Những ngày đầu năm 1975, Cố Linh là nhân viên ở xưởng thực phẩm, lúc này là lúc tan tầm của xưởng cô làm. Sau khi tan tầm, Cố Linh nhanh chóng đạp xe chạy về nhà mình. Cô cưỡi lên một chiếc xe đạp khá tồi tàn, chỉ cần Cố Linh đạp một cái chiếc xe đã vang lên loảng xoảng. Cố Linh một bên đạp xe, một bên suy nghĩ, bản thân cần về nhà nhanh hơn một chút. Nếu cô không về nhanh, thì mẹ kế của cô là Tôn Tú Lan mặc dù đã làm xong cả một bàn đồ ăn, nhưng nhất định sẽ không cho những người khác động vào một đũa. Mẹ kế của cô một hai phải đợi cô tan tầm về nhà thì mới để cho cả nhà ăn cơm.Khi mẹ kế đến nhà Cố Linh, bà ấy còn mang theo con gái riêng tên là Cố Á đến cùng. Hôm nay nếu cô không về sớm, Cố Á khẳng định sẽ hùng hổ nhăn mặt khó chịu, đến khi hai người đi ngủ trong phòng chung, Cố Á sẽ lại bắt bẻ các loại tật xấu của cô.Cố Linh không phải chưa từng nghĩ tới việc xé rách mặt với Cố Á, nhưng mỗi lần cô nghĩ đến việc đó lại nghĩ đến khuôn mặt ôn nhu khiêm tốn của mẹ kế Tôn Tú Lan. Chỉ vì…
Chương 2: Chương 2
Thập Niên 70 Sau Khi Trọng Sinh Hoa Khôi Cầu Sinh Nơi Biển ĐảoTác giả: Hóa Tuyết ChưởngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhững ngày đầu năm 1975, Cố Linh là nhân viên ở xưởng thực phẩm, lúc này là lúc tan tầm của xưởng cô làm. Sau khi tan tầm, Cố Linh nhanh chóng đạp xe chạy về nhà mình. Cô cưỡi lên một chiếc xe đạp khá tồi tàn, chỉ cần Cố Linh đạp một cái chiếc xe đã vang lên loảng xoảng. Cố Linh một bên đạp xe, một bên suy nghĩ, bản thân cần về nhà nhanh hơn một chút. Nếu cô không về nhanh, thì mẹ kế của cô là Tôn Tú Lan mặc dù đã làm xong cả một bàn đồ ăn, nhưng nhất định sẽ không cho những người khác động vào một đũa. Mẹ kế của cô một hai phải đợi cô tan tầm về nhà thì mới để cho cả nhà ăn cơm.Khi mẹ kế đến nhà Cố Linh, bà ấy còn mang theo con gái riêng tên là Cố Á đến cùng. Hôm nay nếu cô không về sớm, Cố Á khẳng định sẽ hùng hổ nhăn mặt khó chịu, đến khi hai người đi ngủ trong phòng chung, Cố Á sẽ lại bắt bẻ các loại tật xấu của cô.Cố Linh không phải chưa từng nghĩ tới việc xé rách mặt với Cố Á, nhưng mỗi lần cô nghĩ đến việc đó lại nghĩ đến khuôn mặt ôn nhu khiêm tốn của mẹ kế Tôn Tú Lan. Chỉ vì… Cố Linh vừa đạp xe vừa suy nghĩ đến cuộc sống gia đình, trong đầu bỗng nhiên nổi lên cảm giác khó thở, hít thở không thông.Rồi sau đó, xe đạp của Cố Linh đang bon bon trên đường, không hiểu sao lại đột nhiên bị đâm vào tường.Theo quán tính, xe đâm vào tường làm cho Cố Linh trực tiếp ngã văng ra ngoài, trên đùi bị đâm ra một lỗ, trán thì trực tiếp đập vào gạch đỏ rơi trên mặt đất.Xe đạp đổ xuống, hai bánh xe vẫn còn quay loạn, mà Cố Linh nằm trên mặt đất, hai mắt của cô trong nháy mắt giống như trở lên vô hồn, linh hồn của cô phảng phất đã phiêu đi rất xa.Nhưng chỉ trong một giây còn lại, hai mắt được nhắm lại, khi mở ra lại khôi phục lại như bình thường, hơn nữa cảm giác trong đầu Cố Linh lúc này dần dần rõ ràng lên.Cố Linh đau, cô rất đau, nhưng không hiểu sao nước mắt của cô lại không rơi ra khỏi hốc mắt.Cố Linh gian nan bò dậy, nhìn về phía xe đạp đang đổ ở trên mặt đất, cô có chút hoảng hốt!Cố Linh nhớ rõ, năm nay mình 42 tuổi, mới được bác sĩ chuẩn đoán ra bị ung thư vú giai đoạn cuối.Hiện tại cô không phải đang lẻ loi một mình nằm trên giường bệnh sao? Tại sao