Mặt trời ngả về tây, những đám mây tía giăng khắp bầu trời. Các xã viên đang lao động dưới ruộng lập tức kết thúc công việc đang làm, những người xong sớm đang đợi đến giờ tan làm lại bận rộn vác cào cuốc lên bờ ruộng, tiểu đội thanh niên trí thức cũng túm năm tụm ba, chậm rãi đi về phía kho hàng. Triệu Bình tan ca sớm hơn bình thường mười phút, đi về phía viện thanh niên trí thức. Cô ấy múc một chậu nước từ trong chum nước, bắc nồi lên, sau đó mới rót một cốc nước rồi đi vào căn phòng bên trong cùng. "Tú Nhi. "Lúc cô ấy đẩy cửa ra, một luồng không khí oi bức phả vào mặt. Sau khi đi vào, Triệu Bình lập tức muốn mở cửa sổ, nhưng không ngờ trên giường lại vang lên giọng nói khào khào:"Đừng mở. "Tay Triệu Bình chợt dừng lại, nhưng trong chớp mắt tiếp theo vẫn tự ý đẩy cửa sổ ra, trong miệng còn lầm bầm:"Em vừa trúng nắng ngất xỉu, nếu xảy ra chuyện gì nữa thì không giữ được mạng đâu, trong phòng nóng đến mức có thể ấp được gà con rồi. ""Hôm qua chị Mỹ Ngọc quay về nói là có muỗi, nếu hôm…
Chương 28: 28: Vẫn Là Con Gái Ruột Tốt Hơn
Thập Niên 80 – Trở Thành Cực Phẩm Trong Truyện Thập NiênTác giả: Địch Bách LýTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMặt trời ngả về tây, những đám mây tía giăng khắp bầu trời. Các xã viên đang lao động dưới ruộng lập tức kết thúc công việc đang làm, những người xong sớm đang đợi đến giờ tan làm lại bận rộn vác cào cuốc lên bờ ruộng, tiểu đội thanh niên trí thức cũng túm năm tụm ba, chậm rãi đi về phía kho hàng. Triệu Bình tan ca sớm hơn bình thường mười phút, đi về phía viện thanh niên trí thức. Cô ấy múc một chậu nước từ trong chum nước, bắc nồi lên, sau đó mới rót một cốc nước rồi đi vào căn phòng bên trong cùng. "Tú Nhi. "Lúc cô ấy đẩy cửa ra, một luồng không khí oi bức phả vào mặt. Sau khi đi vào, Triệu Bình lập tức muốn mở cửa sổ, nhưng không ngờ trên giường lại vang lên giọng nói khào khào:"Đừng mở. "Tay Triệu Bình chợt dừng lại, nhưng trong chớp mắt tiếp theo vẫn tự ý đẩy cửa sổ ra, trong miệng còn lầm bầm:"Em vừa trúng nắng ngất xỉu, nếu xảy ra chuyện gì nữa thì không giữ được mạng đâu, trong phòng nóng đến mức có thể ấp được gà con rồi. ""Hôm qua chị Mỹ Ngọc quay về nói là có muỗi, nếu hôm… "Anh cả! " Trong giọng nói của Tô Cẩm Tú đã mang theo tiếng nghẹn ngào.Sau khi chôn mặt vào ngực Tô Cẩm Vũ, Tô Cẩm Tú cau mũi một cái, mùi mồ hôi bốc ra nồng nặc, nhưng không trở ngại cô diễn kịch.Cô vỗ mạnh vào lưng Tô Cẩm Vũ hai cái, sau đó buông tay ra, lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn anh ta với đôi mắt đỏ hoe:"Anh cả, mấy năm không gặp, em rất nhớ anh."Tô Cẩm Vũ vốn đang bối rối vì bị ôm, nghe thấy câu này trái tim dường như tan chảy.Anh ta giơ tay lên vỗ vào lưng Tô Cẩm Tú: "Trở về là tốt rồi."Tô Cẩm Tú nghiêng người đi lau nước mắt, sau đó nhìn Chu Ngọc Trúc ở bên cạnh cửa đang trợn mắt há mồm."Chị dâu." Tô Cẩm Tú lướt qua Tô Cẩm Vũ, chạy chậm đến bên cạnh Chu Ngọc Trúc, đưa tay nhận lấy hộp cơm trong tay chị ta, sau đó cũng ôm hờ chị ta một cái: "Mấy năm không gặp, em cũng rất nhớ chị."Chu Ngọc Trúc kinh hãi khi được đối xử thân thiết như vậy.Phải biết rằng người ở thời đại này đều thể hiện tình cảm một cách kín đáo, đột nhiên gặp phải hành động thân mật, Chu Ngọc Trúc cảm thấy hơi hoảng hốt."Tú, Tú Nhi, em về từ lúc nào? Đi xe lửa lúc mấy giờ? Em cũng thật là, sao không gửi điện báo về nói trước một tiếng, để anh trai em ra ga đón.""Sáng sớm nay em về đến nhà." Tô Cẩm Tú kéo cánh tay Chu Ngọc Trúc, lôi chị ta vào nhà: "Đón cái gì mà đón? Cũng có phải là khách đâu, chẳng lẽ em còn không biết nhà mình ở đâu?"Chu Ngọc Trúc: "! "Tô Cẩm Tú nói câu này khiến chị ta không biết đáp lời thế nào.Tô Cẩm Tú trở về, Tô Cẩm Vũ rất vui mừng, lập tức bảo Chu Ngọc Trúc cầm phiếu và hộp cơm đi đến tiệm cơm quốc doanh gọi hai món ăn.Sau khi Chu Ngọc Trúc đi ra cửa, Tô Cẩm Vũ và Tô Cẩm Tú lại vào phòng của Dương Quế Hoa.Dương Quế Hoa được tắm rửa cắt tóc, tâm trạng rất tốt, thấy hai người con bước vào, lập tức lải nhải:"! Vẫn là con gái ruột tốt hơn, con nhìn tóc mẹ này, còn cả quần áo nữa, nếu không có Tú Nhi trở về, có lẽ mẹ cũng sắp bốc mùi đến nơi rồi.Không phải là mẹ nói Ngọc Trúc không tốt, con tự xem đi, từ sau khi mẹ bị ngã, trong nhà ngoài nhà chỗ nào cũng bẩn thỉu.Đừng nói gì đến chuyện hầu hạ mẹ chồng như mẹ đây."Tô Cẩm Vũ lúng túng gật đầu, nói đỡ cho vợ:"Ngọc Trúc cũng không phải là không muốn làm, chỉ là trước đây chưa từng làm mà thôi.".
"Anh cả! " Trong giọng nói của Tô Cẩm Tú đã mang theo tiếng nghẹn ngào.
Sau khi chôn mặt vào ngực Tô Cẩm Vũ, Tô Cẩm Tú cau mũi một cái, mùi mồ hôi bốc ra nồng nặc, nhưng không trở ngại cô diễn kịch.
Cô vỗ mạnh vào lưng Tô Cẩm Vũ hai cái, sau đó buông tay ra, lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn anh ta với đôi mắt đỏ hoe:"Anh cả, mấy năm không gặp, em rất nhớ anh.
"Tô Cẩm Vũ vốn đang bối rối vì bị ôm, nghe thấy câu này trái tim dường như tan chảy.
Anh ta giơ tay lên vỗ vào lưng Tô Cẩm Tú: "Trở về là tốt rồi.
"Tô Cẩm Tú nghiêng người đi lau nước mắt, sau đó nhìn Chu Ngọc Trúc ở bên cạnh cửa đang trợn mắt há mồm.
"Chị dâu.
