Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 1700

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Phương Hạ biết rất rõ, Giang Ninh không sợ hãi thế lực của nhà họ Phương, loại người này, không quan tâm đ ến điều gì, không sợ hãi thứ gì!Nghe thấy tiếng bước chân, Phương Hạ quay đầu lại, khẽ cau mày, bên cửa sổ một bóng người lóe lên, lập tức biến mất.Cửa không mở, tiếng bước chân cũng đã biến mất.“Ai đó?”Phương Hạ chật vật ngồi dậy, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác!Đây là võ quán Cực Đạo, mặc dù anh ta không thích nơi này, nhưng không hề có chút nghi ngờ nào? Ở Đông Hải, nơi này chắc chắn đây là chỗ an toàn nhất.Vùng cấm Đông Hải, Võ quán cực đạo càng là vùng cấm trong vùng cấm, người bình thường căn bản không dám tới nơi này gây rối!Phương Hạ ngồi dậy, trong ánh mắt tràn đầy sự đề phòng.“Rầm!”Đột nhiên, cửa sổ bị mở ra, một bóng người vọt vào, anh ta lập tức liền nhìn thấy một con dao găm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, đâm thẳng về phía ngực anh ta!“Bịch!”Phương Hạ giấy dụa, dùng bả vai chống đỡ, lập tức lui về phía sau vài bước: “Mày là ail”Nhưng người được phái đến, không thèm nói một lời nào, chỉ muốn giết anh ta.Ra tay tàn nhẫn, từng chiêu chí mạng, hung ác tàn nhẫn!Vết thương trên người của Phương Hạ còn chưa khỏi hẳn, nào phải là đối thủ của đối phương, không cẩn thận, ngực liền bị rạch ra một đường, ngay tức khắc máu tươi đầm đìa.“A…”Anh ta hét thảm một tiếng, nhân cơ hội đánh bay con dao găm trên tay đối phương, ngay lập tức, lại là một quyền, hung hăng đánh tới!Bịch!Bịch!BịchI Phương Hạ né trái tránh phải, sự kinh hãi trong mắt dần dần chuyển thành tức giận.“Là mày!”Anh ta đột nhiên hét lên, “Nam Sơn? Mày dám đến giết tao?”Ánh mắt đối phương đột nhiên thay đổi, công kích càng thêm ác liệt, đánh dồn dập.Càng như vậy, Phương Hạ càng chắc chắn!Loại chiêu thức và thủ pháp này không phải là Nam Sơn, thì là ai?“Có sát thủ!”Bên ngoài, đột nhiên có người hét lên.Ngay tức khắc, đèn đuốc sáng choang!Ngay lập tức, tiếng bước chân dày đặc truyền đến!

Phương Hạ biết rất rõ, Giang Ninh không sợ hãi thế lực của nhà họ Phương, loại người này, không quan tâm đ ến điều gì, không sợ hãi thứ gì!

Nghe thấy tiếng bước chân, Phương Hạ quay đầu lại, khẽ cau mày, bên cửa sổ một bóng người lóe lên, lập tức biến mất.

Cửa không mở, tiếng bước chân cũng đã biến mất.

“Ai đó?”

Phương Hạ chật vật ngồi dậy, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác!

Đây là võ quán Cực Đạo, mặc dù anh ta không thích nơi này, nhưng không hề có chút nghi ngờ nào? Ở Đông Hải, nơi này chắc chắn đây là chỗ an toàn nhất.

Vùng cấm Đông Hải, Võ quán cực đạo càng là vùng cấm trong vùng cấm, người bình thường căn bản không dám tới nơi này gây rối!

Phương Hạ ngồi dậy, trong ánh mắt tràn đầy sự đề phòng.

“Rầm!”

Đột nhiên, cửa sổ bị mở ra, một bóng người vọt vào, anh ta lập tức liền nhìn thấy một con dao găm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, đâm thẳng về phía ngực anh ta!

“Bịch!”

Phương Hạ giấy dụa, dùng bả vai chống đỡ, lập tức lui về phía sau vài bước: “Mày là ail”

Nhưng người được phái đến, không thèm nói một lời nào, chỉ muốn giết anh ta.

