Những ngày đầu năm 1975, Cố Linh là nhân viên ở xưởng thực phẩm, lúc này là lúc tan tầm của xưởng cô làm. Sau khi tan tầm, Cố Linh nhanh chóng đạp xe chạy về nhà mình. Cô cưỡi lên một chiếc xe đạp khá tồi tàn, chỉ cần Cố Linh đạp một cái chiếc xe đã vang lên loảng xoảng. Cố Linh một bên đạp xe, một bên suy nghĩ, bản thân cần về nhà nhanh hơn một chút. Nếu cô không về nhanh, thì mẹ kế của cô là Tôn Tú Lan mặc dù đã làm xong cả một bàn đồ ăn, nhưng nhất định sẽ không cho những người khác động vào một đũa. Mẹ kế của cô một hai phải đợi cô tan tầm về nhà thì mới để cho cả nhà ăn cơm.Khi mẹ kế đến nhà Cố Linh, bà ấy còn mang theo con gái riêng tên là Cố Á đến cùng. Hôm nay nếu cô không về sớm, Cố Á khẳng định sẽ hùng hổ nhăn mặt khó chịu, đến khi hai người đi ngủ trong phòng chung, Cố Á sẽ lại bắt bẻ các loại tật xấu của cô.Cố Linh không phải chưa từng nghĩ tới việc xé rách mặt với Cố Á, nhưng mỗi lần cô nghĩ đến việc đó lại nghĩ đến khuôn mặt ôn nhu khiêm tốn của mẹ kế Tôn Tú Lan. Chỉ vì…
Chương 3: Chương 3
Thập Niên 70 Sau Khi Trọng Sinh Hoa Khôi Cầu Sinh Nơi Biển ĐảoTác giả: Hóa Tuyết ChưởngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhững ngày đầu năm 1975, Cố Linh là nhân viên ở xưởng thực phẩm, lúc này là lúc tan tầm của xưởng cô làm. Sau khi tan tầm, Cố Linh nhanh chóng đạp xe chạy về nhà mình. Cô cưỡi lên một chiếc xe đạp khá tồi tàn, chỉ cần Cố Linh đạp một cái chiếc xe đã vang lên loảng xoảng. Cố Linh một bên đạp xe, một bên suy nghĩ, bản thân cần về nhà nhanh hơn một chút. Nếu cô không về nhanh, thì mẹ kế của cô là Tôn Tú Lan mặc dù đã làm xong cả một bàn đồ ăn, nhưng nhất định sẽ không cho những người khác động vào một đũa. Mẹ kế của cô một hai phải đợi cô tan tầm về nhà thì mới để cho cả nhà ăn cơm.Khi mẹ kế đến nhà Cố Linh, bà ấy còn mang theo con gái riêng tên là Cố Á đến cùng. Hôm nay nếu cô không về sớm, Cố Á khẳng định sẽ hùng hổ nhăn mặt khó chịu, đến khi hai người đi ngủ trong phòng chung, Cố Á sẽ lại bắt bẻ các loại tật xấu của cô.Cố Linh không phải chưa từng nghĩ tới việc xé rách mặt với Cố Á, nhưng mỗi lần cô nghĩ đến việc đó lại nghĩ đến khuôn mặt ôn nhu khiêm tốn của mẹ kế Tôn Tú Lan. Chỉ vì… Cố Tiểu Bân là con trai của Cố Trường Kiện cùng Tôn Tú Lan, được sinh ra sau khi hai người kết hôn.Cố Tiểu Bân trắng nõn sạch sẽ, tròng mắt vừa chuyển nói: “Em không đói bụng, buổi chiều em đã uống nước có ga, ăn mì ăn liền!”Cố Á nhìn khuôn mặt xinh đẹp quá mức của Cố Linh, lập tức lại tức giận: “Mẹ, mẹ bất công Cố Linh, bất công Tiểu Bân, có phải con không phải là con cái Cố gia nên mẹ đối xử với con như vậy có phải không? Vậy thì tốt nhất mẹ nên đuổi con ra ngoài thì hơn! Lúc trước mẹ không nên mang con đến cái nhà này!”Vành mắt Tôn Tú Lan lập tức phiếm hồng, bà ta nhìn về phía Cố Trường Kiện giống như xin chồng giúp đỡ : “Mẹ làm như vậy không phải vì sợ Linh Linh thương tâm sao? Nếu chúng ta ăn trước, con bé sẽ nghĩ, người mẹ kế là mẹ không đem con bé để ở trong lòng…”Bà ta vừa nói, vừa nhìn thấy Cố Linh vừa mới xuất hiện ở trong sân.Tôn Tú Lan nhanh chóng