Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1109

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Duyệt tận gốc mối họa!Thuộc về đất nước, thuộc về người dân, không cho phép bất kỳ ai chiếm lấy làm của riêng!Mạc Thành Lâm như con gà nhỏ mổ thóc, liều mạng gật đầu, khuôn mặt gần như không còn chút máu.Ông ta cũng không biết mình làm sao đi ra khỏi được khu mỏ quặng số tám, hai chân ông ta đã sớm mềm nhũn như sợi mì, ngồi vào trong xe, mới phản ứng lại, bản thân mình vẫn còn sống.Đối mặt với Giang Ninh, không ngờ lại khủng khiếp như thết Ông ta thở hổn hến, sau lưng đã ướt đâm mồ hôi.“Ba.”Cổ họng Mạc Bắc khô khốc, tìm tài xế lấy một chai nước uống, tay run rẩy mở nắp chai nước ra rồi uống một hơi, mới cảm thấy có thể nói chuyện được: “Anh ta, anh ta thật sự…Khủng khiếp vậy sao?”Mạc Thành Lâm vừa muốn nói, điện thoại liền vang lên.Ông ta nhìn thì thấy là số lạ gọi đến, mà lại còn là từ phương bắc, khiến ông ta nhất thời căng thẳng.“Alo?”Mạc Thành Lâm cẩn thận nhận điện thoại, mới nói được một chữ, lập tức ngồi thẳng lên.“Dạ! Dạt Dạt Tôi đảm bảo! Tôi xin thề!”Sắc mặt ông ta căng thẳng đến cứng đơ.Mạc Bắc ngồi ở ghế đầu, không dám nhúc nhích, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Mạc Thành Lâm căng thẳng như thế.Khống khi trong cabin xe tỏa ra toàn mùi xơ xác!Lạnh lẽo đến cực điểm!“Tắt, tắt máy lạnh đi…”Một lát sau, Mạc Bác run rẩy lên tiếng nói.“Chủ tịch Mạc, tôi, tôi không có mở máy lạnh…:” Trong xe, lại lần nữa rơi vào im lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở bị kìm nén rõ ràng.“Ba” Rất lâu sau, Mạc Bắc có chút chịu nổi không nói không khí này, mở miệng nói.Anh ta muốn nói, nhưng Mạc Thành Lâm lại cắt ngang lời anh ta.Mạc Thành Lâm lấy điện thoại ra, hít thở sâu một hơi, gọi cho đến một số điện thoại.Đầu óc của ông ta có chút choáng váng, vừa mới nhận điện thoại, đủ dọa cho ông ta bể gan bể mực!Nếu như nói trước đây ông ta trong lòng có chút gì đó hoài nghi về thực lực của Giang Ninh, vậy cuộc điện thoại vừa rồi từ phương bắc, đại diện cho cuộc gọi đầy uy lực trấn áp, đánh tan toàn bộ chút nghi ngờ của ông ta!““Tút.”Điện thoại vang lên hai tiếng đã kết nối rồi.“Alo, tôi là gia chủ nhà họ Mạc ở khu Đại Tây Bắc, Mạc Thành Lâm, chúng tôi phát hiện hai mỏ khoáng sản hiếm có, muốn giao nộp cho đất nước…”

Duyệt tận gốc mối họa!

Thuộc về đất nước, thuộc về người dân, không cho phép bất kỳ ai chiếm lấy làm của riêng!

Mạc Thành Lâm như con gà nhỏ mổ thóc, liều mạng gật đầu, khuôn mặt gần như không còn chút máu.

Ông ta cũng không biết mình làm sao đi ra khỏi được khu mỏ quặng số tám, hai chân ông ta đã sớm mềm nhũn như sợi mì, ngồi vào trong xe, mới phản ứng lại, bản thân mình vẫn còn sống.

Đối mặt với Giang Ninh, không ngờ lại khủng khiếp như thết Ông ta thở hổn hến, sau lưng đã ướt đâm mồ hôi.

“Ba.”

Cổ họng Mạc Bắc khô khốc, tìm tài xế lấy một chai nước uống, tay run rẩy mở nắp chai nước ra rồi uống một hơi, mới cảm thấy có thể nói chuyện được: “Anh ta, anh ta thật sự…

Khủng khiếp vậy sao?”

Mạc Thành Lâm vừa muốn nói, điện thoại liền vang lên.

Ông ta nhìn thì thấy là số lạ gọi đến, mà lại còn là từ phương bắc, khiến ông ta nhất thời căng thẳng.

“Alo?”

Mạc Thành Lâm cẩn thận nhận điện thoại, mới nói được một chữ, lập tức ngồi thẳng lên.

“Dạ! Dạt Dạt Tôi đảm bảo! Tôi xin thề!”

Sắc mặt ông ta căng thẳng đến cứng đơ.

Mạc Bắc ngồi ở ghế đầu, không dám nhúc nhích, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Mạc Thành Lâm căng thẳng như thế.

