhiều mùi sữa bột lan đến chỗ cơ, mùi hương thơm dịu khiến cho bụng Tô Tương Ngọc ùng ục kêu lên, cuối cùng thì cô cũng tỉnh táo lại!. Tình huống…
Chương 16: 16: Sao Cô Thô Tục Thế
Thập Niên 70 Thanh Niên Trí Thức Như HoaTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh BaoCuộn mình trên cái giường liền tại nơi ở của thanh niên trí thức, đói bụng lảo đảo, Tô Tương Ngọc cố gắng cuộn mình lại, để dạ dày xoắn lại cùng một chỗ, tuy vậy cũng có thể chịu được cảm giác đói khát khó chịu này. “Các đồng chí, thắng lợi đang ở ngay trước mắt, mọi người mau đứng lên làm việc. ” Có người bên ngoài huýt sáo nói. Vì thế Chu Tiểu Khiết ở giường bên cạnh ngồi dậy trước, lắc lư Tô Tương Ngọc: “Thanh niên trí thức Tô, nên rời giường rồi, cậu là đội trưởng của chúng ta, nên phải dẫn mọi người đi làm thôi. ”Tô Tương Ngọc lại cuộn cơ thể mình như cách em bé ngủ, dù sao cũng là ván giường liền, mọi người chen chúc cùng một chỗ cũng không tính là lạnh, so với lạnh thì khó chịu hơn chính là đói khát. Vả lại bây giờ, cơn đối là đối với cô mà nói chính là việc khó nhịn nhất. Nhóm thanh niên trí thức nữ đứng lên, rất nhiều mùi sữa bột lan đến chỗ cơ, mùi hương thơm dịu khiến cho bụng Tô Tương Ngọc ùng ục kêu lên, cuối cùng thì cô cũng tỉnh táo lại!. Tình huống… Nhóm dịch: Bánh BaoRõ ràng, anh ta vẫn coi nuôi gà là một công việc không quan trọng.Tương Ngọc: “Tiền lương của tôi! ”“Lúc ấy không phải là mẹ tôi bị bệnh, toàn bộ gửi cho mẹ tôi sao, bây giờ sao cô cũng ***** như vậy, vậy mà lại nhắc đến tiền với tôi.” Trong giọng nói của Phùng Minh Tốn, nghe rõ được anh ta đang đè nén thẹn quá hóa giận.Đúng vậy, thân là thanh niên trí thức, mỗi tháng bọn họ đều có tám đồng lương trợ cấp.Mặc dù nói Tô Tương Ngọc một tháng cũng có tiền lương của mình, nhưng bởi vì mẹ Phùng Minh Tốn bị bệnh, cho nên đã mượn hết sạch tiền của cô.Đến nỗi bản thân cô sống mà không có xu nào trong nông trường này.“Trước tiên cho tôi mười đồng, dù sao nuôi gà cần đầu tư, tôi phải mua chút đồ.” Tô Tương Ngọc nói.Phùng Minh Tốn móc nửa ngày, mới móc ra năm đồng: “Còn lại tôi gom góp lại cho cô.”Dù thế nào cũng là chủ nhiệm sản xuất, hiện tại tất cả mọi người đều nghèo, trên người anh ta cũng chỉ có năm đồng này.Đương nhiên, trong lòng, chắc chắn anh ta còn đang yên lặng lẩm bẩm, Tô Tương Ngọc đúng là dung tục, vô cùng dung tục.“Chị!”Một tiếng làm nũng vang lên, da đầu Tương Ngọc kinh hãi tê dại.Cô thực sự muốn nói, xin lỗi, chúng ta có quen biết nhau sao?“Đại hưng thủy lợi, lợi quốc lợi dân, đây chính là quốc sách.""Anh rể, à không chủ nhiệm Phùng cũng là vì đại cục mà suy nghĩ, sao chị có thể đưa ra ý kiến phản đối vào lúc này? Sao chị có thể đối đầu với anh ấy chứ?” Tô Tương Tú tới rồi, kéo tay Tô Tương Ngọc nói.Tô Tương Tú có một loại tố chất độc đáo, chính là bất kể ai là cấp trên của mình, cô ta đều có thể sùng bái dập đầu luôn.Loại sùng bái này, quả thực làm cho một người đàn ông cảm thấy mình trong nháy mắt lớn mạnh năm sáu lần, biến thành người khổng lồ.“Đây là chuyện của chính tôi, mình các người đi đào rãnh kiềm là được rồi.” Tương Ngọc nói.“Nhưng mà, em luôn cảm thấy để chị một mình ở nông trường, là em không đúng.” Tô Tương Tú lắp bắp nói..
