Mặt trời ngả về tây, những đám mây tía giăng khắp bầu trời. Các xã viên đang lao động dưới ruộng lập tức kết thúc công việc đang làm, những người xong sớm đang đợi đến giờ tan làm lại bận rộn vác cào cuốc lên bờ ruộng, tiểu đội thanh niên trí thức cũng túm năm tụm ba, chậm rãi đi về phía kho hàng. Triệu Bình tan ca sớm hơn bình thường mười phút, đi về phía viện thanh niên trí thức. Cô ấy múc một chậu nước từ trong chum nước, bắc nồi lên, sau đó mới rót một cốc nước rồi đi vào căn phòng bên trong cùng. "Tú Nhi. "Lúc cô ấy đẩy cửa ra, một luồng không khí oi bức phả vào mặt. Sau khi đi vào, Triệu Bình lập tức muốn mở cửa sổ, nhưng không ngờ trên giường lại vang lên giọng nói khào khào:"Đừng mở. "Tay Triệu Bình chợt dừng lại, nhưng trong chớp mắt tiếp theo vẫn tự ý đẩy cửa sổ ra, trong miệng còn lầm bầm:"Em vừa trúng nắng ngất xỉu, nếu xảy ra chuyện gì nữa thì không giữ được mạng đâu, trong phòng nóng đến mức có thể ấp được gà con rồi. ""Hôm qua chị Mỹ Ngọc quay về nói là có muỗi, nếu hôm…
Chương 30: 30: Mua Thức Ăn
Thập Niên 80 – Trở Thành Cực Phẩm Trong Truyện Thập NiênTác giả: Địch Bách LýTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMặt trời ngả về tây, những đám mây tía giăng khắp bầu trời. Các xã viên đang lao động dưới ruộng lập tức kết thúc công việc đang làm, những người xong sớm đang đợi đến giờ tan làm lại bận rộn vác cào cuốc lên bờ ruộng, tiểu đội thanh niên trí thức cũng túm năm tụm ba, chậm rãi đi về phía kho hàng. Triệu Bình tan ca sớm hơn bình thường mười phút, đi về phía viện thanh niên trí thức. Cô ấy múc một chậu nước từ trong chum nước, bắc nồi lên, sau đó mới rót một cốc nước rồi đi vào căn phòng bên trong cùng. "Tú Nhi. "Lúc cô ấy đẩy cửa ra, một luồng không khí oi bức phả vào mặt. Sau khi đi vào, Triệu Bình lập tức muốn mở cửa sổ, nhưng không ngờ trên giường lại vang lên giọng nói khào khào:"Đừng mở. "Tay Triệu Bình chợt dừng lại, nhưng trong chớp mắt tiếp theo vẫn tự ý đẩy cửa sổ ra, trong miệng còn lầm bầm:"Em vừa trúng nắng ngất xỉu, nếu xảy ra chuyện gì nữa thì không giữ được mạng đâu, trong phòng nóng đến mức có thể ấp được gà con rồi. ""Hôm qua chị Mỹ Ngọc quay về nói là có muỗi, nếu hôm… Gần đây phó chủ nhiệm phân xưởng muốn thăng chức lên làm chủ nhiệm, tổ trưởng như họ đều đang tranh chức phó chủ nhiệm, nếu lúc này để truyền ra vấn đề về thái độ sinh hoạt thì quá là xui xẻo."Chắc là trong nhà có khách." Tô Đại Hải trả lời bằng giọng lạnh nhạt.Người nọ bật cười một tiếng, không nói gì, chỉ lắc đầu thái độ rất châm chọc.Chu Ngọc Trúc ôm được hộp cơm từ trong tiệm cơm quốc doanh len ra ngoài, đã nhìn thấy bố chồng nhà mình dắt xe đạp với vẻ mặt nặng như chì."Bố, bố vừa tan làm à?" Chu Ngọc Trúc đi tới chào hỏi."Con ra đây mua thức ăn à?" Trong lòng Tô Đại Hải không vui, nhưng không tiện nói con dâu ở ngoài đường, ông vẫn còn phải kiêng kỵ."Vâng ạ, bố ơi, em gái quay về thành phố thăm người thân, à không thăm mẹ, mẹ vui lắm, bảo con đi mua thức ăn mang về." Chu Ngọc Trúc là một người thông minh, nhìn người bên cạnh Tô Đại Hải làm sao không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, lập tức nói to: "Bố ơi, bố không biết đâu, em gái gầy lắm, sắp như que củi rồi, mẹ đau lòng đến mức bật khóc."Tâm trạng Tô Đại Hải lập tức tốt lên, ông nở nụ cười:"Tú Nhi nhà mình trở về rồi à?"Sau đó ông lại nghiêng đầu nói với người bên cạnh:"Ông Phương à, con gái nhà tôi về rồi, tôi phải về mau, tôi đi trước nhé."Nói xong Tô Đại Hải vắt chân ngồi lên xe đạp, đạp thẳng về nhà.Chu Ngọc Trúc và ông Phương càng không có gì để nói, cũng trở về ngay sau đó.Trong nhà, Dương Quế Hoa còn đang thao thao bất tuyệt nói Chu Ngọc Trúc không tốt.