Ngày mười lăm tháng hai.Trời mới tờ mờ sáng, cửa huyện thành còn chưa mở, ngoài cửa thành mọi người đã xếp thành một hàng dài chờ đợi. Trong đó, phần lớn là các tiểu thương mang theo xe đẩy tay xếp đầy hàng hoá, bọn họ muốn sáng sớm vào trong thành buôn bán.Phần đất trống còn lại ngoài cửa thành có vài ba quán nhỏ đã nổi lửa, các món ăn nóng hôi hổi bốc khói tạo thành màn sương lượn lờ xung quanh hàng người đang chờ đợi.Muốn vào thành, đều là người dân làng trên xóm dưới khu vực xung quanh thành chạy tới. Bọn họ dậy từ nửa đêm để mang hàng hoá đến đây, lúc này đúng là lúc đã đói bụng. Hơn nữa, cửa thành vẫn còn đang đóng chặt, mà trong thành, giá cả đồ ăn so với các quán ngoài thành này đắt hơn một hai văn tiền.Cho nên những người xếp hàng chờ ở cửa thành phần lớn đều lựa chọn mua chút thức ăn ở các sạp bày sớm ngoài thành này, ứng phó hai ba miếng cho qua bữa.Ngu Ý cũng là như thế, nàng vừa đến cửa huyện thành, liền quen thuộc đến trước một quán thức ăn, tiêu mười văn tiền mua mười…
Chương 36: Chương 36
Hệ Thống Của Nữ Chủ Lại Trói Định Nhầm Vai ÁcTác giả: Nhật Nhật Phục Nhật NhậtTruyện Dị Giới, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngNgày mười lăm tháng hai.Trời mới tờ mờ sáng, cửa huyện thành còn chưa mở, ngoài cửa thành mọi người đã xếp thành một hàng dài chờ đợi. Trong đó, phần lớn là các tiểu thương mang theo xe đẩy tay xếp đầy hàng hoá, bọn họ muốn sáng sớm vào trong thành buôn bán.Phần đất trống còn lại ngoài cửa thành có vài ba quán nhỏ đã nổi lửa, các món ăn nóng hôi hổi bốc khói tạo thành màn sương lượn lờ xung quanh hàng người đang chờ đợi.Muốn vào thành, đều là người dân làng trên xóm dưới khu vực xung quanh thành chạy tới. Bọn họ dậy từ nửa đêm để mang hàng hoá đến đây, lúc này đúng là lúc đã đói bụng. Hơn nữa, cửa thành vẫn còn đang đóng chặt, mà trong thành, giá cả đồ ăn so với các quán ngoài thành này đắt hơn một hai văn tiền.Cho nên những người xếp hàng chờ ở cửa thành phần lớn đều lựa chọn mua chút thức ăn ở các sạp bày sớm ngoài thành này, ứng phó hai ba miếng cho qua bữa.Ngu Ý cũng là như thế, nàng vừa đến cửa huyện thành, liền quen thuộc đến trước một quán thức ăn, tiêu mười văn tiền mua mười… Bữa cơm này tuy Tiết Trầm Cảm làm rất gian nan, nhưng cũng may, dưới sự chỉ đạo tay cầm tay chỉ của hệ thống, đồ ăn ra tới hương vị cũng không tệ lắm.Hệ thống nhìn thấy hai mắt Ngu Ý đều cười tủm tỉm, vẻ mặt nàng thảo mãn, cuối cùng nó mới nhẹ nhàng thở ra.“Xem đi, ta liền nói chủ nhân làm rất tốt .” Hệ thống cổ vũ ký chủ nhà mình nói, “Muốn bắt được tâm của nữa nhân liền phải bắt được dạ dày của nàng.Chủ nhậ, người đã thành công hơn một nửa rồi!”Tiết Trầm Cảnh gắp một đũa đồ ăn cho Ngu Ý, ngoài mặt ôn nhu cười, trong lòng lại lạnh như băng, hỏi hệ thống : “Độ hảo cảm.”Hệ thống: “……”Hệ thống tức khắc không ra tiếng.Chờ Ngu Ý dùng xong cơm, Tiết Trầm Cảnh đem đồ ăn còn dư lại trên mâm đều ăn sạch.Tuy rằng thời điểm xuống bếp bị bỏng có chút thảm, nhưng đồ ăn đích xác hương vị không