Nhóm dịch: Bánh BaoRõ ràng, anh ta vẫn coi nuôi gà là một công việc không quan trọng.
Tương Ngọc: “Tiền lương của tôi! ”“Lúc ấy không phải là mẹ tôi bị bệnh, toàn bộ gửi cho mẹ tôi sao, bây giờ sao cô cũng ***** như vậy, vậy mà lại nhắc đến tiền với tôi.
” Trong giọng nói của Phùng Minh Tốn, nghe rõ được anh ta đang đè nén thẹn quá hóa giận.
Đúng vậy, thân là thanh niên trí thức, mỗi tháng bọn họ đều có tám đồng lương trợ cấp.
Mặc dù nói Tô Tương Ngọc một tháng cũng có tiền lương của mình, nhưng bởi vì mẹ Phùng Minh Tốn bị bệnh, cho nên đã mượn hết sạch tiền của cô.
Đến nỗi bản thân cô sống mà không có xu nào trong nông trường này.
“Trước tiên cho tôi mười đồng, dù sao nuôi gà cần đầu tư, tôi phải mua chút đồ.
” Tô Tương Ngọc nói.
Phùng Minh Tốn móc nửa ngày, mới móc ra năm đồng: “Còn lại tôi gom góp lại cho cô.
”Dù thế nào cũng là chủ nhiệm sản xuất, hiện tại tất cả mọi người đều nghèo, trên người anh ta cũng chỉ có năm đồng này.
Đương nhiên, trong lòng, chắc chắn anh ta còn đang yên lặng lẩm bẩm, Tô Tương Ngọc đúng là dung tục, vô cùng dung tục.
“Chị!”Một tiếng làm nũng vang lên, da đầu Tương Ngọc kinh hãi tê dại.
Cô thực sự muốn nói, xin lỗi, chúng ta có quen biết nhau sao?“Đại hưng thủy lợi, lợi quốc lợi dân, đây chính là quốc sách.
""Anh rể, à không chủ nhiệm Phùng cũng là vì đại cục mà suy nghĩ, sao chị có thể đưa ra ý kiến phản đối vào lúc này? Sao chị có thể đối đầu với anh ấy chứ?” Tô Tương Tú tới rồi, kéo tay Tô Tương Ngọc nói.
Tô Tương Tú có một loại tố chất độc đáo, chính là bất kể ai là cấp trên của mình, cô ta đều có thể sùng bái dập đầu luôn.
Loại sùng bái này, quả thực làm cho một người đàn ông cảm thấy mình trong nháy mắt lớn mạnh năm sáu lần, biến thành người khổng lồ.
“Đây là chuyện của chính tôi, mình các người đi đào rãnh kiềm là được rồi.
” Tương Ngọc nói.
“Nhưng mà, em luôn cảm thấy để chị một mình ở nông trường, là em không đúng.
” Tô Tương Tú lắp bắp nói.
.
