Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1786
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Bọn họ đang định chạy tới thì cánh tay Phương Thu khế động, run rẩy, lại một lân nữa chống lên mặt đất, muốn đứng lên.“Giết tôi?”Phương Thu bật cười, máu từ trên đầu chảy xuống mặt, nhỏ xuống từng giọt, nhưng anh ta vẫn như cũ đứng dậy!“Ông không giết nổi tôi đâu!”Anh ta rống to, nắm chặt lấy bàn tay, nhìn chằm chằm Phương Uy nói: “Chỉ dựa vào ông… giết không nổi tôi đâu!”Anh ta vẫn còn chưa chịu nhận thua!Mấy người Đàm Hưng bảo Phương Thu từ bỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy, Phương Uy thật sự sẽ giế t chết anh ta mất.Nhưng ánh mắt của Phương Thu tràn đầy kiên định, không chút nhân nhượng!“Chết!”Phương Uy chợt quát một tiếng, lửa giận ngút trời, không ngờ Phương Thu vẫn còn có thể đứng dậy, nói với ông ta mấy lời sỉ nhục này.Bang!Hai người lại một lần nữa lao vào đánh nhau, vung một nắm đấm còn chưa kịp đánh ra, Phương Thu đã bị Phương Uy đánh bay, lại một lần nữa ngã trên mặt đất!“Bang!”Diệp Sơn hét lớn, đôi mắt trong phút chốc trở nên đỏ ửng.Mấy người bọn họ từ lâu đã có lòng muốn quy ẩn, không muốn tranh đấu trong giới giang hồ, nhưng Phương Thu là đệ tử duy nhất bây giờ của bọn họ!Phương Thu không hề nhúc nhích, Diệp Sơn vội chạy tới, thấy Phương Uy vẫn còn muốn ra tay, sắc mặt ông ta trầm xuống nói: “Dừng tay!”Ông ta duỗi tay muốn đi tới đỡ Phương Thu nhưng Phương Thu lại lắc đầu, dần dân mở mắt ra, dồn dập thở phì phò.Phương Uy nhìn chăm chăm anh ra, trên nắm tay vẫn còn dính đầy máu, là máu của Phương Thu!“Ông ta không giết tôi được đâu…”Phương Thu dập tắt nụ cười, hít sâu vài hơi rồi lại một lần nữa đứng lên.Trong nháy mắt đó, trong lòng Phương Thu không khỏi run lên.Như thể Phương Thu ở trước mắt sớm đã không còn là tên nhãi trong ấn tượng của ông ta nữa, không thể đánh ngã được sao?“Bang…”Đột nhiên Phương Uy khẽ động.Giết!Chỉ cần Phương Thu không nhận thua, hôm nay ông ta nhất định sẽ giế t chết Phương Thu!Bang!Phương Uy vung một quyền ra nhưng lại bị Diệp Sơn chặn lại mạnh mẽ.Diệp Sơn vẫn không nhúc nhích, mà Phương Uy lúc này lại lùi về sau vài bước.Ông ta cảm thấy nắm tay của mình có chủ tê dại.
Bọn họ đang định chạy tới thì cánh tay Phương Thu khế động, run rẩy, lại một lân nữa chống lên mặt đất, muốn đứng lên.
“Giết tôi?”
Phương Thu bật cười, máu từ trên đầu chảy xuống mặt, nhỏ xuống từng giọt, nhưng anh ta vẫn như cũ đứng dậy!
“Ông không giết nổi tôi đâu!”
Anh ta rống to, nắm chặt lấy bàn tay, nhìn chằm chằm Phương Uy nói: “Chỉ dựa vào ông… giết không nổi tôi đâu!”
Anh ta vẫn còn chưa chịu nhận thua!
Mấy người Đàm Hưng bảo Phương Thu từ bỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy, Phương Uy thật sự sẽ giế t chết anh ta mất.
Nhưng ánh mắt của Phương Thu tràn đầy kiên định, không chút nhân nhượng!
“Chết!”
Phương Uy chợt quát một tiếng, lửa giận ngút trời, không ngờ Phương Thu vẫn còn có thể đứng dậy, nói với ông ta mấy lời sỉ nhục này.
Bang!
Hai người lại một lần nữa lao vào đánh nhau, vung một nắm đấm còn chưa kịp đánh ra, Phương Thu đã bị Phương Uy đánh bay, lại một lần nữa ngã trên mặt đất!
“Bang!”
Diệp Sơn hét lớn, đôi mắt trong phút chốc trở nên đỏ ửng.
Mấy người bọn họ từ lâu đã có lòng muốn quy ẩn, không muốn tranh đấu trong giới giang hồ, nhưng Phương Thu là đệ tử duy nhất bây giờ của bọn họ!
