Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1110

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Một quyền vẫn chưa đánh ra đã có người hiện ra trước mặt họ, một quyền đánh ra vẫn chưa thu hồi thì công kích đối diện đã tới.Thay đổi quá nhanh.Chênh lệch cảnh giới khác xa, giống như không hề ảnh hưởng, đám người anh Cẩu vậy mà chém giết với những cao thủ trong Ẩn môn này đến khó phân khó giải.“Giết giết giết” Đám người anh Cẩu càng tỏ ra hưng phấn, rống to từng tiết, nổ tung trời.Giang Ninh đứng đó, trái cây trong tay đã ăn xong.Anh phủi tay.“Được lắm” Hai chữ đơn giản, đám người anh Cẩu lập tức rút lui, mười mấy người đều vây quanh bên cạnh Giang Ninh… vây xung quanh túi trái cây kia.Giống như túi trái cây này còn quan trọng hơn Giang Ninh.Giang Ninh tiến lên một bước, mấy người trong Ẩn môn lập tức như gặp đại địch.“Chỉ dựa vào một mình anh?”“Ngông cuồng”“Anh thử một chút sẽ biết có ngông cưồng không?”Giang Ninh đột nhiên cử động nhanh như gió.Tay trái một đấm, tay phải… cũng một đấm.“Không thể” Sắc mặt người cầm đầu thay đổi lớn.Anh ta chưa bao giờ thấy hai tay ra quyền lại cùng dùng chiêu thức khác biệt.“Mấy người rất may mắn…”Không thấy bóng dáng Giang Ninh, nhưng giọng nói lại như sấm chớp bên tai: “Có thể thấy được quyền phổ cực đảo chiêu thứ nhất và… chiêu thứ hai này” Vù…Từ quyền nắm đấm như gió, vang dội như sấm.Âm!Ầm!Âm!Quyền phổ cực đạo, chiêu thứ hai.Bộc phát!Như di hình hoán ảnh, như gió mạnh tiễn ngày, càng như sét đánh lửa chớp, gần như nháy mắt cắn nuốt người trong Ẩn môn.Đám người anh Cẩu đều đã hoàn toàn ngáo ngơ.Chuyện này… con mẹ nó cũng quá mạnh rồi đó nhỉ?Hoàn toàn chính là nghiền ép.Quyền phổ cực đạo, thức thứ hai?Trên mặt đất, mấy người trong Ẩn môn kia run rẩy toàn thân, xương cốt trên người không biết gãy mất mấy khúc, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.Giang Ninh thu tay về, ngẩng đầu nhìn nơi xa, dường như ở đó có một bóng người.Anh nhìn nơi xa, hơi híp mắt, đưa tay móc ra quyền phổ lấy được từ khu mỏ quặng số tám, nhẹ nhàng giơ lên, mười phần cố ý khiêu khích.Dường như đang nói: “Quyền phổ ở đây, tới lấy đi nè”

Một quyền vẫn chưa đánh ra đã có người hiện ra trước mặt họ, một quyền đánh ra vẫn chưa thu hồi thì công kích đối diện đã tới.

Thay đổi quá nhanh.

Chênh lệch cảnh giới khác xa, giống như không hề ảnh hưởng, đám người anh Cẩu vậy mà chém giết với những cao thủ trong Ẩn môn này đến khó phân khó giải.

“Giết giết giết” Đám người anh Cẩu càng tỏ ra hưng phấn, rống to từng tiết, nổ tung trời.

Giang Ninh đứng đó, trái cây trong tay đã ăn xong.

Anh phủi tay.

“Được lắm” Hai chữ đơn giản, đám người anh Cẩu lập tức rút lui, mười mấy người đều vây quanh bên cạnh Giang Ninh… vây xung quanh túi trái cây kia.

Giống như túi trái cây này còn quan trọng hơn Giang Ninh.

Giang Ninh tiến lên một bước, mấy người trong Ẩn môn lập tức như gặp đại địch.

“Chỉ dựa vào một mình anh?”

“Ngông cuồng”

“Anh thử một chút sẽ biết có ngông cưồng không?”

Giang Ninh đột nhiên cử động nhanh như gió.

Tay trái một đấm, tay phải… cũng một đấm.

“Không thể” Sắc mặt người cầm đầu thay đổi lớn.

Anh ta chưa bao giờ thấy hai tay ra quyền lại cùng dùng chiêu thức khác biệt.

