Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1209
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Hai tay ông ta trở thành đao, cả người cúi thấp xuống, lướt tới, mạnh mẽ chém vào phần dưới eo của Giang Ninh.Trong mắt ông ta, lúc này Giang Ninh có sơ hở rất lớn, cả người đầy sơ hở, nhất là hai chỗ dưới eo, gần như đã bày hai điểm trí mạng ra trước mắt ông ta.Cậu ta muốn chết à?“Đi chết đi!”Ầm!Ầm!Hai bàn tay của Nam Bá Thiên bỗng nhiên chém vào bên hông Giang Ninh, nhưng ông ta không nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc như dự đoán, mà giống như đánh vào một quả bóng hơi, thoáng lõm xuống rồi cứ như vậy bật thẳng bàn tay ông ta ra ngoài!“Hả?”Sắc mặt Nam Bá Thiên thay đổi, bất chấp chiêu tiếp theo, bước chân lùi lại rồi lập tức lui ra ngoài.Thật kỳ lạt Giang Ninh lại không đỡ, mặc ông ta công kích, mà cú công kích của ông lại có một loại cảm giác như đánh vào trên bông.Nam Bá Thiên liên tiếp lùi về phía sau, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhưng đã không thấy Giang Ninh đâu cả!“Đến rồi, còn muốn đi à?”Bên tai lập tức nổ vang, là giọng nói của Giang Ninh!Nam Bá Thiên không nghĩ ngợi gì, tay phải đột nhiên quét qua, muốn đánh lui Giang Ninh đã lặng lẽ đuổi đến phía bên phải mình, nhưng cánh tay quét ngang qua lại bị hai tay Giang Ninh bắt lấy trong nháy mắt.“Cậu…Nam Bá Thiên cực kỳ hoảng sợ, còn chưa kịp nói xong thì Giang Ninh đã ném ông ta thật mạnh!“Âm!”Giống như ném một bao cát, cả người Nam Bá Thiên bị đập mạnh xuống đất.Động tác của Giang Ninh càng thô bạo hơn!Một cú đập này, Nam Bá Thiên chỉ cảm thấy khí huyết quay cuồng, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động, cổ họng ngòn ngọt, máu tươi trực tiếp phun ra.“Phụt…”Giang Ninh không hề có ý muốn bỏ qua cho ông ta.Hai tay nằm chặt cánh tay Nam Bá Thiên, mạnh mẽ đập đi đập lại trên mặt đất!“Ầm!”“Ầm”“Ầm!”Thô bạo!Bá đạo!Điên cuồng!
Hai tay ông ta trở thành đao, cả người cúi thấp xuống, lướt tới, mạnh mẽ chém vào phần dưới eo của Giang Ninh.
Trong mắt ông ta, lúc này Giang Ninh có sơ hở rất lớn, cả người đầy sơ hở, nhất là hai chỗ dưới eo, gần như đã bày hai điểm trí mạng ra trước mắt ông ta.
Cậu ta muốn chết à?
“Đi chết đi!”
Ầm!
Ầm!
Hai bàn tay của Nam Bá Thiên bỗng nhiên chém vào bên hông Giang Ninh, nhưng ông ta không nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc như dự đoán, mà giống như đánh vào một quả bóng hơi, thoáng lõm xuống rồi cứ như vậy bật thẳng bàn tay ông ta ra ngoài!
“Hả?”
Sắc mặt Nam Bá Thiên thay đổi, bất chấp chiêu tiếp theo, bước chân lùi lại rồi lập tức lui ra ngoài.
Thật kỳ lạt Giang Ninh lại không đỡ, mặc ông ta công kích, mà cú công kích của ông lại có một loại cảm giác như đánh vào trên bông.
Nam Bá Thiên liên tiếp lùi về phía sau, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhưng đã không thấy Giang Ninh đâu cả!
“Đến rồi, còn muốn đi à?”