cô lại ở chỗ này?Cố Linh cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc trên người, sau đó quay đầu nhìn xung quanh, đánh giá cẩn thận ngõ nhỏ xưa cũ cô đang ngồi ở đó.Trong đầu Cố Linh ầm vang lên một tiếng, cô..giống như trọng sinh trở lại lúc hai mười tuổi?!Chờ đến khi Cố Linh khập khiễng đẩy xe đạp trở lại Cố gia, cô liền nhìn thấy một đám người nhà đang ngồi vây quanh bàn cơm, ai cũng đói đến không còn kiên nhẫn chỉ vì chờ cô trở về ăn cơm.Cố Linh nhìn thấy cha mình, Cố Trường Kiện đang ở bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, rồi Cố Linh lại nhìn thấy mẹ kế Tôn Tú Lan đang ở bộ dáng tuổi trẻ.Lúc này bà ta vẫn là bộ dáng ôn nhu săn sóc, hoàn toàn không có bộ dáng của một độc phụ vô tình lại gian trá khi đã xé rách mặt với cô.(độc phụ : người đàn bà nham hiểm độc ác)Người em gái kế Cố Á của cô hiện tại chính là không cao hứng, ngồi đó oán giận cô : “Ba, mẹ, nếu hôm nay Cố Linh không về, thì cả nhà chúng ta đều không ăn cơm hay sao? Vì sao mọi chuyện đều phải lấy chị ấy làm trọng tâm, con cùng Tiểu Bân không phải là người sao?”.
Cố Linh vừa đạp xe vừa suy nghĩ đến cuộc sống gia đình, trong đầu bỗng nhiên nổi lên cảm giác khó thở, hít thở không thông.
Rồi sau đó, xe đạp của Cố Linh đang bon bon trên đường, không hiểu sao lại đột nhiên bị đâm vào tường.
Theo quán tính, xe đâm vào tường làm cho Cố Linh trực tiếp ngã văng ra ngoài, trên đùi bị đâm ra một lỗ, trán thì trực tiếp đập vào gạch đỏ rơi trên mặt đất.Xe đạp đổ xuống, hai bánh xe vẫn còn quay loạn, mà Cố Linh nằm trên mặt đất, hai mắt của cô trong nháy mắt giống như trở lên vô hồn, linh hồn của cô phảng phất đã phiêu đi rất xa.
Nhưng chỉ trong một giây còn lại, hai mắt được nhắm lại, khi mở ra lại khôi phục lại như bình thường, hơn nữa cảm giác trong đầu Cố Linh lúc này dần dần rõ ràng lên.Cố Linh đau, cô rất đau, nhưng không hiểu sao nước mắt của cô lại không rơi ra khỏi hốc mắt.
Cố Linh gian nan bò dậy, nhìn về phía xe đạp đang đổ ở trên mặt đất, cô có chút hoảng hốt!Cố Linh nhớ rõ, năm nay mình 42 tuổi, mới được bác sĩ chuẩn đoán ra bị ung thư vú giai đoạn cuối.
Hiện tại cô không phải đang lẻ loi một mình nằm trên giường bệnh sao? Tại sao cô lại ở chỗ này?Cố Linh cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc trên người, sau đó quay đầu nhìn xung quanh, đánh giá cẩn thận ngõ nhỏ xưa cũ cô đang ngồi ở đó.
Trong đầu Cố Linh ầm vang lên một tiếng, cô..
giống như trọng sinh trở lại lúc hai mười tuổi?!Chờ đến khi Cố Linh khập khiễng đẩy xe đạp trở lại Cố gia, cô liền nhìn thấy một đám người nhà đang ngồi vây quanh bàn cơm, ai cũng đói đến không còn kiên nhẫn chỉ vì chờ cô trở về ăn cơm.
Cố Linh nhìn thấy cha mình, Cố Trường Kiện đang ở bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, rồi Cố Linh lại nhìn thấy mẹ kế Tôn Tú Lan đang ở bộ dáng tuổi trẻ.
Lúc này bà ta vẫn là bộ dáng ôn nhu săn sóc, hoàn toàn không có bộ dáng của một độc phụ vô tình lại gian trá khi đã xé rách mặt với cô.(độc phụ : người đàn bà nham hiểm độc ác)Người em gái kế Cố Á của cô hiện tại chính là không cao hứng, ngồi đó oán giận cô : “Ba, mẹ, nếu hôm nay Cố Linh không về, thì cả nhà chúng ta đều không ăn cơm hay sao? Vì sao mọi chuyện đều phải lấy chị ấy làm trọng tâm, con cùng Tiểu Bân không phải là người sao?”.