Thập Niên 70 Thanh Niên Trí Thức Như HoaTác giả: Hoán Nhược QuânTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNhóm dịch: Bánh BaoCuộn mình trên cái giường liền tại nơi ở của thanh niên trí thức, đói bụng lảo đảo, Tô Tương Ngọc cố gắng cuộn mình lại, để dạ dày xoắn lại cùng một chỗ, tuy vậy cũng có thể chịu được cảm giác đói khát khó chịu này. “Các đồng chí, thắng lợi đang ở ngay trước mắt, mọi người mau đứng lên làm việc. ” Có người bên ngoài huýt sáo nói. Vì thế Chu Tiểu Khiết ở giường bên cạnh ngồi dậy trước, lắc lư Tô Tương Ngọc: “Thanh niên trí thức Tô, nên rời giường rồi, cậu là đội trưởng của chúng ta, nên phải dẫn mọi người đi làm thôi. ”Tô Tương Ngọc lại cuộn cơ thể mình như cách em bé ngủ, dù sao cũng là ván giường liền, mọi người chen chúc cùng một chỗ cũng không tính là lạnh, so với lạnh thì khó chịu hơn chính là đói khát. Vả lại bây giờ, cơn đối là đối với cô mà nói chính là việc khó nhịn nhất. Nhóm thanh niên trí thức nữ đứng lên, rất nhiều mùi sữa bột lan đến chỗ cơ, mùi hương thơm dịu khiến cho bụng Tô Tương Ngọc ùng ục kêu lên, cuối cùng thì cô cũng tỉnh táo lại!. Tình huống… Nhóm dịch: Bánh BaoRõ ràng, anh ta vẫn coi nuôi gà là một công việc không quan trọng.Tương Ngọc: “Tiền lương của tôi! ”“Lúc ấy không phải là mẹ tôi bị bệnh, toàn bộ gửi cho mẹ tôi sao, bây giờ sao cô cũng ***** như vậy, vậy mà lại nhắc đến tiền với tôi.” Trong giọng nói của Phùng Minh Tốn, nghe rõ được anh ta đang đè nén thẹn quá hóa giận.Đúng vậy, thân là thanh niên trí thức, mỗi tháng bọn họ đều có tám đồng lương trợ cấp.Mặc dù nói Tô Tương Ngọc một tháng cũng có tiền lương của mình, nhưng bởi vì mẹ Phùng Minh Tốn bị bệnh, cho nên đã mượn hết sạch tiền của cô.Đến nỗi bản thân cô sống mà không có xu nào trong nông trường này.“Trước tiên cho tôi mười đồng, dù sao nuôi gà cần đầu tư, tôi phải mua chút đồ.” Tô Tương Ngọc nói.Phùng Minh Tốn móc nửa ngày, mới móc ra năm đồng: “Còn lại tôi gom góp lại cho cô.”Dù thế nào cũng là chủ nhiệm sản xuất, hiện tại tất cả mọi người đều nghèo, trên người anh ta cũng chỉ có năm đồng này.Đương nhiên, trong lòng, chắc chắn anh ta còn đang yên lặng lẩm bẩm, Tô Tương Ngọc đúng là dung tục, vô cùng dung tục.“Chị!”Một tiếng làm nũng vang lên, da đầu Tương Ngọc kinh hãi tê dại.Cô thực sự muốn nói, xin lỗi, chúng ta có quen biết nhau sao?“Đại hưng thủy lợi, lợi quốc lợi dân, đây chính là quốc sách.""Anh rể, à không chủ nhiệm Phùng cũng là vì đại cục mà suy nghĩ, sao chị có thể đưa ra ý kiến phản đối vào lúc này? Sao chị có thể đối đầu với anh ấy chứ?” Tô Tương Tú tới rồi, kéo tay Tô Tương Ngọc nói.Tô Tương Tú có một loại tố chất độc đáo, chính là bất kể ai là cấp trên của mình, cô ta đều có thể sùng bái dập đầu luôn.Loại sùng bái này, quả thực làm cho một người đàn ông cảm thấy mình trong nháy mắt lớn mạnh năm sáu lần, biến thành người khổng lồ.“Đây là chuyện của chính tôi, mình các người đi đào rãnh kiềm là được rồi.” Tương Ngọc nói.“Nhưng mà, em luôn cảm thấy để chị một mình ở nông trường, là em không đúng.” Tô Tương Tú lắp bắp nói..