Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1731
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Nam Sơn đi đến bên thi thể của Phương Hạ, khịt mũi, vây tay, mấy người lập tức đưa thi thể của Phương Hạ quay về.Nhà họ Phương!Phương Uy nhìn thi thể bày trên mặt đất, không nói được một lời.Đám người Nam Sơn quỳ gối ở một bên, vết thương trên người còn đang đổ máu!“Chúng tôi đang đi tuần tra như thường lệ thì nghe thấy có tiếng kêu, liền xông đến cứu người nhưng không ngờ vẫn chậm một bước, không kịp cứu cậu hai.”Nam Sơn cúi đầu, muôn phần đau khổ: “Xin gia chủ trách phạt!”Phương Uy vẫn không nói chuyện.Không khí trong toàn bộ sảnh lớn vô cùng nặng nề.Phương Hạ đã chết.Còn chết mất bốn cao thủ hộ pháp!“Đám người kia đâu?”Trầm mặc hồi lâu Phương Uy mới mở miệng, ông ta không hỏi tên vì đã biết người làm ra việc này là Giang Ninh.“Sau khi đánh chúng tôi bị thương họ đã chạy mất rồi”Nam Sơn nói.“Đi xuống đi”Phương Uy không hỏi lại, vẫy tay cho đám người Nam Sơn đi xuống.Ông ta bước đến bên thi thể của Phương Hạ, nhìn Phương Hạ, vươn tay nhẹ nhàng che lại đôi mi còn chưa khép lại.“Mối hận này ba sẽ báo thù cho con”Ông ta nhẹ giọng nói.Nghe có vẻ dịu dàng hơn bất cứ bao giờ trong quá khứ.Chỉ là, Phương Hạ căn bản không thể nghe thấy.“Gia chủ…Mấy vị trưởng lão đứng ở một bên đã có vài người mở miệng.“Tên Giang Ninh này quá mức ngông cuồng! Xin hãy mời trưởng bối trong dòng họ ra mặt”“Xin gia chủ hãy mời trưởng bối trong dòng họ ra mặt, tiêu diệt Giang Ninh! Giành lại tôn nghiêm cho nhà họ Phương chúng ta”“Giết tên Giang Ninh, xin hãy mời trưởng bối đi!”Mấy vị trưởng lão liên thanh hô lên.Ngay cả cao thủ hộ pháp cũng đều chết trong tay Giang Ninh là đủ để nhìn ra Giang Ninh lợi hại như thế nào, lại để cho những người khác đi cũng chẳng có ý nghĩa gì.Ngoại trừ hai vị trưởng bối trong từ đường, bọn họ nhất định có thể giế t chết Giang Ninh, dùng máu rửa sạch nỗi nhục của nhà họ Phương.Phương Uy không nói gì, chỉ đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào mặt Phương Hạ.
Nam Sơn đi đến bên thi thể của Phương Hạ, khịt mũi, vây tay, mấy người lập tức đưa thi thể của Phương Hạ quay về.
Nhà họ Phương!
Phương Uy nhìn thi thể bày trên mặt đất, không nói được một lời.
Đám người Nam Sơn quỳ gối ở một bên, vết thương trên người còn đang đổ máu!
“Chúng tôi đang đi tuần tra như thường lệ thì nghe thấy có tiếng kêu, liền xông đến cứu người nhưng không ngờ vẫn chậm một bước, không kịp cứu cậu hai.”
Nam Sơn cúi đầu, muôn phần đau khổ: “Xin gia chủ trách phạt!”
Phương Uy vẫn không nói chuyện.
Không khí trong toàn bộ sảnh lớn vô cùng nặng nề.
Phương Hạ đã chết.
Còn chết mất bốn cao thủ hộ pháp!
“Đám người kia đâu?”
Trầm mặc hồi lâu Phương Uy mới mở miệng, ông ta không hỏi tên vì đã biết người làm ra việc này là Giang Ninh.
“Sau khi đánh chúng tôi bị thương họ đã chạy mất rồi”
Nam Sơn nói.
“Đi xuống đi”
Phương Uy không hỏi lại, vẫy tay cho đám người Nam Sơn đi xuống.