Thập Niên 70 Sau Khi Trọng Sinh Hoa Khôi Cầu Sinh Nơi Biển ĐảoTác giả: Hóa Tuyết ChưởngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhững ngày đầu năm 1975, Cố Linh là nhân viên ở xưởng thực phẩm, lúc này là lúc tan tầm của xưởng cô làm. Sau khi tan tầm, Cố Linh nhanh chóng đạp xe chạy về nhà mình. Cô cưỡi lên một chiếc xe đạp khá tồi tàn, chỉ cần Cố Linh đạp một cái chiếc xe đã vang lên loảng xoảng. Cố Linh một bên đạp xe, một bên suy nghĩ, bản thân cần về nhà nhanh hơn một chút. Nếu cô không về nhanh, thì mẹ kế của cô là Tôn Tú Lan mặc dù đã làm xong cả một bàn đồ ăn, nhưng nhất định sẽ không cho những người khác động vào một đũa. Mẹ kế của cô một hai phải đợi cô tan tầm về nhà thì mới để cho cả nhà ăn cơm.Khi mẹ kế đến nhà Cố Linh, bà ấy còn mang theo con gái riêng tên là Cố Á đến cùng. Hôm nay nếu cô không về sớm, Cố Á khẳng định sẽ hùng hổ nhăn mặt khó chịu, đến khi hai người đi ngủ trong phòng chung, Cố Á sẽ lại bắt bẻ các loại tật xấu của cô.Cố Linh không phải chưa từng nghĩ tới việc xé rách mặt với Cố Á, nhưng mỗi lần cô nghĩ đến việc đó lại nghĩ đến khuôn mặt ôn nhu khiêm tốn của mẹ kế Tôn Tú Lan. Chỉ vì… Cố Linh vừa đạp xe vừa suy nghĩ đến cuộc sống gia đình, trong đầu bỗng nhiên nổi lên cảm giác khó thở, hít thở không thông.Rồi sau đó, xe đạp của Cố Linh đang bon bon trên đường, không hiểu sao lại đột nhiên bị đâm vào tường.Theo quán tính, xe đâm vào tường làm cho Cố Linh trực tiếp ngã văng ra ngoài, trên đùi bị đâm ra một lỗ, trán thì trực tiếp đập vào gạch đỏ rơi trên mặt đất.Xe đạp đổ xuống, hai bánh xe vẫn còn quay loạn, mà Cố Linh nằm trên mặt đất, hai mắt của cô trong nháy mắt giống như trở lên vô hồn, linh hồn của cô phảng phất đã phiêu đi rất xa.Nhưng chỉ trong một giây còn lại, hai mắt được nhắm lại, khi mở ra lại khôi phục lại như bình thường, hơn nữa cảm giác trong đầu Cố Linh lúc này dần dần rõ ràng lên.Cố Linh đau, cô rất đau, nhưng không hiểu sao nước mắt của cô lại không rơi ra khỏi hốc mắt.Cố Linh gian nan bò dậy, nhìn về phía xe đạp đang đổ ở trên mặt đất, cô có chút hoảng hốt!Cố Linh nhớ rõ, năm nay mình 42 tuổi, mới được bác sĩ chuẩn đoán ra bị ung thư vú giai đoạn cuối.Hiện tại cô không phải đang lẻ loi một mình nằm trên giường bệnh sao? Tại sao cô lại ở chỗ này?Cố Linh cúi đầu nhìn quần áo mình đang mặc trên người, sau đó quay đầu nhìn xung quanh, đánh giá cẩn thận ngõ nhỏ xưa cũ cô đang ngồi ở đó.Trong đầu Cố Linh ầm vang lên một tiếng, cô..giống như trọng sinh trở lại lúc hai mười tuổi?!Chờ đến khi Cố Linh khập khiễng đẩy xe đạp trở lại Cố gia, cô liền nhìn thấy một đám người nhà đang ngồi vây quanh bàn cơm, ai cũng đói đến không còn kiên nhẫn chỉ vì chờ cô trở về ăn cơm.Cố Linh nhìn thấy cha mình, Cố Trường Kiện đang ở bộ dáng hơn bốn mươi tuổi, rồi Cố Linh lại nhìn thấy mẹ kế Tôn Tú Lan đang ở bộ dáng tuổi trẻ.Lúc này bà ta vẫn là bộ dáng ôn nhu săn sóc, hoàn toàn không có bộ dáng của một độc phụ vô tình lại gian trá khi đã xé rách mặt với cô.(độc phụ : người đàn bà nham hiểm độc ác)Người em gái kế Cố Á của cô hiện tại chính là không cao hứng, ngồi đó oán giận cô : “Ba, mẹ, nếu hôm nay Cố Linh không về, thì cả nhà chúng ta đều không ăn cơm hay sao? Vì sao mọi chuyện đều phải lấy chị ấy làm trọng tâm, con cùng Tiểu Bân không phải là người sao?”.