Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1701
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Ánh mắt của người đàn ông mang bịt mặt thay đối, anh ta không quan tâm nhiều như thế, tấn công Phương Hạ càng thêm ác liệt hơn, một cước đá Phương Hạ bay lên không trung.Một chiêu không thể giết được Phương Hạ, anh ta không còn thời gian, chỉ có thể xoay người chạy trốn.“Đuổi theo!”“Bắt lấy hắn! Không cho hắn chạy trốn!”“Mau đuổi theo!”Trong phòng, Phương Hạ ngã xuống đất, xương trong lồ ng ngực vừa nối chưa được bao lâu, nay lại bị đứt gãy ra, cơn đau đớn khiến anh ta nhe răng trợn mắt, cả người gần như co quắp lại.“Nam Sơn! Nam Sơn!”Phương Hạ gầm lên: “Mày vậy mà lại dám giết tao!”“Mày thật là to gan!”Anh ta nghiến răng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm từ trên trán không ngừng rơi xuống.“Người vẫn chưa chết”Một giọng nói truyền đến.Phương Hạ ngẩng đầu lên nhìn, là anh Cẩu.Người đàn ông này khiến cho anh ta sợ hãi!Sau lưng anh Cẩu, là Giang Ninh!Người đàn ông này có thể khiến anh ta tuyệt vọng!“Thật sự không ngờ, vậy mà lại có người muốn giết anh, điên cuồng như vậy, ở Đông Hải của tôi, mà cũng dám đến ám sát”Giang Ninh liếc mắt nhìn Phương Hạ, để mặc cho anh ta ngồi dưới đất, cũng không bảo người đến đỡ anh ta dậy: “Phương Hạ, xem ra có người không muốn cậu sống”Phương Hạ không nói.Gương mặt anh ta lạnh lùng, hừ một tiếng.“Là ai?”Giang Ninh hỏi: “Ai muốn giết cậu”“Chuyện này không liên quan đến anh!”Phương Hạ hét lên: “Anh đã đến nhà họ Phương rồi chứ?Đưa người anh muốn đưa đi rồi sao, nếu như đã đưa đi rồi, thì xin mời anh tuân thủ ước định, thả tôi ra!”Giang Ninh lắc đầu.“Người tôi muốn đưa đi, không chịu rời đi”Anh liếc nhìn Phương Hạ: “Chẳng qua, nhà họ Phương đã lấy người đổi mạng cho cậu, cho nên tôi có thể thả cậu đi.”Phương Hạ giật mình.
Ánh mắt của người đàn ông mang bịt mặt thay đối, anh ta không quan tâm nhiều như thế, tấn công Phương Hạ càng thêm ác liệt hơn, một cước đá Phương Hạ bay lên không trung.
Một chiêu không thể giết được Phương Hạ, anh ta không còn thời gian, chỉ có thể xoay người chạy trốn.
“Đuổi theo!”
“Bắt lấy hắn! Không cho hắn chạy trốn!”
“Mau đuổi theo!”
Trong phòng, Phương Hạ ngã xuống đất, xương trong lồ ng ngực vừa nối chưa được bao lâu, nay lại bị đứt gãy ra, cơn đau đớn khiến anh ta nhe răng trợn mắt, cả người gần như co quắp lại.
“Nam Sơn! Nam Sơn!”
Phương Hạ gầm lên: “Mày vậy mà lại dám giết tao!”
“Mày thật là to gan!”
Anh ta nghiến răng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm từ trên trán không ngừng rơi xuống.
“Người vẫn chưa chết”
Một giọng nói truyền đến.
Phương Hạ ngẩng đầu lên nhìn, là anh Cẩu.
Người đàn ông này khiến cho anh ta sợ hãi!
Sau lưng anh Cẩu, là Giang Ninh!
Người đàn ông này có thể khiến anh ta tuyệt vọng!
“Thật sự không ngờ, vậy mà lại có người muốn giết anh, điên cuồng như vậy, ở Đông Hải của tôi, mà cũng dám đến ám sát”
Giang Ninh liếc mắt nhìn Phương Hạ, để mặc cho anh ta ngồi dưới đất, cũng không bảo người đến đỡ anh ta dậy: “Phương Hạ, xem ra có người không muốn cậu sống”
Phương Hạ không nói.
Gương mặt anh ta lạnh lùng, hừ một tiếng.
“Là ai?”
Giang Ninh hỏi: “Ai muốn giết cậu”
“Chuyện này không liên quan đến anh!”
Phương Hạ hét lên: “Anh đã đến nhà họ Phương rồi chứ?
Đưa người anh muốn đưa đi rồi sao, nếu như đã đưa đi rồi, thì xin mời anh tuân thủ ước định, thả tôi ra!”
Giang Ninh lắc đầu.
“Người tôi muốn đưa đi, không chịu rời đi”
Anh liếc nhìn Phương Hạ: “Chẳng qua, nhà họ Phương đã lấy người đổi mạng cho cậu, cho nên tôi có thể thả cậu đi.”
Phương Hạ giật mình.
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Ánh mắt của người đàn ông mang bịt mặt thay đối, anh ta không quan tâm nhiều như thế, tấn công Phương Hạ càng thêm ác liệt hơn, một cước đá Phương Hạ bay lên không trung.Một chiêu không thể giết được Phương Hạ, anh ta không còn thời gian, chỉ có thể xoay người chạy trốn.“Đuổi theo!”“Bắt lấy hắn! Không cho hắn chạy trốn!”“Mau đuổi theo!”Trong phòng, Phương Hạ ngã xuống đất, xương trong lồ ng ngực vừa nối chưa được bao lâu, nay lại bị đứt gãy ra, cơn đau đớn khiến anh ta nhe răng trợn mắt, cả người gần như co quắp lại.“Nam Sơn! Nam Sơn!”Phương Hạ gầm lên: “Mày vậy mà lại dám giết tao!”“Mày thật là to gan!”Anh ta nghiến răng, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lấm tấm từ trên trán không ngừng rơi xuống.“Người vẫn chưa chết”Một giọng nói truyền đến.Phương Hạ ngẩng đầu lên nhìn, là anh Cẩu.Người đàn ông này khiến cho anh ta sợ hãi!Sau lưng anh Cẩu, là Giang Ninh!Người đàn ông này có thể khiến anh ta tuyệt vọng!“Thật sự không ngờ, vậy mà lại có người muốn giết anh, điên cuồng như vậy, ở Đông Hải của tôi, mà cũng dám đến ám sát”Giang Ninh liếc mắt nhìn Phương Hạ, để mặc cho anh ta ngồi dưới đất, cũng không bảo người đến đỡ anh ta dậy: “Phương Hạ, xem ra có người không muốn cậu sống”Phương Hạ không nói.Gương mặt anh ta lạnh lùng, hừ một tiếng.“Là ai?”Giang Ninh hỏi: “Ai muốn giết cậu”“Chuyện này không liên quan đến anh!”Phương Hạ hét lên: “Anh đã đến nhà họ Phương rồi chứ?Đưa người anh muốn đưa đi rồi sao, nếu như đã đưa đi rồi, thì xin mời anh tuân thủ ước định, thả tôi ra!”Giang Ninh lắc đầu.“Người tôi muốn đưa đi, không chịu rời đi”Anh liếc nhìn Phương Hạ: “Chẳng qua, nhà họ Phương đã lấy người đổi mạng cho cậu, cho nên tôi có thể thả cậu đi.”Phương Hạ giật mình.