Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1732
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Gia chủ!”Đột nhiên, Phương Uy ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí tận trời: “Giang Ninh, tôi muốn tự tay giết anh ta!”Lúc đó.Đông Hải!Trong võ quán Cực Đạo.Bầu không khí rất nghiêm túc.Giang Ninh đưa báo cáo vừa được gửi từ bệnh viện cho hai người Phương Thu và Phương Nhiễm.“Cá nhân tôi đã kiểm tra báo cáo này rồi. Nhưng tôi nghĩ vẫn cần thêm một bản này để đưa cho hai người xác nhận. “Tay Phương Thu hơi run rẩy, tay của Phương Nhiễm lại càng run hơn.Không cần nhìn bà cũng biết Phương Thu nhất định là con của mình!Ánh mắt đó có bóng dáng của Hà đạo nhân, làm sao bà lại không nhận ra chứ?Phương Thu đặt tay lên báo cáo thẩm định thân nhân, không lật nó lại.Hô hấp của anh ta ngày càng dồn dập.“Con à…”Nước mắt Phương Nhiễm chảy dài: “Mẹ nhớ con, mong con suốt hai mươi năm nay rồi”Phương Thu ngẩng đầu nhìn Phương Nhiễm, môi giật giật muốn nói gì đó nhưng vẫn chưa thể ra khỏi miệng.Anh ta duỗi tay ra, trực tiếp lật xem kết luận ở trang cuối của báo cáo thẩm định thân nhân, nhìn tỷ lệ gần 100% và kết quả xác định quan hệ huyết thống, thân thể anh ta càng thêm run rẩy!“Vì sao…”Phương Thu không biết phải làm sao: “Vì sao lại là như vậy? Vì sao!”“Không có vì sao.”Giang Ninh nói: “Anh không có thời gian để lý giải, hay chấp nhận đâu, đây là chân tướng”“Anh đã bị giấu diếm, bị lừa gạt, bị ép buộc tách ra khỏi ba mẹ mình hai mươi năm nay, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng được gặp qua ba ruột của mình, mối thù này không nên báo sao?”Anh lạnh lùng quát: “Mối thù này không phải chính anh nên tự mình đi báo thù sao?”Giang Ninh nhìn chăm chằm Phương Thu, gắn từng chữ.Đây là thù giết chat Không đội trời chung!Phương Thu hít sâu vào một hơi, tất cả nhưng điều này tới quá nhanh.Thân phận của anh ta trong một khoảng thời gian ngắn đã xảy ra biến đổi cực lớn.Đến tận hôm nay anh ta mới biết được bao nhiều năm nay mình lại đi nhận giặc làm cha!Khó trách cho tới bây giờ Phương Uy cũng không chịu coi trọng anh lấy một lần.Khó trách mỗi lần anh đạt được tiến bộ thì Phương Uy lại tức giận, ngăn cản anh.
“Gia chủ!”
Đột nhiên, Phương Uy ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí tận trời: “Giang Ninh, tôi muốn tự tay giết anh ta!”
Lúc đó.
Đông Hải!
Trong võ quán Cực Đạo.
Bầu không khí rất nghiêm túc.
Giang Ninh đưa báo cáo vừa được gửi từ bệnh viện cho hai người Phương Thu và Phương Nhiễm.
“Cá nhân tôi đã kiểm tra báo cáo này rồi. Nhưng tôi nghĩ vẫn cần thêm một bản này để đưa cho hai người xác nhận. “
Tay Phương Thu hơi run rẩy, tay của Phương Nhiễm lại càng run hơn.
Không cần nhìn bà cũng biết Phương Thu nhất định là con của mình!
Ánh mắt đó có bóng dáng của Hà đạo nhân, làm sao bà lại không nhận ra chứ?
Phương Thu đặt tay lên báo cáo thẩm định thân nhân, không lật nó lại.
Hô hấp của anh ta ngày càng dồn dập.
“Con à…”
Nước mắt Phương Nhiễm chảy dài: “Mẹ nhớ con, mong con suốt hai mươi năm nay rồi”
Phương Thu ngẩng đầu nhìn Phương Nhiễm, môi giật giật muốn nói gì đó nhưng vẫn chưa thể ra khỏi miệng.
Anh ta duỗi tay ra, trực tiếp lật xem kết luận ở trang cuối của báo cáo thẩm định thân nhân, nhìn tỷ lệ gần 100% và kết quả xác định quan hệ huyết thống, thân thể anh ta càng thêm run rẩy!