Đến khi Tô Đại Hải về nhà, vì bà gãy chân, nên lại sai khiến Tô Cẩm Tú xoay vòng vòng, nào là cầm khăn mặt, nào là bưng trà rót nước, nói chung Tô Đại Hải vừa vào nhà là được phục vụ như hoàng đế.Đến khi Chu Ngọc Trúc quay về, cả nhà có thể mở tiệc ăn cơm rồi.Trên bàn có thịt kho tàu, cá kho, còn có đậu hũ, cải thảo mà Tô Cẩm Vũ lấy từ căng tin về, bữa cơm này rất thịnh soạn, hai đứa cháu trai ăn no căng rốn.Tô Cẩm Tú cũng ăn rất vui vẻ, nhất là thịt kho tàu, thơm ngon béo ngậy, cô ăn liên tiếp ba bốn miếng mới thôi.Lại nhớ khi cô còn là tiểu thư nhà họ Tô, thịt cá ăn đều được vận chuyển bằng máy bay, bình thường còn lãng phí đồ ăn để giữ dáng, bây giờ nghĩ lại, đúng là một tội ác.Tiếc là sự thoải mái này chỉ duy trì được mấy tiếng đồng hồ..
Gần đây phó chủ nhiệm phân xưởng muốn thăng chức lên làm chủ nhiệm, tổ trưởng như họ đều đang tranh chức phó chủ nhiệm, nếu lúc này để truyền ra vấn đề về thái độ sinh hoạt thì quá là xui xẻo.
"Chắc là trong nhà có khách.
" Tô Đại Hải trả lời bằng giọng lạnh nhạt.
Người nọ bật cười một tiếng, không nói gì, chỉ lắc đầu thái độ rất châm chọc.
Chu Ngọc Trúc ôm được hộp cơm từ trong tiệm cơm quốc doanh len ra ngoài, đã nhìn thấy bố chồng nhà mình dắt xe đạp với vẻ mặt nặng như chì.
"Bố, bố vừa tan làm à?" Chu Ngọc Trúc đi tới chào hỏi.
"Con ra đây mua thức ăn à?" Trong lòng Tô Đại Hải không vui, nhưng không tiện nói con dâu ở ngoài đường, ông vẫn còn phải kiêng kỵ.
"Vâng ạ, bố ơi, em gái quay về thành phố thăm người thân, à không thăm mẹ, mẹ vui lắm, bảo con đi mua thức ăn mang về.
" Chu Ngọc Trúc là một người thông minh, nhìn người bên cạnh Tô Đại Hải làm sao không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, lập tức nói to: "Bố ơi, bố không biết đâu, em gái gầy lắm, sắp như que củi rồi, mẹ đau lòng đến mức bật khóc.
"Tâm trạng Tô Đại Hải lập tức tốt lên, ông nở nụ cười:"Tú Nhi nhà mình trở về rồi à?"Sau đó ông lại nghiêng đầu nói với người bên cạnh:"Ông Phương à, con gái nhà tôi về rồi, tôi phải về mau, tôi đi trước nhé.
"Nói xong Tô Đại Hải vắt chân ngồi lên xe đạp, đạp thẳng về nhà.
Chu Ngọc Trúc và ông Phương càng không có gì để nói, cũng trở về ngay sau đó.
Trong nhà, Dương Quế Hoa còn đang thao thao bất tuyệt nói Chu Ngọc Trúc không tốt.
Đến khi Tô Đại Hải về nhà, vì bà gãy chân, nên lại sai khiến Tô Cẩm Tú xoay vòng vòng, nào là cầm khăn mặt, nào là bưng trà rót nước, nói chung Tô Đại Hải vừa vào nhà là được phục vụ như hoàng đế.
Đến khi Chu Ngọc Trúc quay về, cả nhà có thể mở tiệc ăn cơm rồi.
Trên bàn có thịt kho tàu, cá kho, còn có đậu hũ, cải thảo mà Tô Cẩm Vũ lấy từ căng tin về, bữa cơm này rất thịnh soạn, hai đứa cháu trai ăn no căng rốn.
Tô Cẩm Tú cũng ăn rất vui vẻ, nhất là thịt kho tàu, thơm ngon béo ngậy, cô ăn liên tiếp ba bốn miếng mới thôi.
Lại nhớ khi cô còn là tiểu thư nhà họ Tô, thịt cá ăn đều được vận chuyển bằng máy bay, bình thường còn lãng phí đồ ăn để giữ dáng, bây giờ nghĩ lại, đúng là một tội ác.
Tiếc là sự thoải mái này chỉ duy trì được mấy tiếng đồng hồ.
.
