Tác giả:

“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một…

Chương 38: 38: Cầu Xin 1

Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Mộc Tràm vẫn không thể bớt lo lắng hơn, nhưng theo hầu Mạc Lưu Ly cũng được một thời gian, nó có thể nhận thấy rõ ràng chuyện lần này ảnh hưởng như thế nào đến nàng, cũng nhìn thấy ánh mắt nàng càng thêm kiên định.Mộc Tràm dù không muốn Mạc Lưu Ly phải hạ mình cầu xin Trịnh Hàn, thế nhưng chuyện mất số nữ trang kia vốn không thể vãn hồi, nó không còn cách nào khác, đành phải lấy y phục cho nàng.Mộc Tràm theo lời Mạc Lưu Ly, giúp nàng tắm rửa, thay một bộ y phục đẹp mắt, trang nhã, điểm chút phấn son.Mạc Lưu Ly vốn có tư sắc hơn người, chỉ cần trang điểm lên một chút, liền khiến cho dung nhan nàng đẹp đến mức kinh diễm.Mộc Tràm càng nhìn dáng vẻ mê người của Mạc Lưu Ly, lòng nó càng nóng như lửa đốt.“Đi thôi.”Mạc Lưu Ly chỉnh lại vạt áo, bình thản nói với Mộc Tràm.Mộc Tràm không dám chậm trễ, nó líu ríu chạy theo sau lưng Mạc Lưu Ly, trong lòng trăm mối lo lắng ngổn ngang đưa nàng đến biệt viện của Trịnh Hàn.Lúc này vừa qua giờ cơm tối, Trịnh Hàn vừa trở về biệt viện.Hắn không vội trở về tẩm phòng, mà nán lại thư phòng xem sách, cũng là cách để tránh né phiền phức từ Chu Vân Nguyệt và các di nương của hắn.Hắn vốn không thích nữ nhân quá nũng nịu mè nheo, nhưng khổ nỗi trong hậu viện của hắn không có lấy một người có cá tính, tri thư đạt lễ.Trịnh Hàn chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay mình, không phát hiện ra có người đến gần cửa thư phòng mình.Từ bên ngoài phòng, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.Trịnh Hàn ngẩng đầu lên, mày kiếm nhíu chặt lại, lầm bầm vài câu.Trịnh Hàn vừa đi ra cửa vừa lớn tiếng trách mắng:“Vân Nguyệt, không phải ta đã dặn nàng không được làm phiền lúc ta đang ở thư phòng rồi sao? Nàng…”Trịnh Hàn vừa mở cửa ra, nửa câu nói còn lại hắn đành phải nuốt xuống cổ họng, bởi người làm phiền hắn đọc sách không phải Chu Vân Nguyệt mà là Mạc Lưu Ly.Mạc Lưu Ly đã để cho Mộc Tràm lui đi chỗ khác từ lâu.Nàng không muốn vẩy bẩn tâm hồn thiện lương, trong trẻo của nó bằng loại chuyện nhục nhã mà nàng sắp phải làm..

Mộc Tràm vẫn không thể bớt lo lắng hơn, nhưng theo hầu Mạc Lưu Ly cũng được một thời gian, nó có thể nhận thấy rõ ràng chuyện lần này ảnh hưởng như thế nào đến nàng, cũng nhìn thấy ánh mắt nàng càng thêm kiên định.Mộc Tràm dù không muốn Mạc Lưu Ly phải hạ mình cầu xin Trịnh Hàn, thế nhưng chuyện mất số nữ trang kia vốn không thể vãn hồi, nó không còn cách nào khác, đành phải lấy y phục cho nàng.Mộc Tràm theo lời Mạc Lưu Ly, giúp nàng tắm rửa, thay một bộ y phục đẹp mắt, trang nhã, điểm chút phấn son.

Mạc Lưu Ly vốn có tư sắc hơn người, chỉ cần trang điểm lên một chút, liền khiến cho dung nhan nàng đẹp đến mức kinh diễm.

Mộc Tràm càng nhìn dáng vẻ mê người của Mạc Lưu Ly, lòng nó càng nóng như lửa đốt.“Đi thôi.”Mạc Lưu Ly chỉnh lại vạt áo, bình thản nói với Mộc Tràm.

Mộc Tràm không dám chậm trễ, nó líu ríu chạy theo sau lưng Mạc Lưu Ly, trong lòng trăm mối lo lắng ngổn ngang đưa nàng đến biệt viện của Trịnh Hàn.Lúc này vừa qua giờ cơm tối, Trịnh Hàn vừa trở về biệt viện.

Hắn không vội trở về tẩm phòng, mà nán lại thư phòng xem sách, cũng là cách để tránh né phiền phức từ Chu Vân Nguyệt và các di nương của hắn.

Hắn vốn không thích nữ nhân quá nũng nịu mè nheo, nhưng khổ nỗi trong hậu viện của hắn không có lấy một người có cá tính, tri thư đạt lễ.Trịnh Hàn chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay mình, không phát hiện ra có người đến gần cửa thư phòng mình.