Ra tay tàn nhẫn, từng chiêu chí mạng, hung ác tàn nhẫn!

Vết thương trên người của Phương Hạ còn chưa khỏi hẳn, nào phải là đối thủ của đối phương, không cẩn thận, ngực liền bị rạch ra một đường, ngay tức khắc máu tươi đầm đìa.

“A…”

Anh ta hét thảm một tiếng, nhân cơ hội đánh bay con dao găm trên tay đối phương, ngay lập tức, lại là một quyền, hung hăng đánh tới!

Bịch!

Bịch!

BịchI Phương Hạ né trái tránh phải, sự kinh hãi trong mắt dần dần chuyển thành tức giận.

“Là mày!”

Anh ta đột nhiên hét lên, “Nam Sơn? Mày dám đến giết tao?”

Ánh mắt đối phương đột nhiên thay đổi, công kích càng thêm ác liệt, đánh dồn dập.

Càng như vậy, Phương Hạ càng chắc chắn!

Loại chiêu thức và thủ pháp này không phải là Nam Sơn, thì là ai?

“Có sát thủ!”

Bên ngoài, đột nhiên có người hét lên.

Ngay tức khắc, đèn đuốc sáng choang!

Ngay lập tức, tiếng bước chân dày đặc truyền đến!

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Phương Hạ biết rất rõ, Giang Ninh không sợ hãi thế lực của nhà họ Phương, loại người này, không quan tâm đ ến điều gì, không sợ hãi thứ gì!Nghe thấy tiếng bước chân, Phương Hạ quay đầu lại, khẽ cau mày, bên cửa sổ một bóng người lóe lên, lập tức biến mất.Cửa không mở, tiếng bước chân cũng đã biến mất.“Ai đó?”Phương Hạ chật vật ngồi dậy, vẻ mặt tràn đầy cảnh giác!Đây là võ quán Cực Đạo, mặc dù anh ta không thích nơi này, nhưng không hề có chút nghi ngờ nào? Ở Đông Hải, nơi này chắc chắn đây là chỗ an toàn nhất.Vùng cấm Đông Hải, Võ quán cực đạo càng là vùng cấm trong vùng cấm, người bình thường căn bản không dám tới nơi này gây rối!Phương Hạ ngồi dậy, trong ánh mắt tràn đầy sự đề phòng.“Rầm!”Đột nhiên, cửa sổ bị mở ra, một bóng người vọt vào, anh ta lập tức liền nhìn thấy một con dao găm tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, đâm thẳng về phía ngực anh ta!“Bịch!”Phương Hạ giấy dụa, dùng bả vai chống đỡ, lập tức lui về phía sau vài bước: “Mày là ail”Nhưng người được phái đến, không thèm nói một lời nào, chỉ muốn giết anh ta.Ra tay tàn nhẫn, từng chiêu chí mạng, hung ác tàn nhẫn!Vết thương trên người của Phương Hạ còn chưa khỏi hẳn, nào phải là đối thủ của đối phương, không cẩn thận, ngực liền bị rạch ra một đường, ngay tức khắc máu tươi đầm đìa.“A…”Anh ta hét thảm một tiếng, nhân cơ hội đánh bay con dao găm trên tay đối phương, ngay lập tức, lại là một quyền, hung hăng đánh tới!Bịch!Bịch!BịchI Phương Hạ né trái tránh phải, sự kinh hãi trong mắt dần dần chuyển thành tức giận.“Là mày!”Anh ta đột nhiên hét lên, “Nam Sơn? Mày dám đến giết tao?”Ánh mắt đối phương đột nhiên thay đổi, công kích càng thêm ác liệt, đánh dồn dập.Càng như vậy, Phương Hạ càng chắc chắn!Loại chiêu thức và thủ pháp này không phải là Nam Sơn, thì là ai?“Có sát thủ!”Bên ngoài, đột nhiên có người hét lên.Ngay tức khắc, đèn đuốc sáng choang!Ngay lập tức, tiếng bước chân dày đặc truyền đến!

Chương 1700