“Vì sao…”
Phương Thu không biết phải làm sao: “Vì sao lại là như vậy? Vì sao!”
“Không có vì sao.”
Giang Ninh nói: “Anh không có thời gian để lý giải, hay chấp nhận đâu, đây là chân tướng”
“Anh đã bị giấu diếm, bị lừa gạt, bị ép buộc tách ra khỏi ba mẹ mình hai mươi năm nay, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng được gặp qua ba ruột của mình, mối thù này không nên báo sao?”
Anh lạnh lùng quát: “Mối thù này không phải chính anh nên tự mình đi báo thù sao?”
Giang Ninh nhìn chăm chằm Phương Thu, gắn từng chữ.
Đây là thù giết chat Không đội trời chung!
Phương Thu hít sâu vào một hơi, tất cả nhưng điều này tới quá nhanh.
Thân phận của anh ta trong một khoảng thời gian ngắn đã xảy ra biến đổi cực lớn.
Đến tận hôm nay anh ta mới biết được bao nhiều năm nay mình lại đi nhận giặc làm cha!
Khó trách cho tới bây giờ Phương Uy cũng không chịu coi trọng anh lấy một lần.
Khó trách mỗi lần anh đạt được tiến bộ thì Phương Uy lại tức giận, ngăn cản anh.
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Gia chủ!”Đột nhiên, Phương Uy ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, ánh mắt lạnh lẽo, sát khí tận trời: “Giang Ninh, tôi muốn tự tay giết anh ta!”Lúc đó.Đông Hải!Trong võ quán Cực Đạo.Bầu không khí rất nghiêm túc.Giang Ninh đưa báo cáo vừa được gửi từ bệnh viện cho hai người Phương Thu và Phương Nhiễm.“Cá nhân tôi đã kiểm tra báo cáo này rồi. Nhưng tôi nghĩ vẫn cần thêm một bản này để đưa cho hai người xác nhận. “Tay Phương Thu hơi run rẩy, tay của Phương Nhiễm lại càng run hơn.Không cần nhìn bà cũng biết Phương Thu nhất định là con của mình!Ánh mắt đó có bóng dáng của Hà đạo nhân, làm sao bà lại không nhận ra chứ?Phương Thu đặt tay lên báo cáo thẩm định thân nhân, không lật nó lại.Hô hấp của anh ta ngày càng dồn dập.“Con à…”Nước mắt Phương Nhiễm chảy dài: “Mẹ nhớ con, mong con suốt hai mươi năm nay rồi”Phương Thu ngẩng đầu nhìn Phương Nhiễm, môi giật giật muốn nói gì đó nhưng vẫn chưa thể ra khỏi miệng.Anh ta duỗi tay ra, trực tiếp lật xem kết luận ở trang cuối của báo cáo thẩm định thân nhân, nhìn tỷ lệ gần 100% và kết quả xác định quan hệ huyết thống, thân thể anh ta càng thêm run rẩy!“Vì sao…”Phương Thu không biết phải làm sao: “Vì sao lại là như vậy? Vì sao!”“Không có vì sao.”Giang Ninh nói: “Anh không có thời gian để lý giải, hay chấp nhận đâu, đây là chân tướng”“Anh đã bị giấu diếm, bị lừa gạt, bị ép buộc tách ra khỏi ba mẹ mình hai mươi năm nay, cho tới bây giờ anh vẫn chưa từng được gặp qua ba ruột của mình, mối thù này không nên báo sao?”Anh lạnh lùng quát: “Mối thù này không phải chính anh nên tự mình đi báo thù sao?”Giang Ninh nhìn chăm chằm Phương Thu, gắn từng chữ.Đây là thù giết chat Không đội trời chung!Phương Thu hít sâu vào một hơi, tất cả nhưng điều này tới quá nhanh.Thân phận của anh ta trong một khoảng thời gian ngắn đã xảy ra biến đổi cực lớn.Đến tận hôm nay anh ta mới biết được bao nhiều năm nay mình lại đi nhận giặc làm cha!Khó trách cho tới bây giờ Phương Uy cũng không chịu coi trọng anh lấy một lần.Khó trách mỗi lần anh đạt được tiến bộ thì Phương Uy lại tức giận, ngăn cản anh.