tồi.Huống chi đồ ăn xuất phát từ tay hắn, há có thể để lãng phí.Tiết Trầm Cảnh thu thập xong chén đũa, còn phải đi chưng cá cho con hạc trắng kia của nàng.Con hạc này không giống một con hạc bình thường, mà càng giống như một đầu heo.Mỗi một lần, nó có thể ăn đến tám con cá, còn sống nó không vui, quá chín nó cũng không vui, mặn không được, nhạt càng không được.Hơn nữa, Hạc sư huynh thực không thích Tiết Trầm Cảnh, nếu tìm được cơ hội nó liền muốn xông lên mổ hắn một ngụm.Súc sinh này cũng hiểu được xu lợi tị hại, ở thời điểm hai người bọn họ ở chung nó sẽ công kích hắn, chỉ khi Ngu Ý không ở nó mới lén lút mổ hắn.Mỗi một ngày của Tiết Trầm Cảnh, từ khi mở to mắt đến tối đêm khi đi vào giấc ngủ nếu có tám trăm lần nảy sinh ý niệm muốn giết Ngu Ý.Thì tuyệt đối sẽ nảy sinh tám trăm linh một lần ý niệm muốn ***** con súc sinh đầy lông lá Hạc sư huynh kia.Nhưng hắn không thể giết, hệ thống nói, nếu hắn giết Hạc sư huynh, mấy cái điểm hảo cảm độ đáng thương vô cùng của Ngu Ý dành cho chắn kia nhất định sẽ nhảy xuống con số âm, và sẽ không có khả năng cứu vãn.Cho nên, vì hoàn thành cái nhiệm vụ đáng chết mà hệ thống đặt ra cho hắn kia, để mở ra được Trấn Kiếm Thạch, Tiết Trầm Cảnh chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhục.Tiết Trầm Cảnh đưa cá cho bạch hạc, lại bị súc sinh kia tóm được cơ hội mổ hắn hai lần thì dừng lại.Khi hắn quay đầu, quả nhiên liền nhìn thấy Ngu ý đang từ trong phòng ra tới, đi về phía bọn họ.Hạc sư huynh biết, hắn không dám trước mặt Ngu Ý đánh nó.Liền một con súc sinh đều dám công khai khi dễ đến trên đầu hắn!“Chủ nhân! Chủ nhân! Hảo cảm độ 6%! Ngươi muốn quý trọng a!” Hệ thống cuống quít kêu to.Tiết Trầm Cảnh đang động sát tâm hơi hơi cứng lại, nhịn xuống xúc động muốn cắt đứt cổ bạch hạc, dưới lải nhải của hệ thống, bóp chặt sát niệm đang tràn đầy trong lòng.“A Tưu, ta thấy mu bàn tay của ngươi giống như bị bỏng, ta sát chút điểm dược cho người đi.” Ngu Ý đi đến trước mặt hắn, trong tay nâng lên thuốc bôi, ngẩng mặt khẽ cười, nói với hắn..
Bữa cơm này tuy Tiết Trầm Cảm làm rất gian nan, nhưng cũng may, dưới sự chỉ đạo tay cầm tay chỉ của hệ thống, đồ ăn ra tới hương vị cũng không tệ lắm.
Hệ thống nhìn thấy hai mắt Ngu Ý đều cười tủm tỉm, vẻ mặt nàng thảo mãn, cuối cùng nó mới nhẹ nhàng thở ra.“Xem đi, ta liền nói chủ nhân làm rất tốt .” Hệ thống cổ vũ ký chủ nhà mình nói, “Muốn bắt được tâm của nữa nhân liền phải bắt được dạ dày của nàng.
Chủ nhậ, người đã thành công hơn một nửa rồi!”Tiết Trầm Cảnh gắp một đũa đồ ăn cho Ngu Ý, ngoài mặt ôn nhu cười, trong lòng lại lạnh như băng, hỏi hệ thống : “Độ hảo cảm.”Hệ thống: “……”Hệ thống tức khắc không ra tiếng.Chờ Ngu Ý dùng xong cơm, Tiết Trầm Cảnh đem đồ ăn còn dư lại trên mâm đều ăn sạch.
Tuy rằng thời điểm xuống bếp bị bỏng có chút thảm, nhưng đồ ăn đích xác hương vị không tồi.Huống chi đồ ăn xuất phát từ tay hắn, há có thể để lãng phí.Tiết Trầm Cảnh thu thập xong chén đũa, còn phải đi chưng cá cho con hạc trắng kia của nàng.
