Tác giả:

Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…

Chương 2220

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Đội trưởng đội vệ sĩ sắc mặt khó coi, anh ta tự mình xuống nước, kiểm tra xung quanh du thuyền và thậm chí cả đáy tàu, cũng không hề thấy bóng dáng ai cả.“Có thể là…Anh ta nghiêm mặt trướng đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Có thể bọn họ đã đạt được mục đích, gi3t chết mục tiêu muốn giết rồi, liền rời đi.”“Rầm!”Vừa dứt lời, đèn trong đại sảnh đột nhiên bị tắt!Chẳng bao lâu, là ngọn đèn của hành lang!Đèn cabinl Két két két  Một loạt âm thanh vang lên, chỉ có một số ít đèn khẩn cấp, đèn xanh nhấp nháy, âm thanh báo động vang lên chói tai.Sắc mặt Cát Mê nhất thời càng thêm khó coi.“Sao lại thế này!”Anh ta hét lên: “Sao lại cúp điện?Kiểm tra cho tôi nhanh lên, nhanh lên!”Cả hội trường đột nhiên chìm vào bóng tối, sự sợ hãi vừa mới được dằn xuống, lập tức lại tràn ngập trong không gian.Nỗi sợ hãi của con người đến từ những điều chưa biết, và trong bóng tối thì có quá nhiều điều chưa biết.Một tiếng hét thảm thiết, nháy mắt xuyên thủng màng nhĩ của mọi người, làm cho trái tim của người ta suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồ ng ngực!Lúc đó, nhất thời làm cho da đầu người ta cũng run lên!Có mấy phụ nữ khóc ré lên, trong bóng tối, có thể thấy ai đó đang ngã mạnh xuống đất.Mà những người đứng bên cạnh, có một luồng ấm nóng, vẩy đến trên mặt họ.Là máu tươi!“Ahhhh”Chết người!Có sát thủ!Sát thủ đã lẻn vào đám đông bọn họ.Như một con sói lao vào bầy cừu.Cát Mễ chỉ cảm thấy lồ ng ngực mình sắp phun ra một ngụm máu.“Cứu người!”Giọng anh khàn đi trong chốc lát.Những sát thủ này… thực sự đã lẻn vào trong hội trường.Lúc này, nguồn điện có vấn đề, tất cả đèn đều tắt, trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo này, bọn họ thậm chí còn không biết hung thủ đang ở đâu.Gần như ngay lập tức, tiếng la hét liên tục vang lên. Trong cơn hoảng loạn, mọi người chạy loạn xung quanh như ruồi mất đầu.Va chạm nhau, ngã xuống đất, kêu thảm thiết, khóc ré lên…

Đội trưởng đội vệ sĩ sắc mặt khó coi, anh ta tự mình xuống nước, kiểm tra xung quanh du thuyền và thậm chí cả đáy tàu, cũng không hề thấy bóng dáng ai cả.

“Có thể là…

Anh ta nghiêm mặt trướng đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Có thể bọn họ đã đạt được mục đích, gi3t chết mục tiêu muốn giết rồi, liền rời đi.”

“Rầm!”

Vừa dứt lời, đèn trong đại sảnh đột nhiên bị tắt!

Chẳng bao lâu, là ngọn đèn của hành lang!

Đèn cabinl Két két két  Một loạt âm thanh vang lên, chỉ có một số ít đèn khẩn cấp, đèn xanh nhấp nháy, âm thanh báo động vang lên chói tai.

Sắc mặt Cát Mê nhất thời càng thêm khó coi.

“Sao lại thế này!”

Anh ta hét lên: “Sao lại cúp điện?

Kiểm tra cho tôi nhanh lên, nhanh lên!”

Cả hội trường đột nhiên chìm vào bóng tối, sự sợ hãi vừa mới được dằn xuống, lập tức lại tràn ngập trong không gian.

Nỗi sợ hãi của con người đến từ những điều chưa biết, và trong bóng tối thì có quá nhiều điều chưa biết.