" Tô Cẩm Tú lướt qua Tô Cẩm Vũ, chạy chậm đến bên cạnh Chu Ngọc Trúc, đưa tay nhận lấy hộp cơm trong tay chị ta, sau đó cũng ôm hờ chị ta một cái: "Mấy năm không gặp, em cũng rất nhớ chị.
"Chu Ngọc Trúc kinh hãi khi được đối xử thân thiết như vậy.
Phải biết rằng người ở thời đại này đều thể hiện tình cảm một cách kín đáo, đột nhiên gặp phải hành động thân mật, Chu Ngọc Trúc cảm thấy hơi hoảng hốt.
"Tú, Tú Nhi, em về từ lúc nào? Đi xe lửa lúc mấy giờ? Em cũng thật là, sao không gửi điện báo về nói trước một tiếng, để anh trai em ra ga đón.
""Sáng sớm nay em về đến nhà.
" Tô Cẩm Tú kéo cánh tay Chu Ngọc Trúc, lôi chị ta vào nhà: "Đón cái gì mà đón? Cũng có phải là khách đâu, chẳng lẽ em còn không biết nhà mình ở đâu?"Chu Ngọc Trúc: "! "Tô Cẩm Tú nói câu này khiến chị ta không biết đáp lời thế nào.
Tô Cẩm Tú trở về, Tô Cẩm Vũ rất vui mừng, lập tức bảo Chu Ngọc Trúc cầm phiếu và hộp cơm đi đến tiệm cơm quốc doanh gọi hai món ăn.
Sau khi Chu Ngọc Trúc đi ra cửa, Tô Cẩm Vũ và Tô Cẩm Tú lại vào phòng của Dương Quế Hoa.
Dương Quế Hoa được tắm rửa cắt tóc, tâm trạng rất tốt, thấy hai người con bước vào, lập tức lải nhải:"! Vẫn là con gái ruột tốt hơn, con nhìn tóc mẹ này, còn cả quần áo nữa, nếu không có Tú Nhi trở về, có lẽ mẹ cũng sắp bốc mùi đến nơi rồi.
Không phải là mẹ nói Ngọc Trúc không tốt, con tự xem đi, từ sau khi mẹ bị ngã, trong nhà ngoài nhà chỗ nào cũng bẩn thỉu.
Đừng nói gì đến chuyện hầu hạ mẹ chồng như mẹ đây.
"Tô Cẩm Vũ lúng túng gật đầu, nói đỡ cho vợ:"Ngọc Trúc cũng không phải là không muốn làm, chỉ là trước đây chưa từng làm mà thôi.
".
Thập Niên 80 – Trở Thành Cực Phẩm Trong Truyện Thập NiênTác giả: Địch Bách LýTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMặt trời ngả về tây, những đám mây tía giăng khắp bầu trời. Các xã viên đang lao động dưới ruộng lập tức kết thúc công việc đang làm, những người xong sớm đang đợi đến giờ tan làm lại bận rộn vác cào cuốc lên bờ ruộng, tiểu đội thanh niên trí thức cũng túm năm tụm ba, chậm rãi đi về phía kho hàng. Triệu Bình tan ca sớm hơn bình thường mười phút, đi về phía viện thanh niên trí thức. Cô ấy múc một chậu nước từ trong chum nước, bắc nồi lên, sau đó mới rót một cốc nước rồi đi vào căn phòng bên trong cùng. "Tú Nhi. "Lúc cô ấy đẩy cửa ra, một luồng không khí oi bức phả vào mặt. Sau khi đi vào, Triệu Bình lập tức muốn mở cửa sổ, nhưng không ngờ trên giường lại vang lên giọng nói khào khào:"Đừng mở. "Tay Triệu Bình chợt dừng lại, nhưng