Con hạc này không giống một con hạc bình thường, mà càng giống như một đầu heo.
Mỗi một lần, nó có thể ăn đến tám con cá, còn sống nó không vui, quá chín nó cũng không vui, mặn không được, nhạt càng không được.Hơn nữa, Hạc sư huynh thực không thích Tiết Trầm Cảnh, nếu tìm được cơ hội nó liền muốn xông lên mổ hắn một ngụm.
Súc sinh này cũng hiểu được xu lợi tị hại, ở thời điểm hai người bọn họ ở chung nó sẽ công kích hắn, chỉ khi Ngu Ý không ở nó mới lén lút mổ hắn.Mỗi một ngày của Tiết Trầm Cảnh, từ khi mở to mắt đến tối đêm khi đi vào giấc ngủ nếu có tám trăm lần nảy sinh ý niệm muốn giết Ngu Ý.
Thì tuyệt đối sẽ nảy sinh tám trăm linh một lần ý niệm muốn ***** con súc sinh đầy lông lá Hạc sư huynh kia.Nhưng hắn không thể giết, hệ thống nói, nếu hắn giết Hạc sư huynh, mấy cái điểm hảo cảm độ đáng thương vô cùng của Ngu Ý dành cho chắn kia nhất định sẽ nhảy xuống con số âm, và sẽ không có khả năng cứu vãn.Cho nên, vì hoàn thành cái nhiệm vụ đáng chết mà hệ thống đặt ra cho hắn kia, để mở ra được Trấn Kiếm Thạch, Tiết Trầm Cảnh chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhục.Tiết Trầm Cảnh đưa cá cho bạch hạc, lại bị súc sinh kia tóm được cơ hội mổ hắn hai lần thì dừng lại.
Khi hắn quay đầu, quả nhiên liền nhìn thấy Ngu ý đang từ trong phòng ra tới, đi về phía bọn họ.Hạc sư huynh biết, hắn không dám trước mặt Ngu Ý đánh nó.Liền một con súc sinh đều dám công khai khi dễ đến trên đầu hắn!“Chủ nhân! Chủ nhân! Hảo cảm độ 6%! Ngươi muốn quý trọng a!” Hệ thống cuống quít kêu to.Tiết Trầm Cảnh đang động sát tâm hơi hơi cứng lại, nhịn xuống xúc động muốn cắt đứt cổ bạch hạc, dưới lải nhải của hệ thống, bóp chặt sát niệm đang tràn đầy trong lòng.“A Tưu, ta thấy mu bàn tay của ngươi giống như bị bỏng, ta sát chút điểm dược cho người đi.” Ngu Ý đi đến trước mặt hắn, trong tay nâng lên thuốc bôi, ngẩng mặt khẽ cười, nói với hắn..
Hệ Thống Của Nữ Chủ Lại Trói Định Nhầm Vai ÁcTác giả: Nhật Nhật Phục Nhật NhậtTruyện Dị Giới, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Tiên Hiệp, Truyện Xuyên KhôngNgày mười lăm tháng hai.Trời mới tờ mờ sáng, cửa huyện thành còn chưa mở, ngoài cửa thành mọi người đã xếp thành một hàng dài chờ đợi. Trong đó, phần lớn là các tiểu thương mang theo xe đẩy tay xếp đầy hàng hoá, bọn họ muốn sáng sớm vào trong thành buôn bán.Phần đất trống còn lại ngoài cửa thành có vài ba quán nhỏ đã nổi lửa, các món ăn nóng hôi hổi bốc khói tạo thành màn sương lượn lờ xung quanh hàng người đang chờ đợi.Muốn vào thành, đều là người dân làng trên xóm dưới khu vực xung quanh thành chạy tới. Bọn họ dậy từ nửa đêm để mang hàng hoá đến đây, lúc này đúng là lúc đã đói bụng. Hơn nữa, cửa thành vẫn còn đang đóng chặt, mà trong thành, giá cả đồ ăn so với các quán ngoài thành này đắt hơn một hai văn tiền.Cho nên những người xếp hàng chờ ở cửa thành phần lớn đều lựa chọn mua chút thức ăn ở các sạp bày sớm ngoài thành này, ứng phó hai ba miếng cho qua bữa.Ngu Ý cũng là như thế, nàng vừa đến cửa huyện thành, liền quen thuộc đến trước một quán thức ăn, tiêu mười văn tiền mua mười… Bữa cơm này tuy Tiết Trầm Cảm làm rất gian nan, nhưng cũng may, dưới sự chỉ đạo tay cầm tay chỉ của hệ thống, đồ ăn ra tới hương vị cũng không tệ lắm.Hệ thống nhìn thấy hai mắt Ngu Ý đều cười tủm tỉm, vẻ mặt nàng thảo mãn, cuối cùng nó mới nhẹ nhàng thở ra.