Khống khi trong cabin xe tỏa ra toàn mùi xơ xác!

Lạnh lẽo đến cực điểm!

“Tắt, tắt máy lạnh đi…”

Một lát sau, Mạc Bác run rẩy lên tiếng nói.

“Chủ tịch Mạc, tôi, tôi không có mở máy lạnh…:” Trong xe, lại lần nữa rơi vào im lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở bị kìm nén rõ ràng.

“Ba” Rất lâu sau, Mạc Bắc có chút chịu nổi không nói không khí này, mở miệng nói.

Anh ta muốn nói, nhưng Mạc Thành Lâm lại cắt ngang lời anh ta.

Mạc Thành Lâm lấy điện thoại ra, hít thở sâu một hơi, gọi cho đến một số điện thoại.

Đầu óc của ông ta có chút choáng váng, vừa mới nhận điện thoại, đủ dọa cho ông ta bể gan bể mực!

Nếu như nói trước đây ông ta trong lòng có chút gì đó hoài nghi về thực lực của Giang Ninh, vậy cuộc điện thoại vừa rồi từ phương bắc, đại diện cho cuộc gọi đầy uy lực trấn áp, đánh tan toàn bộ chút nghi ngờ của ông ta!

““Tút.”

Điện thoại vang lên hai tiếng đã kết nối rồi.

“Alo, tôi là gia chủ nhà họ Mạc ở khu Đại Tây Bắc, Mạc Thành Lâm, chúng tôi phát hiện hai mỏ khoáng sản hiếm có, muốn giao nộp cho đất nước…”

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Duyệt tận gốc mối họa!Thuộc về đất nước, thuộc về người dân, không cho phép bất kỳ ai chiếm lấy làm của riêng!Mạc Thành Lâm như con gà nhỏ mổ thóc, liều mạng gật đầu, khuôn mặt gần như không còn chút máu.Ông ta cũng không biết mình làm sao đi ra khỏi được khu mỏ quặng số tám, hai chân ông ta đã sớm mềm nhũn như sợi mì, ngồi vào trong xe, mới phản ứng lại, bản thân mình vẫn còn sống.Đối mặt với Giang Ninh, không ngờ lại khủng khiếp như thết Ông ta thở hổn hến, sau lưng đã ướt đâm mồ hôi.“Ba.”Cổ họng Mạc Bắc khô khốc, tìm tài xế lấy một chai nước uống, tay run rẩy mở nắp chai nước ra rồi uống một hơi, mới cảm thấy có thể nói chuyện được: “Anh ta, anh ta thật sự…Khủng khiếp vậy sao?”Mạc Thành Lâm vừa muốn nói, điện thoại liền vang lên.Ông ta nhìn thì thấy là số lạ gọi đến, mà lại còn là từ phương bắc, khiến ông ta nhất thời căng thẳng.“Alo?”Mạc Thành Lâm cẩn thận nhận điện thoại, mới nói được một chữ, lập tức ngồi thẳng lên.“Dạ! Dạt Dạt Tôi đảm bảo! Tôi xin thề!”Sắc mặt ông ta căng thẳng đến cứng đơ.Mạc Bắc ngồi ở ghế đầu, không dám nhúc nhích, anh ta chưa bao giờ nhìn thấy Mạc Thành Lâm căng thẳng như thế.Khống khi trong cabin xe tỏa ra toàn mùi xơ xác!Lạnh lẽo đến cực điểm!“Tắt, tắt máy lạnh đi…”Một lát sau, Mạc Bác run rẩy lên tiếng nói.“Chủ tịch Mạc, tôi, tôi không có mở máy lạnh…:” Trong xe, lại lần nữa rơi vào im lặng chỉ có thể nghe thấy tiếng thở bị kìm nén rõ ràng.“Ba” Rất lâu sau, Mạc Bắc có chút chịu nổi không nói không khí này, mở miệng nói.Anh ta muốn nói, nhưng Mạc Thành Lâm lại cắt ngang lời anh ta.Mạc Thành Lâm lấy điện thoại ra, hít thở sâu một hơi, gọi cho đến một số điện thoại.Đầu óc của ông ta có chút choáng váng, vừa mới nhận điện thoại, đủ dọa cho ông ta bể gan bể mực!Nếu như nói trước đây ông ta trong lòng có chút gì đó hoài nghi về thực lực của Giang Ninh, vậy cuộc điện thoại vừa rồi từ phương bắc, đại diện cho cuộc gọi đầy uy lực trấn áp, đánh tan toàn bộ chút nghi ngờ của ông ta!““Tút.”Điện thoại vang lên hai tiếng đã kết nối rồi.“Alo, tôi là gia chủ nhà họ Mạc ở khu Đại Tây Bắc, Mạc Thành Lâm, chúng tôi phát hiện hai mỏ khoáng sản hiếm có, muốn giao nộp cho đất nước…”

Chương 1109