Một tiếng hét thảm thiết, nháy mắt xuyên thủng màng nhĩ của mọi người, làm cho trái tim của người ta suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồ ng ngực!

Lúc đó, nhất thời làm cho da đầu người ta cũng run lên!

Có mấy phụ nữ khóc ré lên, trong bóng tối, có thể thấy ai đó đang ngã mạnh xuống đất.

Mà những người đứng bên cạnh, có một luồng ấm nóng, vẩy đến trên mặt họ.

Là máu tươi!

“Ahhhh”

Chết người!

Có sát thủ!

Sát thủ đã lẻn vào đám đông bọn họ.

Như một con sói lao vào bầy cừu.

Cát Mễ chỉ cảm thấy lồ ng ngực mình sắp phun ra một ngụm máu.

“Cứu người!”

Giọng anh khàn đi trong chốc lát.

Những sát thủ này… thực sự đã lẻn vào trong hội trường.

Lúc này, nguồn điện có vấn đề, tất cả đèn đều tắt, trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo này, bọn họ thậm chí còn không biết hung thủ đang ở đâu.

Gần như ngay lập tức, tiếng la hét liên tục vang lên. Trong cơn hoảng loạn, mọi người chạy loạn xung quanh như ruồi mất đầu.

Va chạm nhau, ngã xuống đất, kêu thảm thiết, khóc ré lên…

Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Đội trưởng đội vệ sĩ sắc mặt khó coi, anh ta tự mình xuống nước, kiểm tra xung quanh du thuyền và thậm chí cả đáy tàu, cũng không hề thấy bóng dáng ai cả.“Có thể là…Anh ta nghiêm mặt trướng đỏ, nghiến răng nghiến lợi nói: ‘Có thể bọn họ đã đạt được mục đích, gi3t chết mục tiêu muốn giết rồi, liền rời đi.”“Rầm!”Vừa dứt lời, đèn trong đại sảnh đột nhiên bị tắt!Chẳng bao lâu, là ngọn đèn của hành lang!Đèn cabinl Két két két  Một loạt âm thanh vang lên, chỉ có một số ít đèn khẩn cấp, đèn xanh nhấp nháy, âm thanh báo động vang lên chói tai.Sắc mặt Cát Mê nhất thời càng thêm khó coi.“Sao lại thế này!”Anh ta hét lên: “Sao lại cúp điện?Kiểm tra cho tôi nhanh lên, nhanh lên!”Cả hội trường đột nhiên chìm vào bóng tối, sự sợ hãi vừa mới được dằn xuống, lập tức lại tràn ngập trong không gian.Nỗi sợ hãi của con người đến từ những điều chưa biết, và trong bóng tối thì có quá nhiều điều chưa biết.Một tiếng hét thảm thiết, nháy mắt xuyên thủng màng nhĩ của mọi người, làm cho trái tim của người ta suýt chút nữa nhảy ra khỏi lồ ng ngực!Lúc đó, nhất thời làm cho da đầu người ta cũng run lên!Có mấy phụ nữ khóc ré lên, trong bóng tối, có thể thấy ai đó đang ngã mạnh xuống đất.Mà những người đứng bên cạnh, có một luồng ấm nóng, vẩy đến trên mặt họ.Là máu tươi!“Ahhhh”Chết người!Có sát thủ!Sát thủ đã lẻn vào đám đông bọn họ.Như một con sói lao vào bầy cừu.Cát Mễ chỉ cảm thấy lồ ng ngực mình sắp phun ra một ngụm máu.“Cứu người!”Giọng anh khàn đi trong chốc lát.Những sát thủ này… thực sự đã lẻn vào trong hội trường.Lúc này, nguồn điện có vấn đề, tất cả đèn đều tắt, trong ánh sáng mờ mờ ảo ảo này, bọn họ thậm chí còn không biết hung thủ đang ở đâu.Gần như ngay lập tức, tiếng la hét liên tục vang lên. Trong cơn hoảng loạn, mọi người chạy loạn xung quanh như ruồi mất đầu.Va chạm nhau, ngã xuống đất, kêu thảm thiết, khóc ré lên…

Chương 2220