“Xem đi, ta liền nói chủ nhân làm rất tốt .” Hệ thống cổ vũ ký chủ nhà mình nói, “Muốn bắt được tâm của nữa nhân liền phải bắt được dạ dày của nàng.Chủ nhậ, người đã thành công hơn một nửa rồi!”Tiết Trầm Cảnh gắp một đũa đồ ăn cho Ngu Ý, ngoài mặt ôn nhu cười, trong lòng lại lạnh như băng, hỏi hệ thống : “Độ hảo cảm.”Hệ thống: “……”Hệ thống tức khắc không ra tiếng.Chờ Ngu Ý dùng xong cơm, Tiết Trầm Cảnh đem đồ ăn còn dư lại trên mâm đều ăn sạch.Tuy rằng thời điểm xuống bếp bị bỏng có chút thảm, nhưng đồ ăn đích xác hương vị không tồi.Huống chi đồ ăn xuất phát từ tay hắn, há có thể để lãng phí.Tiết Trầm Cảnh thu thập xong chén đũa, còn phải đi chưng cá cho con hạc trắng kia của nàng.Con hạc này không giống một con hạc bình thường, mà càng giống như một đầu heo.Mỗi một lần, nó có thể ăn đến tám con cá, còn sống nó không vui, quá chín nó cũng không vui, mặn không được, nhạt càng không được.Hơn nữa, Hạc sư huynh thực không thích Tiết Trầm Cảnh, nếu tìm được cơ hội nó liền muốn xông lên mổ hắn một ngụm.Súc sinh này cũng hiểu được xu lợi tị hại, ở thời điểm hai người bọn họ ở chung nó sẽ công kích hắn, chỉ khi Ngu Ý không ở nó mới lén lút mổ hắn.Mỗi một ngày của Tiết Trầm Cảnh, từ khi mở to mắt đến tối đêm khi đi vào giấc ngủ nếu có tám trăm lần nảy sinh ý niệm muốn giết Ngu Ý.Thì tuyệt đối sẽ nảy sinh tám trăm linh một lần ý niệm muốn ***** con súc sinh đầy lông lá Hạc sư huynh kia.Nhưng hắn không thể giết, hệ thống nói, nếu hắn giết Hạc sư huynh, mấy cái điểm hảo cảm độ đáng thương vô cùng của Ngu Ý dành cho chắn kia nhất định sẽ nhảy xuống con số âm, và sẽ không có khả năng cứu vãn.Cho nên, vì hoàn thành cái nhiệm vụ đáng chết mà hệ thống đặt ra cho hắn kia, để mở ra được Trấn Kiếm Thạch, Tiết Trầm Cảnh chỉ có thể tiếp tục nhẫn nhục.Tiết Trầm Cảnh đưa cá cho bạch hạc, lại bị súc sinh kia tóm được cơ hội mổ hắn hai lần thì dừng lại.Khi hắn quay đầu, quả nhiên liền nhìn thấy Ngu ý đang từ trong phòng ra tới, đi về phía bọn họ.Hạc sư huynh biết, hắn không dám trước mặt Ngu Ý đánh nó.Liền một con súc sinh đều dám công khai khi dễ đến trên đầu hắn!“Chủ nhân! Chủ nhân! Hảo cảm độ 6%! Ngươi muốn quý trọng a!” Hệ thống cuống quít kêu to.Tiết Trầm Cảnh đang động sát tâm hơi hơi cứng lại, nhịn xuống xúc động muốn cắt đứt cổ bạch hạc, dưới lải nhải của hệ thống, bóp chặt sát niệm đang tràn đầy trong lòng.“A Tưu, ta thấy mu bàn tay của ngươi giống như bị bỏng, ta sát chút điểm dược cho người đi.” Ngu Ý đi đến trước mặt hắn, trong tay nâng lên thuốc bôi, ngẩng mặt khẽ cười, nói với hắn..