trong chớp mắt tiếp theo vẫn tự ý đẩy cửa sổ ra, trong miệng còn lầm bầm:"Em vừa trúng nắng ngất xỉu, nếu xảy ra chuyện gì nữa thì không giữ được mạng đâu, trong phòng nóng đến mức có thể ấp được gà con rồi. ""Hôm qua chị Mỹ Ngọc quay về nói là có muỗi, nếu hôm… "Anh cả! " Trong giọng nói của Tô Cẩm Tú đã mang theo tiếng nghẹn ngào.Sau khi chôn mặt vào ngực Tô Cẩm Vũ, Tô Cẩm Tú cau mũi một cái, mùi mồ hôi bốc ra nồng nặc, nhưng không trở ngại cô diễn kịch.Cô vỗ mạnh vào lưng Tô Cẩm Vũ hai cái, sau đó buông tay ra, lui về sau một bước, ngẩng đầu nhìn anh ta với đôi mắt đỏ hoe:"Anh cả, mấy năm không gặp, em rất nhớ anh."Tô Cẩm Vũ vốn đang bối rối vì bị ôm, nghe thấy câu này trái tim dường như tan chảy.Anh ta giơ tay lên vỗ vào lưng Tô Cẩm Tú: "Trở về là tốt rồi."Tô Cẩm Tú nghiêng người đi lau nước mắt, sau đó nhìn Chu Ngọc Trúc ở bên cạnh cửa đang trợn mắt há mồm."Chị dâu." Tô Cẩm Tú lướt qua Tô Cẩm Vũ, chạy chậm đến bên cạnh Chu Ngọc Trúc, đưa tay nhận lấy hộp cơm trong tay chị ta, sau đó cũng ôm hờ chị ta một cái: "Mấy năm không gặp, em cũng rất nhớ chị."Chu Ngọc Trúc kinh hãi khi được đối xử thân thiết như vậy.Phải biết rằng người ở thời đại này đều thể hiện tình cảm một cách kín đáo, đột nhiên gặp phải hành động thân mật, Chu Ngọc Trúc cảm thấy hơi hoảng hốt."Tú, Tú Nhi, em về từ lúc nào? Đi xe lửa lúc mấy giờ? Em cũng thật là, sao không gửi điện báo về nói trước một tiếng, để anh trai em ra ga đón.""Sáng sớm nay em về đến nhà." Tô Cẩm Tú kéo cánh tay Chu Ngọc Trúc, lôi chị ta vào nhà: "Đón cái gì mà đón? Cũng có phải là khách đâu, chẳng lẽ em còn không biết nhà mình ở đâu?"Chu Ngọc Trúc: "! "Tô Cẩm Tú nói câu này khiến chị ta không biết đáp lời thế nào.Tô Cẩm Tú trở về, Tô Cẩm Vũ rất vui mừng, lập tức bảo Chu Ngọc Trúc cầm phiếu và hộp cơm đi đến tiệm cơm quốc doanh gọi hai món ăn.Sau khi Chu Ngọc Trúc đi ra cửa, Tô Cẩm Vũ và Tô Cẩm Tú lại vào phòng của Dương Quế Hoa.Dương Quế Hoa được tắm rửa cắt tóc, tâm trạng rất tốt, thấy hai người con bước vào, lập tức lải nhải:"! Vẫn là con gái ruột tốt hơn, con nhìn tóc mẹ này, còn cả quần áo nữa, nếu không có Tú Nhi trở về, có lẽ mẹ cũng sắp bốc mùi đến nơi rồi.Không phải là mẹ nói Ngọc Trúc không tốt, con tự xem đi, từ sau khi mẹ bị ngã, trong nhà ngoài nhà chỗ nào cũng bẩn thỉu.Đừng nói gì đến chuyện hầu hạ mẹ chồng như mẹ đây."Tô Cẩm Vũ lúng túng gật đầu, nói đỡ cho vợ:"Ngọc Trúc cũng không phải là không muốn làm, chỉ là trước đây chưa từng làm mà thôi.".