Thập Niên 80 – Trở Thành Cực Phẩm Trong Truyện Thập NiênTác giả: Địch Bách LýTruyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngMặt trời ngả về tây, những đám mây tía giăng khắp bầu trời. Các xã viên đang lao động dưới ruộng lập tức kết thúc công việc đang làm, những người xong sớm đang đợi đến giờ tan làm lại bận rộn vác cào cuốc lên bờ ruộng, tiểu đội thanh niên trí thức cũng túm năm tụm ba, chậm rãi đi về phía kho hàng. Triệu Bình tan ca sớm hơn bình thường mười phút, đi về phía viện thanh niên trí thức. Cô ấy múc một chậu nước từ trong chum nước, bắc nồi lên, sau đó mới rót một cốc nước rồi đi vào căn phòng bên trong cùng. "Tú Nhi. "Lúc cô ấy đẩy cửa ra, một luồng không khí oi bức phả vào mặt. Sau khi đi vào, Triệu Bình lập tức muốn mở cửa sổ, nhưng không ngờ trên giường lại vang lên giọng nói khào khào:"Đừng mở. "Tay Triệu Bình chợt dừng lại, nhưng trong chớp mắt tiếp theo vẫn tự ý đẩy cửa sổ ra, trong miệng còn lầm bầm:"Em vừa trúng nắng ngất xỉu, nếu xảy ra chuyện gì nữa thì không giữ được mạng đâu, trong phòng nóng đến mức có thể ấp được gà con rồi. ""Hôm qua chị Mỹ Ngọc quay về nói là có muỗi, nếu hôm… Gần đây phó chủ nhiệm phân xưởng muốn thăng chức lên làm chủ nhiệm, tổ trưởng như họ đều đang tranh chức phó chủ nhiệm, nếu lúc này để truyền ra vấn đề về thái độ sinh hoạt thì quá là xui xẻo."Chắc là trong nhà có khách." Tô Đại Hải trả lời bằng giọng lạnh nhạt.Người nọ bật cười một tiếng, không nói gì, chỉ lắc đầu thái độ rất châm chọc.Chu Ngọc Trúc ôm được hộp cơm từ trong tiệm cơm quốc doanh len ra ngoài, đã nhìn thấy bố chồng nhà mình dắt xe đạp với vẻ mặt nặng như chì."Bố, bố vừa tan làm à?" Chu Ngọc Trúc đi tới chào hỏi."Con ra đây mua thức ăn à?" Trong lòng Tô Đại Hải không vui, nhưng không tiện nói con dâu ở ngoài đường, ông vẫn còn phải kiêng kỵ."Vâng ạ, bố ơi, em gái quay về thành phố thăm người thân, à không thăm mẹ, mẹ vui lắm, bảo con đi mua thức ăn mang về." Chu Ngọc Trúc là một người thông minh, nhìn người bên cạnh Tô Đại Hải làm sao không hiểu được đã xảy ra chuyện gì, lập tức nói to: "Bố ơi, bố không biết đâu, em gái gầy lắm, sắp như que củi rồi, mẹ đau lòng đến mức bật khóc."Tâm trạng Tô Đại Hải lập tức tốt lên, ông nở nụ cười:"Tú Nhi nhà mình trở về rồi à?"Sau đó ông lại nghiêng đầu nói với người bên cạnh:"Ông Phương à, con gái nhà tôi về rồi, tôi phải về mau, tôi đi trước nhé."Nói xong Tô Đại Hải vắt chân ngồi lên xe đạp, đạp thẳng về nhà.Chu Ngọc Trúc và ông Phương càng không có gì để nói, cũng trở về ngay sau đó.Trong nhà, Dương Quế Hoa còn đang thao thao bất tuyệt nói Chu Ngọc Trúc không tốt.Đến khi Tô Đại Hải về nhà, vì bà gãy chân, nên lại sai khiến Tô Cẩm Tú xoay vòng vòng, nào là cầm khăn mặt, nào là bưng trà rót nước, nói chung Tô Đại Hải vừa vào nhà là được phục vụ như hoàng đế.Đến khi Chu Ngọc Trúc quay về, cả nhà có thể mở tiệc ăn cơm rồi.Trên bàn có thịt kho tàu, cá kho, còn có đậu hũ, cải thảo mà Tô Cẩm Vũ lấy từ căng tin về, bữa cơm này rất thịnh soạn, hai đứa cháu trai ăn no căng rốn.Tô Cẩm Tú cũng ăn rất vui vẻ, nhất là thịt kho tàu, thơm ngon béo ngậy, cô ăn liên tiếp ba bốn miếng mới thôi.Lại nhớ khi cô còn là tiểu thư nhà họ Tô, thịt cá ăn đều được vận chuyển bằng máy bay, bình thường còn lãng phí đồ ăn để giữ dáng, bây giờ nghĩ lại, đúng là một tội ác.Tiếc là sự thoải mái này chỉ duy trì được mấy tiếng đồng hồ..