Phương Thu không hề nhúc nhích, Diệp Sơn vội chạy tới, thấy Phương Uy vẫn còn muốn ra tay, sắc mặt ông ta trầm xuống nói: “Dừng tay!”
Ông ta duỗi tay muốn đi tới đỡ Phương Thu nhưng Phương Thu lại lắc đầu, dần dân mở mắt ra, dồn dập thở phì phò.
Phương Uy nhìn chăm chăm anh ra, trên nắm tay vẫn còn dính đầy máu, là máu của Phương Thu!
“Ông ta không giết tôi được đâu…”
Phương Thu dập tắt nụ cười, hít sâu vài hơi rồi lại một lần nữa đứng lên.
Trong nháy mắt đó, trong lòng Phương Thu không khỏi run lên.
Như thể Phương Thu ở trước mắt sớm đã không còn là tên nhãi trong ấn tượng của ông ta nữa, không thể đánh ngã được sao?
“Bang…”
Đột nhiên Phương Uy khẽ động.
Giết!
Chỉ cần Phương Thu không nhận thua, hôm nay ông ta nhất định sẽ giế t chết Phương Thu!
Bang!
Phương Uy vung một quyền ra nhưng lại bị Diệp Sơn chặn lại mạnh mẽ.
Diệp Sơn vẫn không nhúc nhích, mà Phương Uy lúc này lại lùi về sau vài bước.
Ông ta cảm thấy nắm tay của mình có chủ tê dại.
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Bọn họ đang định chạy tới thì cánh tay Phương Thu khế động, run rẩy, lại một lân nữa chống lên mặt đất, muốn đứng lên.“Giết tôi?”Phương Thu bật cười, máu từ trên đầu chảy xuống mặt, nhỏ xuống từng giọt, nhưng anh ta vẫn như cũ đứng dậy!“Ông không giết nổi tôi đâu!”Anh ta rống to, nắm chặt lấy bàn tay, nhìn chằm chằm Phương Uy nói: “Chỉ dựa vào ông… giết không nổi tôi đâu!”Anh ta vẫn còn chưa chịu nhận thua!Mấy người Đàm Hưng bảo Phương Thu từ bỏ, nếu cứ tiếp tục như vậy, Phương Uy thật sự sẽ giế t chết anh ta mất.Nhưng ánh mắt của Phương Thu tràn đầy kiên định, không chút nhân nhượng!“Chết!”Phương Uy chợt quát một tiếng, lửa giận ngút trời, không ngờ Phương Thu vẫn còn có thể đứng dậy, nói với ông ta mấy lời sỉ nhục này.Bang!Hai người lại một lần nữa lao vào đánh nhau, vung một nắm đấm còn chưa kịp đánh ra, Phương Thu đã bị Phương Uy đánh bay, lại một lần nữa ngã trên mặt đất!“Bang!”Diệp Sơn hét lớn, đôi mắt trong phút chốc trở nên đỏ ửng.Mấy người bọn họ từ lâu đã có lòng muốn quy ẩn, không muốn tranh đấu trong giới giang hồ, nhưng Phương Thu là đệ tử duy nhất bây giờ của bọn họ!Phương Thu không hề nhúc nhích, Diệp Sơn vội chạy tới, thấy Phương Uy vẫn còn muốn ra tay, sắc mặt ông ta trầm xuống nói: “Dừng tay!”Ông ta duỗi tay muốn đi tới đỡ Phương Thu nhưng Phương Thu lại lắc đầu, dần dân mở mắt ra, dồn dập thở phì phò.Phương Uy nhìn chăm chăm anh ra, trên nắm tay vẫn còn dính đầy máu, là máu của Phương Thu!“Ông ta không giết tôi được đâu…”Phương Thu dập tắt nụ cười, hít sâu vài hơi rồi lại một lần nữa đứng lên.Trong nháy mắt đó, trong lòng Phương Thu không khỏi run lên.Như thể Phương Thu ở trước mắt sớm đã không còn là tên nhãi trong ấn tượng của ông ta nữa, không thể đánh ngã được sao?“Bang…”Đột nhiên Phương Uy khẽ động.Giết!Chỉ cần Phương Thu không nhận thua, hôm nay ông ta nhất định sẽ giế t chết Phương Thu!Bang!Phương Uy vung một quyền ra nhưng lại bị Diệp Sơn chặn lại mạnh mẽ.Diệp Sơn vẫn không nhúc nhích, mà Phương Uy lúc này lại lùi về sau vài bước.Ông ta cảm thấy nắm tay của mình có chủ tê dại.