đứng lên, chạy chậm đến bên Cố Linh : “Ai da, Linh Linh, con bị sao vậy? Sao con lại té ngã? Để mẹ nhìn qua cho con, xem miệng vết thương như thế nào?”Bà ta quỳ một gối xuống đất, tay nhanh chóng ấn lên miệng vết thương của Cố Linh.Bà ta bày ra hình dáng quan tâm, còn có chút hèn mọn của một người mẹ kế, nhưng sự thật lại chính là ấn mạnh vào vết thương của Cố Linh, làm cho cô cảm thấy chân tự nhiên đau đến tê rần.Cố Linh nhìn người mẹ kế đã dùng bề ngoài lừa cô chừng hai mươi năm, thẳng đến khi ép khô hết giá trị con người của cô, thì gương mặt thật mới dần lộ ra.Cô lui lại một bước, nói : “Mẹ, ấn đau tôi.”Tôn Tú Lan nghe thấy Cố Linh nói như vậy, liền sửng sốt.Bà ta lập tức vừa khóc sướt mướt vừa nói : “Linh Linh, mẹ chính là vụng về mà.Mẹ chỉ là có tâm muốn nhìn xem miệng vết thương của con một chút nha! Nếu không có tâm, thì chúng ta đã ăn cơm trước, cả nhà vẫn chờ con, nếu con không về, mẹ cũng không dám ăn cơm!”Chỉ cần mấy câu như vậy, bà ta đã thành công đắp nặn Cố Linh thành một kẻ ác, một kẻ ác đã hại tất cả mọi người trong nhà đều không được ăn cơm..
Cố Tiểu Bân là con trai của Cố Trường Kiện cùng Tôn Tú Lan, được sinh ra sau khi hai người kết hôn.Cố Tiểu Bân trắng nõn sạch sẽ, tròng mắt vừa chuyển nói: “Em không đói bụng, buổi chiều em đã uống nước có ga, ăn mì ăn liền!”Cố Á nhìn khuôn mặt xinh đẹp quá mức của Cố Linh, lập tức lại tức giận: “Mẹ, mẹ bất công Cố Linh, bất công Tiểu Bân, có phải con không phải là con cái Cố gia nên mẹ đối xử với con như vậy có phải không? Vậy thì tốt nhất mẹ nên đuổi con ra ngoài thì hơn! Lúc trước mẹ không nên mang con đến cái nhà này!”Vành mắt Tôn Tú Lan lập tức phiếm hồng, bà ta nhìn về phía Cố Trường Kiện giống như xin chồng giúp đỡ : “Mẹ làm như vậy không phải vì sợ Linh Linh thương tâm sao? Nếu chúng ta ăn trước, con bé sẽ nghĩ, người mẹ kế là mẹ không đem con bé để ở trong lòng…”Bà ta vừa nói, vừa nhìn thấy Cố Linh vừa mới xuất hiện ở trong sân.
Tôn Tú Lan nhanh chóng đứng lên, chạy chậm đến bên Cố Linh : “Ai da, Linh Linh, con bị sao vậy? Sao con lại té ngã? Để mẹ nhìn qua cho con, xem miệng vết thương như thế nào?”Bà ta quỳ một gối xuống đất, tay nhanh chóng ấn lên miệng vết thương của Cố Linh.
Bà ta bày ra hình dáng quan tâm, còn có chút hèn mọn của một người mẹ kế, nhưng sự thật lại chính là ấn mạnh vào vết thương của Cố Linh, làm cho cô cảm thấy chân tự nhiên đau đến tê rần.Cố Linh nhìn người mẹ kế đã dùng bề ngoài lừa cô chừng hai mươi năm, thẳng đến khi ép khô hết giá trị con người của cô, thì gương mặt thật mới dần lộ ra.
Cô lui lại một bước, nói : “Mẹ, ấn đau tôi.”Tôn Tú Lan nghe thấy Cố Linh nói như vậy, liền sửng sốt.
Bà ta lập tức vừa khóc sướt mướt vừa nói : “Linh Linh, mẹ chính là vụng về mà.
Mẹ chỉ là có tâm muốn nhìn xem miệng vết thương của con một chút nha! Nếu không có tâm, thì chúng ta đã ăn cơm trước, cả nhà vẫn chờ con, nếu con không về, mẹ cũng không dám ăn cơm!”Chỉ cần mấy câu như vậy, bà ta đã thành công đắp nặn Cố Linh thành một kẻ ác, một kẻ ác đã hại tất cả mọi người trong nhà đều không được ăn cơm..
