Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 1787
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Trận này, các người thắng rồi”Diệp Sơn trầm mặt, giơ tay ra, mấy người khác vàng vàng tiến lên đỡ lấy Phương Thu sắp té xỉu đến nơi.Phương Thu vẫn còn muốn tiếp tục chiến đầu nhưng Diệp Sơn lắc đầu nói: “Đủ rồi, những thứ nên trả cậu đã trả rồi, những thứ nên chứng minh cậu cũng đã chứng minh rồi, võ quán Cực Đạo không chỉ có một mình cậu”Nghe vậy, Phương Thu không nói gì nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.Diệp Sơn đúng đó, sừng sững như một ngọn núi!Vóc dáng của ông ta không tính là cao nhưng lại chắc nịch khiến người ta vừa nhìn đã thấy trầm ổn!“Ông là ai hả!”Phương Uy nhàn nhạt nói: “Nói rõ tên tuổi, nếu chỉ là tên vô danh tiểu tốt thì không có tư cách so tài với tôi”“Tôi chỉ là một con nhà võ”Diệp Sơn nói: “Một người bình thường ở chốn giang hồ này thôi, không cao cao tại thượng như Dòng họ lánh đời các người, cho dù không phải là đối thủ của ông thì tôi cũng phải bảo vệ tới cùng tôn nghiêm của giới giang hồ!”Ông ta nắm chặt hai tay lại, khí thế bừng bừng!Bộ đồ luyện công trên người trong nháy mắt bị cánh tay thô ráp xé rách tả tơi.Mấy trưởng lão của dòng họ lánh đời vừa nhìn đã biến đổi sắc mặt.Là một cao thủ!Một người luyện võ có thể dùng nội công, đã vượt qua cấp bậc đại tông sư rồi!“Phương Uy, ông đừng chủ quan!”Trưởng lão của nhà Hoàng Phủ nói: “Xem ra trong giới giang hồ này vẫn có vài tên có khả năng, đừng chủ quan khinh địch”Vẻ mặt Phương Uy vô cảm.Cao thủ có thể dùng nội công, đúng là rất lợi hại, cho dù là dòng họ lánh đời cũng không có mấy ai có thể luyện được như Vậy.Nhưng võ đạo mà dòng họ lánh đời theo đuổi không giống như những người phàm tục trong giang hồ..“Đã vượt qua cấp bậc đại tông sư rồi…”Phương Uy bật cười một tiếng, nhìn chằm chằm Diệp Sơn: “Trong giới giang hồ này, dù có là cao thủ cấp bậc đại tông sư cũng không là gì so với Dòng họ lánh đời.”Ông ta chậm rãi giơ tay lên, sắc mặt có vẻ nghiêm túc, Diệp Sơn, khiến ông ta có chút coi trọng, không giống như khi đối phó với Phương Thu, ông ta vung tay một cái là có thể dễ dàng đánh chết!“Tôi sẽ khiến ông biết sự khác biệt giữa giới giang hồ và Dòng họ lánh đời, cả đời này ông cũng không thể nào so bằng được”“Hựt “Hựt”Hai người đồng thời cử động!Giống như hai con dã thú, dũng mãnh lao vào nhau.Một âm thanh giòn tan vang lên, nắm tay của hai người hung hăng chạm vào nhau.Giống như là hai khối thép, trong nháy mắt tiếp xúc với nhau có hai nguồn sức mạnh bộc phát ra tạo thành một âm thanh đinh tai nhức óc.
“Trận này, các người thắng rồi”
Diệp Sơn trầm mặt, giơ tay ra, mấy người khác vàng vàng tiến lên đỡ lấy Phương Thu sắp té xỉu đến nơi.
Phương Thu vẫn còn muốn tiếp tục chiến đầu nhưng Diệp Sơn lắc đầu nói: “Đủ rồi, những thứ nên trả cậu đã trả rồi, những thứ nên chứng minh cậu cũng đã chứng minh rồi, võ quán Cực Đạo không chỉ có một mình cậu”
Nghe vậy, Phương Thu không nói gì nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.
Diệp Sơn đúng đó, sừng sững như một ngọn núi!
Vóc dáng của ông ta không tính là cao nhưng lại chắc nịch khiến người ta vừa nhìn đã thấy trầm ổn!
“Ông là ai hả!”
Phương Uy nhàn nhạt nói: “Nói rõ tên tuổi, nếu chỉ là tên vô danh tiểu tốt thì không có tư cách so tài với tôi”
“Tôi chỉ là một con nhà võ”
Diệp Sơn nói: “Một người bình thường ở chốn giang hồ này thôi, không cao cao tại thượng như Dòng họ lánh đời các người, cho dù không phải là đối thủ của ông thì tôi cũng phải bảo vệ tới cùng tôn nghiêm của giới giang hồ!”
Ông ta nắm chặt hai tay lại, khí thế bừng bừng!
Bộ đồ luyện công trên người trong nháy mắt bị cánh tay thô ráp xé rách tả tơi.
Mấy trưởng lão của dòng họ lánh đời vừa nhìn đã biến đổi sắc mặt.
Là một cao thủ!
Một người luyện võ có thể dùng nội công, đã vượt qua cấp bậc đại tông sư rồi!