Bên tai lập tức nổ vang, là giọng nói của Giang Ninh!
Nam Bá Thiên không nghĩ ngợi gì, tay phải đột nhiên quét qua, muốn đánh lui Giang Ninh đã lặng lẽ đuổi đến phía bên phải mình, nhưng cánh tay quét ngang qua lại bị hai tay Giang Ninh bắt lấy trong nháy mắt.
“Cậu…
Nam Bá Thiên cực kỳ hoảng sợ, còn chưa kịp nói xong thì Giang Ninh đã ném ông ta thật mạnh!
“Âm!”
Giống như ném một bao cát, cả người Nam Bá Thiên bị đập mạnh xuống đất.
Động tác của Giang Ninh càng thô bạo hơn!
Một cú đập này, Nam Bá Thiên chỉ cảm thấy khí huyết quay cuồng, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động, cổ họng ngòn ngọt, máu tươi trực tiếp phun ra.
“Phụt…”
Giang Ninh không hề có ý muốn bỏ qua cho ông ta.
Hai tay nằm chặt cánh tay Nam Bá Thiên, mạnh mẽ đập đi đập lại trên mặt đất!
“Ầm!”
“Ầm”
“Ầm!”
Thô bạo!
Bá đạo!
Điên cuồng!
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Hai tay ông ta trở thành đao, cả người cúi thấp xuống, lướt tới, mạnh mẽ chém vào phần dưới eo của Giang Ninh.Trong mắt ông ta, lúc này Giang Ninh có sơ hở rất lớn, cả người đầy sơ hở, nhất là hai chỗ dưới eo, gần như đã bày hai điểm trí mạng ra trước mắt ông ta.Cậu ta muốn chết à?“Đi chết đi!”Ầm!Ầm!Hai bàn tay của Nam Bá Thiên bỗng nhiên chém vào bên hông Giang Ninh, nhưng ông ta không nghe thấy tiếng xương gãy răng rắc như dự đoán, mà giống như đánh vào một quả bóng hơi, thoáng lõm xuống rồi cứ như vậy bật thẳng bàn tay ông ta ra ngoài!“Hả?”Sắc mặt Nam Bá Thiên thay đổi, bất chấp chiêu tiếp theo, bước chân lùi lại rồi lập tức lui ra ngoài.Thật kỳ lạt Giang Ninh lại không đỡ, mặc ông ta công kích, mà cú công kích của ông lại có một loại cảm giác như đánh vào trên bông.Nam Bá Thiên liên tiếp lùi về phía sau, bỗng nhiên ngẩng đầu lên nhưng đã không thấy Giang Ninh đâu cả!“Đến rồi, còn muốn đi à?”Bên tai lập tức nổ vang, là giọng nói của Giang Ninh!Nam Bá Thiên không nghĩ ngợi gì, tay phải đột nhiên quét qua, muốn đánh lui Giang Ninh đã lặng lẽ đuổi đến phía bên phải mình, nhưng cánh tay quét ngang qua lại bị hai tay Giang Ninh bắt lấy trong nháy mắt.“Cậu…Nam Bá Thiên cực kỳ hoảng sợ, còn chưa kịp nói xong thì Giang Ninh đã ném ông ta thật mạnh!“Âm!”Giống như ném một bao cát, cả người Nam Bá Thiên bị đập mạnh xuống đất.Động tác của Giang Ninh càng thô bạo hơn!Một cú đập này, Nam Bá Thiên chỉ cảm thấy khí huyết quay cuồng, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động, cổ họng ngòn ngọt, máu tươi trực tiếp phun ra.“Phụt…”Giang Ninh không hề có ý muốn bỏ qua cho ông ta.Hai tay nằm chặt cánh tay Nam Bá Thiên, mạnh mẽ đập đi đập lại trên mặt đất!“Ầm!”“Ầm”“Ầm!”Thô bạo!Bá đạo!Điên cuồng!