Thập Niên 70 Sau Khi Trọng Sinh Hoa Khôi Cầu Sinh Nơi Biển ĐảoTác giả: Hóa Tuyết ChưởngTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Gia Đấu, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng SinhNhững ngày đầu năm 1975, Cố Linh là nhân viên ở xưởng thực phẩm, lúc này là lúc tan tầm của xưởng cô làm. Sau khi tan tầm, Cố Linh nhanh chóng đạp xe chạy về nhà mình. Cô cưỡi lên một chiếc xe đạp khá tồi tàn, chỉ cần Cố Linh đạp một cái chiếc xe đã vang lên loảng xoảng. Cố Linh một bên đạp xe, một bên suy nghĩ, bản thân cần về nhà nhanh hơn một chút. Nếu cô không về nhanh, thì mẹ kế của cô là Tôn Tú Lan mặc dù đã làm xong cả một bàn đồ ăn, nhưng nhất định sẽ không cho những người khác động vào một đũa. Mẹ kế của cô một hai phải đợi cô tan tầm về nhà thì mới để cho cả nhà ăn cơm.Khi mẹ kế đến nhà Cố Linh, bà ấy còn mang theo con gái riêng tên là Cố Á đến cùng. Hôm nay nếu cô không về sớm, Cố Á khẳng định sẽ hùng hổ nhăn mặt khó chịu, đến khi hai người đi ngủ trong phòng chung, Cố Á sẽ lại bắt bẻ các loại tật xấu của cô.Cố Linh không phải chưa từng nghĩ tới việc xé rách mặt với Cố Á, nhưng mỗi lần cô nghĩ đến việc đó lại nghĩ đến khuôn mặt ôn nhu khiêm tốn của mẹ kế Tôn Tú Lan. Chỉ vì… Cố Tiểu Bân là con trai của Cố Trường Kiện cùng Tôn Tú Lan, được sinh ra sau khi hai người kết hôn.Cố Tiểu Bân trắng nõn sạch sẽ, tròng mắt vừa chuyển nói: “Em không đói bụng, buổi chiều em đã uống nước có ga, ăn mì ăn liền!”Cố Á nhìn khuôn mặt xinh đẹp quá mức của Cố Linh, lập tức lại tức giận: “Mẹ, mẹ bất công Cố Linh, bất công Tiểu Bân, có phải con không phải là con cái Cố gia nên mẹ đối xử với con như vậy có phải không? Vậy thì tốt nhất mẹ nên đuổi con ra ngoài thì hơn! Lúc trước mẹ không nên mang con đến cái nhà này!”Vành mắt Tôn Tú Lan lập tức phiếm hồng, bà ta nhìn về phía Cố Trường Kiện giống như xin chồng giúp đỡ : “Mẹ làm như vậy không phải vì sợ Linh Linh thương tâm sao? Nếu chúng ta ăn trước, con bé sẽ nghĩ, người mẹ kế là mẹ không đem con bé để ở trong lòng…”Bà ta vừa nói, vừa nhìn thấy Cố Linh vừa mới xuất hiện ở trong sân.Tôn Tú Lan nhanh chóng đứng lên, chạy chậm đến bên Cố Linh : “Ai da, Linh Linh, con bị sao vậy? Sao con lại té ngã? Để mẹ nhìn qua cho con, xem miệng vết thương như thế nào?”Bà ta quỳ một gối xuống đất, tay nhanh chóng ấn lên miệng vết thương của Cố Linh.Bà ta bày ra hình dáng quan tâm, còn có chút hèn mọn của một người mẹ kế, nhưng sự thật lại chính là ấn mạnh vào vết thương của Cố Linh, làm cho cô cảm thấy chân tự nhiên đau đến tê rần.Cố Linh nhìn người mẹ kế đã dùng bề ngoài lừa cô chừng hai mươi năm, thẳng đến khi ép khô hết giá trị con người của cô, thì gương mặt thật mới dần lộ ra.Cô lui lại một bước, nói : “Mẹ, ấn đau tôi.”Tôn Tú Lan nghe thấy Cố Linh nói như vậy, liền sửng sốt.Bà ta lập tức vừa khóc sướt mướt vừa nói : “Linh Linh, mẹ chính là vụng về mà.Mẹ chỉ là có tâm muốn nhìn xem miệng vết thương của con một chút nha! Nếu không có tâm, thì chúng ta đã ăn cơm trước, cả nhà vẫn chờ con, nếu con không về, mẹ cũng không dám ăn cơm!”Chỉ cần mấy câu như vậy, bà ta đã thành công đắp nặn Cố Linh thành một kẻ ác, một kẻ ác đã hại tất cả mọi người trong nhà đều không được ăn cơm..