“Mấy người rất may mắn…”

Không thấy bóng dáng Giang Ninh, nhưng giọng nói lại như sấm chớp bên tai: “Có thể thấy được quyền phổ cực đảo chiêu thứ nhất và… chiêu thứ hai này” Vù…

Từ quyền nắm đấm như gió, vang dội như sấm.

Âm!

Ầm!

Âm!

Quyền phổ cực đạo, chiêu thứ hai.

Bộc phát!

Như di hình hoán ảnh, như gió mạnh tiễn ngày, càng như sét đánh lửa chớp, gần như nháy mắt cắn nuốt người trong Ẩn môn.

Đám người anh Cẩu đều đã hoàn toàn ngáo ngơ.

Chuyện này… con mẹ nó cũng quá mạnh rồi đó nhỉ?

Hoàn toàn chính là nghiền ép.

Quyền phổ cực đạo, thức thứ hai?

Trên mặt đất, mấy người trong Ẩn môn kia run rẩy toàn thân, xương cốt trên người không biết gãy mất mấy khúc, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.

Giang Ninh thu tay về, ngẩng đầu nhìn nơi xa, dường như ở đó có một bóng người.

Anh nhìn nơi xa, hơi híp mắt, đưa tay móc ra quyền phổ lấy được từ khu mỏ quặng số tám, nhẹ nhàng giơ lên, mười phần cố ý khiêu khích.

Dường như đang nói: “Quyền phổ ở đây, tới lấy đi nè”

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Một quyền vẫn chưa đánh ra đã có người hiện ra trước mặt họ, một quyền đánh ra vẫn chưa thu hồi thì công kích đối diện đã tới.Thay đổi quá nhanh.Chênh lệch cảnh giới khác xa, giống như không hề ảnh hưởng, đám người anh Cẩu vậy mà chém giết với những cao thủ trong Ẩn môn này đến khó phân khó giải.“Giết giết giết” Đám người anh Cẩu càng tỏ ra hưng phấn, rống to từng tiết, nổ tung trời.Giang Ninh đứng đó, trái cây trong tay đã ăn xong.Anh phủi tay.“Được lắm” Hai chữ đơn giản, đám người anh Cẩu lập tức rút lui, mười mấy người đều vây quanh bên cạnh Giang Ninh… vây xung quanh túi trái cây kia.Giống như túi trái cây này còn quan trọng hơn Giang Ninh.Giang Ninh tiến lên một bước, mấy người trong Ẩn môn lập tức như gặp đại địch.“Chỉ dựa vào một mình anh?”“Ngông cuồng”“Anh thử một chút sẽ biết có ngông cưồng không?”Giang Ninh đột nhiên cử động nhanh như gió.Tay trái một đấm, tay phải… cũng một đấm.“Không thể” Sắc mặt người cầm đầu thay đổi lớn.Anh ta chưa bao giờ thấy hai tay ra quyền lại cùng dùng chiêu thức khác biệt.“Mấy người rất may mắn…”Không thấy bóng dáng Giang Ninh, nhưng giọng nói lại như sấm chớp bên tai: “Có thể thấy được quyền phổ cực đảo chiêu thứ nhất và… chiêu thứ hai này” Vù…Từ quyền nắm đấm như gió, vang dội như sấm.Âm!Ầm!Âm!Quyền phổ cực đạo, chiêu thứ hai.Bộc phát!Như di hình hoán ảnh, như gió mạnh tiễn ngày, càng như sét đánh lửa chớp, gần như nháy mắt cắn nuốt người trong Ẩn môn.Đám người anh Cẩu đều đã hoàn toàn ngáo ngơ.Chuyện này… con mẹ nó cũng quá mạnh rồi đó nhỉ?Hoàn toàn chính là nghiền ép.Quyền phổ cực đạo, thức thứ hai?Trên mặt đất, mấy người trong Ẩn môn kia run rẩy toàn thân, xương cốt trên người không biết gãy mất mấy khúc, ngay cả sức nói chuyện cũng không có.Giang Ninh thu tay về, ngẩng đầu nhìn nơi xa, dường như ở đó có một bóng người.Anh nhìn nơi xa, hơi híp mắt, đưa tay móc ra quyền phổ lấy được từ khu mỏ quặng số tám, nhẹ nhàng giơ lên, mười phần cố ý khiêu khích.Dường như đang nói: “Quyền phổ ở đây, tới lấy đi nè”

Chương 1110