Tác giả:

“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một…

Chương 37: 37: Kẻ Cướp 3

Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Mạc Lưu Ly mở to mắt nghe Mộc Tràm thuật lại toàn bộ câu chuyện, nàng siết chặt khăn trong tay, phút chốc hiểu ra tất cả mọi chuyện.“Mộc Tràm, chuyện lần này thực sự ta đã trách lầm em rồi.Chúng ta… e là đã bị người ta tính kế, hãm hại.”Mộc Tràm nhìn biểu cảm nghiêm trọng của Mạc Lưu Ly, nó nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, có chút khó hiểu hỏi lại nàng:“Vương phi, em… không hiểu.”“Nếu là một kẻ đầu đường xó chợ, vì tiền mà cướp bóc, hẳn sẽ không đeo mạng che mặt.Theo như em kể, tên cướp kia có võ công, chạy còn rất nhanh, lại chạy về hướng phủ Xung vương.Ta nghĩ…”“Hắn là người của phủ Xung vương?” Mộc Tràm lên giọng, như thể nó vừa tìm ra được mấu chốt câu chuyện.Mạc Lưu Ly gật gật đầu, bắt đầu rơi vào trầm tư.Mộc Tràm cũng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.Nó nhìn thấy trong mắt chủ tử của nó có muôn vàn đắn đo, chần chừ xen lẫn sợ hãi.Nó không hiểu nàng đang suy tính điều gì, chỉ cảm thấy chủ tử của nó có lẽ đang trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt.Một lát sau, Mạc Lưu Ly thở hắt ra một hơi, như đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.Nàng ngẩng mặt lên, có chút e dè nói với Mộc Tràm:“Em tìm trong tủ xem, ta còn bộ y phục nào đẹp mắt một chút không? Có bộ nào lộng lẫy một chút càng tốt.”“Vương phi, người định làm gì?” Mộc Tràm khó hiểu hỏi.Mạc Lưu Ly thở dài một hơi, rũ mi mắt xuống, nàng không biết nên nói chuyện này cho Mộc Tràm như thế nào để một đứa con nít như nó có thể hiểu được.“Chuyện lúc chiều có lẽ là do Chu Vân Nguyệt giở trò.Khắp phủ Xung vương này hiện giờ đều là tai mắt của ả, chúng ta không còn con đường nào khác để cứu cha của ta, cũng không thể cứ để mặc cho người ta an bài.Ta muốn đi tìm Đại vương, cầu xin Đại vương giúp đỡ giúp ta.”Mộc Tràm mở to mắt kinh ngạc nhìn Mạc Lưu Ly, nó hoảng hốt quỳ xuống dưới chân nàng, níu lấy ống tay áo nàng:“Vương phi, Đại vương đối xử với người như thế nào, chúng ta đều đã thấy rồi.Đại vương tính tình hung tàn, bạo ngược, nhất định sẽ giày vò người đến chết mất.”Trái lại với dáng vẻ hốt hoảng, sợ hãi của Mộc Tràm, Mạc Lưu Ly vô cùng bình tĩnh.Nàng nâng người Mộc Tràm dậy, nhỏ giọng nói với nó:“Ta sẽ cẩn thận, em đừng lo.”.

Mạc Lưu Ly mở to mắt nghe Mộc Tràm thuật lại toàn bộ câu chuyện, nàng siết chặt khăn trong tay, phút chốc hiểu ra tất cả mọi chuyện.“Mộc Tràm, chuyện lần này thực sự ta đã trách lầm em rồi.

Chúng ta… e là đã bị người ta tính kế, hãm hại.”Mộc Tràm nhìn biểu cảm nghiêm trọng của Mạc Lưu Ly, nó nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, có chút khó hiểu hỏi lại nàng:“Vương phi, em… không hiểu.”“Nếu là một kẻ đầu đường xó chợ, vì tiền mà cướp bóc, hẳn sẽ không đeo mạng che mặt.

Theo như em kể, tên cướp kia có võ công, chạy còn rất nhanh, lại chạy về hướng phủ Xung vương.

Ta nghĩ…”“Hắn là người của phủ Xung vương?” Mộc Tràm lên giọng, như thể nó vừa tìm ra được mấu chốt câu chuyện.Mạc Lưu Ly gật gật đầu, bắt đầu rơi vào trầm tư.

Mộc Tràm cũng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.

Nó nhìn thấy trong mắt chủ tử của nó có muôn vàn đắn đo, chần chừ xen lẫn sợ hãi.

Nó không hiểu nàng đang suy tính điều gì, chỉ cảm thấy chủ tử của nó có lẽ đang trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt.Một lát sau, Mạc Lưu Ly thở hắt ra một hơi, như đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.