Từ bên ngoài phòng, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Trịnh Hàn ngẩng đầu lên, mày kiếm nhíu chặt lại, lầm bầm vài câu.Trịnh Hàn vừa đi ra cửa vừa lớn tiếng trách mắng:“Vân Nguyệt, không phải ta đã dặn nàng không được làm phiền lúc ta đang ở thư phòng rồi sao? Nàng…”Trịnh Hàn vừa mở cửa ra, nửa câu nói còn lại hắn đành phải nuốt xuống cổ họng, bởi người làm phiền hắn đọc sách không phải Chu Vân Nguyệt mà là Mạc Lưu Ly.Mạc Lưu Ly đã để cho Mộc Tràm lui đi chỗ khác từ lâu.

Nàng không muốn vẩy bẩn tâm hồn thiện lương, trong trẻo của nó bằng loại chuyện nhục nhã mà nàng sắp phải làm..

Hẹn Người Kiếp SauTác giả: Little OtterTruyện Cổ Đại, Truyện Cung Đấu, Truyện Gia Đấu, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược“Mạc Lưu Ly, ngươi sinh ra đã định là tôi tớ của nhà họ Mạc, đời này kiếp này vĩnh viễn không thoát được số kiếp!”“Mạc Lưu Ly, ngươi chỉ là một Quận chúa hữu danh vô thực, là thứ công cụ thay thế rẻ mạt, ti tiện!”“Mạc Lưu Ly, ngươi được thay thế Công chúa gả cho Xung Vương đã là vinh dự ba đời nhà ngươi hưởng không hết, còn khóc lóc cái gì?”“Lưu Ly, sao con có thể ích kỷ như vậy? Kháng lại lệnh vua là tội chết, em trai con mới chỉ mười lăm tuổi đầu, sao con nỡ để tương lai của nó bị hủy trong tay một đứa con gái vô tích sự như con?”Mạc Lưu Ly hồi tưởng lại những lời cay nghiệt mà nàng phải hứng chịu suốt mấy tháng qua, kể từ khi nàng nhận được thánh chỉ hòa thân với Xung Vương Trịnh Hàn.Nàng mở khăn trùm đầu, ánh mắt vô hồn nhìn vào cánh cửa phòng tân hôn đóng kín, như nhìn thấy chính những năm tháng thanh xuân phơi phới của nàng vĩnh viễn khép lại. Tiếng thở dài nén chặt trong ***** thanh tân, đầy đặn, nàng cố ép cho nước mắt mình chảy ngược vào trong.Phòng tân hôn chẳng có lấy một… Mộc Tràm vẫn không thể bớt lo lắng hơn, nhưng theo hầu Mạc Lưu Ly cũng được một thời gian, nó có thể nhận thấy rõ ràng chuyện lần này ảnh hưởng như thế nào đến nàng, cũng nhìn thấy ánh mắt nàng càng thêm kiên định.Mộc Tràm dù không muốn Mạc Lưu Ly phải hạ mình cầu xin Trịnh Hàn, thế nhưng chuyện mất số nữ trang kia vốn không thể vãn hồi, nó không còn cách nào khác, đành phải lấy y phục cho nàng.Mộc Tràm theo lời Mạc Lưu Ly, giúp nàng tắm rửa, thay một bộ y phục đẹp mắt, trang nhã, điểm chút phấn son.Mạc Lưu Ly vốn có tư sắc hơn người, chỉ cần trang điểm lên một chút, liền khiến cho dung nhan nàng đẹp đến mức kinh diễm.Mộc Tràm càng nhìn dáng vẻ mê người của Mạc Lưu Ly, lòng nó càng nóng như lửa đốt.“Đi thôi.”Mạc Lưu Ly chỉnh lại vạt áo, bình thản nói với Mộc Tràm.Mộc Tràm không dám chậm trễ, nó líu ríu chạy theo sau lưng Mạc Lưu Ly, trong lòng trăm mối lo lắng ngổn ngang đưa nàng đến biệt viện của Trịnh Hàn.Lúc này vừa qua giờ cơm tối, Trịnh Hàn vừa trở về biệt viện.Hắn không vội trở về tẩm phòng, mà nán lại thư phòng xem sách, cũng là cách để tránh né phiền phức từ Chu Vân Nguyệt và các di nương của hắn.Hắn vốn không thích nữ nhân quá nũng nịu mè nheo, nhưng khổ nỗi trong hậu viện của hắn không có lấy một người có cá tính, tri thư đạt lễ.Trịnh Hàn chăm chú nhìn vào cuốn sách trên tay mình, không phát hiện ra có người đến gần cửa thư phòng mình.Từ bên ngoài phòng, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.Trịnh Hàn ngẩng đầu lên, mày kiếm nhíu chặt lại, lầm bầm vài câu.Trịnh Hàn vừa đi ra cửa vừa lớn tiếng trách mắng:“Vân Nguyệt, không phải ta đã dặn nàng không được làm phiền lúc ta đang ở thư phòng rồi sao? Nàng…”Trịnh Hàn vừa mở cửa ra, nửa câu nói còn lại hắn đành phải nuốt xuống cổ họng, bởi người làm phiền hắn đọc sách không phải Chu Vân Nguyệt mà là Mạc Lưu Ly.Mạc Lưu Ly đã để cho Mộc Tràm lui đi chỗ khác từ lâu.Nàng không muốn vẩy bẩn tâm hồn thiện lương, trong trẻo của nó bằng loại chuyện nhục nhã mà nàng sắp phải làm..

Chương 38: 38: Cầu Xin 1