“Phương Uy, ông đừng chủ quan!”
Trưởng lão của nhà Hoàng Phủ nói: “Xem ra trong giới giang hồ này vẫn có vài tên có khả năng, đừng chủ quan khinh địch”
Vẻ mặt Phương Uy vô cảm.
Cao thủ có thể dùng nội công, đúng là rất lợi hại, cho dù là dòng họ lánh đời cũng không có mấy ai có thể luyện được như Vậy.
Nhưng võ đạo mà dòng họ lánh đời theo đuổi không giống như những người phàm tục trong giang hồ..
“Đã vượt qua cấp bậc đại tông sư rồi…”
Phương Uy bật cười một tiếng, nhìn chằm chằm Diệp Sơn: “Trong giới giang hồ này, dù có là cao thủ cấp bậc đại tông sư cũng không là gì so với Dòng họ lánh đời.”
Ông ta chậm rãi giơ tay lên, sắc mặt có vẻ nghiêm túc, Diệp Sơn, khiến ông ta có chút coi trọng, không giống như khi đối phó với Phương Thu, ông ta vung tay một cái là có thể dễ dàng đánh chết!
“Tôi sẽ khiến ông biết sự khác biệt giữa giới giang hồ và Dòng họ lánh đời, cả đời này ông cũng không thể nào so bằng được”
“Hựt “Hựt”
Hai người đồng thời cử động!
Giống như hai con dã thú, dũng mãnh lao vào nhau.
Một âm thanh giòn tan vang lên, nắm tay của hai người hung hăng chạm vào nhau.
Giống như là hai khối thép, trong nháy mắt tiếp xúc với nhau có hai nguồn sức mạnh bộc phát ra tạo thành một âm thanh đinh tai nhức óc.
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… “Trận này, các người thắng rồi”Diệp Sơn trầm mặt, giơ tay ra, mấy người khác vàng vàng tiến lên đỡ lấy Phương Thu sắp té xỉu đến nơi.Phương Thu vẫn còn muốn tiếp tục chiến đầu nhưng Diệp Sơn lắc đầu nói: “Đủ rồi, những thứ nên trả cậu đã trả rồi, những thứ nên chứng minh cậu cũng đã chứng minh rồi, võ quán Cực Đạo không chỉ có một mình cậu”Nghe vậy, Phương Thu không nói gì nữa, chậm rãi nhắm mắt lại.Diệp Sơn đúng đó, sừng sững như một ngọn núi!Vóc dáng của ông ta không tính là cao nhưng lại chắc nịch khiến người ta vừa nhìn đã thấy trầm ổn!“Ông là ai hả!”Phương Uy nhàn nhạt nói: “Nói rõ tên tuổi, nếu chỉ là tên vô danh tiểu tốt thì không có tư cách so tài với tôi”“Tôi chỉ là một con nhà võ”Diệp Sơn nói: “Một người bình thường ở chốn giang hồ này thôi, không cao cao tại thượng như Dòng họ lánh đời các người, cho dù không phải là đối thủ của ông thì tôi cũng phải bảo vệ tới cùng tôn nghiêm của giới giang hồ!”Ông ta nắm chặt hai tay lại, khí thế bừng bừng!Bộ đồ luyện công trên người trong nháy mắt bị cánh tay thô ráp xé rách tả tơi.Mấy trưởng lão của dòng họ lánh đời vừa nhìn đã biến đổi sắc mặt.Là một cao thủ!Một người luyện võ có thể dùng nội công, đã vượt qua cấp bậc đại tông sư rồi!“Phương Uy, ông đừng chủ quan!”Trưởng lão của nhà Hoàng Phủ nói: “Xem ra trong giới giang hồ này vẫn có vài tên có khả năng, đừng chủ quan khinh địch”Vẻ mặt Phương Uy vô cảm.Cao thủ có thể dùng nội công, đúng là rất lợi hại, cho dù là dòng họ lánh đời cũng không có mấy ai có thể luyện được như Vậy.Nhưng võ đạo mà dòng họ lánh đời theo đuổi không giống như những người phàm tục trong giang hồ..“Đã vượt qua cấp bậc đại tông sư rồi…”Phương Uy bật cười một tiếng, nhìn chằm chằm Diệp Sơn: “Trong giới giang hồ này, dù có là cao thủ cấp bậc đại tông sư cũng không là gì so với Dòng họ lánh đời.”Ông ta chậm rãi giơ tay lên, sắc mặt có vẻ nghiêm túc, Diệp Sơn, khiến ông ta có chút coi trọng, không giống như khi đối phó với Phương Thu, ông ta vung tay một cái là có thể dễ dàng đánh chết!“Tôi sẽ khiến ông biết sự khác biệt giữa giới giang hồ và Dòng họ lánh đời, cả đời này ông cũng không thể nào so bằng được”“Hựt “Hựt”Hai người đồng thời cử động!Giống như hai con dã thú, dũng mãnh lao vào nhau.Một âm thanh giòn tan vang lên, nắm tay của hai người hung hăng chạm vào nhau.Giống như là hai khối thép, trong nháy mắt tiếp xúc với nhau có hai nguồn sức mạnh bộc phát ra tạo thành một âm thanh đinh tai nhức óc.