Ông ta bước đến bên thi thể của Phương Hạ, nhìn Phương Hạ, vươn tay nhẹ nhàng che lại đôi mi còn chưa khép lại.
“Mối hận này ba sẽ báo thù cho con”
Ông ta nhẹ giọng nói.
Nghe có vẻ dịu dàng hơn bất cứ bao giờ trong quá khứ.
Chỉ là, Phương Hạ căn bản không thể nghe thấy.
“Gia chủ…
Mấy vị trưởng lão đứng ở một bên đã có vài người mở miệng.
“Tên Giang Ninh này quá mức ngông cuồng! Xin hãy mời trưởng bối trong dòng họ ra mặt”
“Xin gia chủ hãy mời trưởng bối trong dòng họ ra mặt, tiêu diệt Giang Ninh! Giành lại tôn nghiêm cho nhà họ Phương chúng ta”
“Giết tên Giang Ninh, xin hãy mời trưởng bối đi!”
Mấy vị trưởng lão liên thanh hô lên.
Ngay cả cao thủ hộ pháp cũng đều chết trong tay Giang Ninh là đủ để nhìn ra Giang Ninh lợi hại như thế nào, lại để cho những người khác đi cũng chẳng có ý nghĩa gì.
Ngoại trừ hai vị trưởng bối trong từ đường, bọn họ nhất định có thể giế t chết Giang Ninh, dùng máu rửa sạch nỗi nhục của nhà họ Phương.
Phương Uy không nói gì, chỉ đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào mặt Phương Hạ.
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Nam Sơn đi đến bên thi thể của Phương Hạ, khịt mũi, vây tay, mấy người lập tức đưa thi thể của Phương Hạ quay về.Nhà họ Phương!Phương Uy nhìn thi thể bày trên mặt đất, không nói được một lời.Đám người Nam Sơn quỳ gối ở một bên, vết thương trên người còn đang đổ máu!“Chúng tôi đang đi tuần tra như thường lệ thì nghe thấy có tiếng kêu, liền xông đến cứu người nhưng không ngờ vẫn chậm một bước, không kịp cứu cậu hai.”Nam Sơn cúi đầu, muôn phần đau khổ: “Xin gia chủ trách phạt!”Phương Uy vẫn không nói chuyện.Không khí trong toàn bộ sảnh lớn vô cùng nặng nề.Phương Hạ đã chết.Còn chết mất bốn cao thủ hộ pháp!“Đám người kia đâu?”Trầm mặc hồi lâu Phương Uy mới mở miệng, ông ta không hỏi tên vì đã biết người làm ra việc này là Giang Ninh.“Sau khi đánh chúng tôi bị thương họ đã chạy mất rồi”Nam Sơn nói.“Đi xuống đi”Phương Uy không hỏi lại, vẫy tay cho đám người Nam Sơn đi xuống.Ông ta bước đến bên thi thể của Phương Hạ, nhìn Phương Hạ, vươn tay nhẹ nhàng che lại đôi mi còn chưa khép lại.“Mối hận này ba sẽ báo thù cho con”Ông ta nhẹ giọng nói.Nghe có vẻ dịu dàng hơn bất cứ bao giờ trong quá khứ.Chỉ là, Phương Hạ căn bản không thể nghe thấy.“Gia chủ…Mấy vị trưởng lão đứng ở một bên đã có vài người mở miệng.“Tên Giang Ninh này quá mức ngông cuồng! Xin hãy mời trưởng bối trong dòng họ ra mặt”“Xin gia chủ hãy mời trưởng bối trong dòng họ ra mặt, tiêu diệt Giang Ninh! Giành lại tôn nghiêm cho nhà họ Phương chúng ta”“Giết tên Giang Ninh, xin hãy mời trưởng bối đi!”Mấy vị trưởng lão liên thanh hô lên.Ngay cả cao thủ hộ pháp cũng đều chết trong tay Giang Ninh là đủ để nhìn ra Giang Ninh lợi hại như thế nào, lại để cho những người khác đi cũng chẳng có ý nghĩa gì.Ngoại trừ hai vị trưởng bối trong từ đường, bọn họ nhất định có thể giế t chết Giang Ninh, dùng máu rửa sạch nỗi nhục của nhà họ Phương.Phương Uy không nói gì, chỉ đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào mặt Phương Hạ.