Nàng ngẩng mặt lên, có chút e dè nói với Mộc Tràm:“Em tìm trong tủ xem, ta còn bộ y phục nào đẹp mắt một chút không? Có bộ nào lộng lẫy một chút càng tốt.”“Vương phi, người định làm gì?” Mộc Tràm khó hiểu hỏi.Mạc Lưu Ly thở dài một hơi, rũ mi mắt xuống, nàng không biết nên nói chuyện này cho Mộc Tràm như thế nào để một đứa con nít như nó có thể hiểu được.“Chuyện lúc chiều có lẽ là do Chu Vân Nguyệt giở trò.

Khắp phủ Xung vương này hiện giờ đều là tai mắt của ả, chúng ta không còn con đường nào khác để cứu cha của ta, cũng không thể cứ để mặc cho người ta an bài.

Ta muốn đi tìm Đại vương, cầu xin Đại vương giúp đỡ giúp ta.”Mộc Tràm mở to mắt kinh ngạc nhìn Mạc Lưu Ly, nó hoảng hốt quỳ xuống dưới chân nàng, níu lấy ống tay áo nàng:“Vương phi, Đại vương đối xử với người như thế nào, chúng ta đều đã thấy rồi.

Đại vương tính tình hung tàn, bạo ngược, nhất định sẽ giày vò người đến chết mất.”Trái lại với dáng vẻ hốt hoảng, sợ hãi của Mộc Tràm, Mạc Lưu Ly vô cùng bình tĩnh.

Nàng nâng người Mộc Tràm dậy, nhỏ giọng nói với nó:“Ta sẽ cẩn thận, em đừng lo.”.

Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Mạc Lưu Ly mở to mắt nghe Mộc Tràm thuật lại toàn bộ câu chuyện, nàng siết chặt khăn trong tay, phút chốc hiểu ra tất cả mọi chuyện.“Mộc Tràm, chuyện lần này thực sự ta đã trách lầm em rồi.Chúng ta… e là đã bị người ta tính kế, hãm hại.”Mộc Tràm nhìn biểu cảm nghiêm trọng của Mạc Lưu Ly, nó nghiêng đầu nghĩ ngợi một chút, có chút khó hiểu hỏi lại nàng:“Vương phi, em… không hiểu.”“Nếu là một kẻ đầu đường xó chợ, vì tiền mà cướp bóc, hẳn sẽ không đeo mạng che mặt.Theo như em kể, tên cướp kia có võ công, chạy còn rất nhanh, lại chạy về hướng phủ Xung vương.Ta nghĩ…”“Hắn là người của phủ Xung vương?” Mộc Tràm lên giọng, như thể nó vừa tìm ra được mấu chốt câu chuyện.Mạc Lưu Ly gật gật đầu, bắt đầu rơi vào trầm tư.Mộc Tràm cũng không khỏi cảm thấy lạnh sống lưng.Nó nhìn thấy trong mắt chủ tử của nó có muôn vàn đắn đo, chần chừ xen lẫn sợ hãi.Nó không hiểu nàng đang suy tính điều gì, chỉ cảm thấy chủ tử của nó có lẽ đang trải qua một hồi đấu tranh tư tưởng rất kịch liệt.Một lát sau, Mạc Lưu Ly thở hắt ra một hơi, như đã nghĩ thông suốt mọi chuyện.Nàng ngẩng mặt lên, có chút e dè nói với Mộc Tràm:“Em tìm trong tủ xem, ta còn bộ y phục nào đẹp mắt một chút không? Có bộ nào lộng lẫy một chút càng tốt.”“Vương phi, người định làm gì?” Mộc Tràm khó hiểu hỏi.Mạc Lưu Ly thở dài một hơi, rũ mi mắt xuống, nàng không biết nên nói chuyện này cho Mộc Tràm như thế nào để một đứa con nít như nó có thể hiểu được.“Chuyện lúc chiều có lẽ là do Chu Vân Nguyệt giở trò.Khắp phủ Xung vương này hiện giờ đều là tai mắt của ả, chúng ta không còn con đường nào khác để cứu cha của ta, cũng không thể cứ để mặc cho người ta an bài.Ta muốn đi tìm Đại vương, cầu xin Đại vương giúp đỡ giúp ta.”Mộc Tràm mở to mắt kinh ngạc nhìn Mạc Lưu Ly, nó hoảng hốt quỳ xuống dưới chân nàng, níu lấy ống tay áo nàng:“Vương phi, Đại vương đối xử với người như thế nào, chúng ta đều đã thấy rồi.Đại vương tính tình hung tàn, bạo ngược, nhất định sẽ giày vò người đến chết mất.”Trái lại với dáng vẻ hốt hoảng, sợ hãi của Mộc Tràm, Mạc Lưu Ly vô cùng bình tĩnh.Nàng nâng người Mộc Tràm dậy, nhỏ giọng nói với nó:“Ta sẽ cẩn thận, em đừng lo.”.

Chương 37: 37: Kẻ Cướp 3