Chương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói…
Chương 2221
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Ở nơi này, nháy mắt biến thành một du thuyền kh ủng bố: “Cứu người! Cứu người!”Cát Mê hét lên: “Giết hết những tên sát thủ này cho tôi!”Anh ta gầm lên.Đội trưởng vệ sĩ cũng đỏ cả mắt, làm nghề này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị khiêu khích đến mức này.Đây là tán vào mặt anh ta một bạt †ay thật đau đớn!“Ở đăng kia! Đuổi theo cho tôi!”Anh ta rống lên lao tới, mới vừa chạy được hai bước liền cảm thấy thắt lưng đau nhói.Anh ta đột ngột quay đầu lại, tên vệ sĩ bên cạnh đột nhiên nở một nụ cười đắc ý, ánh mắt rõ ràng có chút xa lạ.“Mày…”Anh ta còn chưa kịp phản ứng, thì lại là một đấm nện tới tấp vào mặt anh †a, máu me đầm đìal Cát Mê liền đứng sang một bên, sợ hãi hét lên.Máu trên người đội trưởng đội vệ sĩ bắn tung tóe trên mặt anh tal “Sát thủ… sát thủ!”Anh ta không ngờ rằng ngay cả trong đội vệ sĩ cũng có những tên sát †hủ đang rình rập….Toàn bộ đại sảnh du thuyền trở nên nhốn nháo.Mà trong lúc đó.Giang Ninh đang ngồi trong phòng, Lâm Vũ thật sự không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.Nhìn thấy ánh đèn bắt đầu nhấp nháy, Giang Ninh khẽ nhíu mày.“Những kẻ ngốc này thật sự là cực kỳ ngu ngốc.”Trái tim của Lance đập thình thịch dữ dội.“Giang Ninh, sẽ không có chuyện gì, đúng không?”Anh tiến lại gần một bước.MẠ..Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết truyền đến, Lance lập tức đứng lên, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía cửa: “Đã xảy ra chuyện rồi!”Chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy raI Tiếng hét này thậm chí còn rất quen thuộc. Người sáng lập của công ty nào ở thành phố Hàng Thiên đúng không?Anh ta… Chẳng lẽ đã chết rồi ư?Giang Ninh đứng dậy, nhìn thấy Lâm Vũ cũng muốn đi theo.“Em ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích.”Bên ngoài không biết có bao nhiêu sát thủ. Giang Ninh có thể bảo vệ Lâm Vũ không phải bị thương, nhưng có đến hàng nghìn người trên du thuyền này.Anh cũng không có khả năng và nghĩa vụ bảo vệ bọn họ, anh chưa chán sống.Anh bước tới cửa, mở cửa và liếc nhìn xuống lối đi.Trong bóng tối, hai mắt Giang Ninh sáng ngời đến đáng sợi Giống như hai vì sao Kim, bị liếc mắt một cái liền cảm thấy mình rơi xuống vực sâu, ngay cả ý thức cũng mờ mịt.
Ở nơi này, nháy mắt biến thành một du thuyền kh ủng bố: “Cứu người! Cứu người!”
Cát Mê hét lên: “Giết hết những tên sát thủ này cho tôi!”
Anh ta gầm lên.
Đội trưởng vệ sĩ cũng đỏ cả mắt, làm nghề này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị khiêu khích đến mức này.
Đây là tán vào mặt anh ta một bạt †ay thật đau đớn!
“Ở đăng kia! Đuổi theo cho tôi!”
Anh ta rống lên lao tới, mới vừa chạy được hai bước liền cảm thấy thắt lưng đau nhói.
Anh ta đột ngột quay đầu lại, tên vệ sĩ bên cạnh đột nhiên nở một nụ cười đắc ý, ánh mắt rõ ràng có chút xa lạ.
“Mày…”
Anh ta còn chưa kịp phản ứng, thì lại là một đấm nện tới tấp vào mặt anh †a, máu me đầm đìal Cát Mê liền đứng sang một bên, sợ hãi hét lên.
Máu trên người đội trưởng đội vệ sĩ bắn tung tóe trên mặt anh tal “Sát thủ… sát thủ!”
Anh ta không ngờ rằng ngay cả trong đội vệ sĩ cũng có những tên sát †hủ đang rình rập….
Toàn bộ đại sảnh du thuyền trở nên nhốn nháo.
Mà trong lúc đó.
Giang Ninh đang ngồi trong phòng, Lâm Vũ thật sự không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.
Nhìn thấy ánh đèn bắt đầu nhấp nháy, Giang Ninh khẽ nhíu mày.
“Những kẻ ngốc này thật sự là cực kỳ ngu ngốc.”
Trái tim của Lance đập thình thịch dữ dội.
“Giang Ninh, sẽ không có chuyện gì, đúng không?”
Anh tiến lại gần một bước.
MẠ..
Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết truyền đến, Lance lập tức đứng lên, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía cửa: “Đã xảy ra chuyện rồi!”
Chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy raI Tiếng hét này thậm chí còn rất quen thuộc. Người sáng lập của công ty nào ở thành phố Hàng Thiên đúng không?
Anh ta… Chẳng lẽ đã chết rồi ư?
Giang Ninh đứng dậy, nhìn thấy Lâm Vũ cũng muốn đi theo.
“Em ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích.”
Bên ngoài không biết có bao nhiêu sát thủ. Giang Ninh có thể bảo vệ Lâm Vũ không phải bị thương, nhưng có đến hàng nghìn người trên du thuyền này.
Anh cũng không có khả năng và nghĩa vụ bảo vệ bọn họ, anh chưa chán sống.
Anh bước tới cửa, mở cửa và liếc nhìn xuống lối đi.
Trong bóng tối, hai mắt Giang Ninh sáng ngời đến đáng sợi Giống như hai vì sao Kim, bị liếc mắt một cái liền cảm thấy mình rơi xuống vực sâu, ngay cả ý thức cũng mờ mịt.
Siêu Cấp Phú Nhị ĐạiTác giả: Thiên LôiTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngChương 1 Người được chọn tu tú nhất. Sân bay quốc tế thành phố Đông Hải. “Nhanh!” “Nhanh!” Mười mấy người mặc vest đen xông thẳng ra cửa, người nào người nấy mặt mày nghiêm trọng như thể gặp phải kẻ thù truyền kiếp. Hành khách xung quanh vội vàng nhường đường, không biết là nhân vật tai to mặt lớn nào mà lại khoa trương như thế. Dẫn đầu là một người đàn ông mặc vest, mày nhíu chặt, dường như vừa nghĩ ra gì đó, lập tức xoay người rời đi. Trong giây lát, trên lối đi bộ bên ngoài sân bay. Giang Ninh ngồi trên băng ghế dài, chậm rãi phun ra khói thuốc. “Lão gia mong cậu có thể quay về, ông ấy rất nhớ cậu.” Người đàn ông mặc vest đứng đằng sau cách hắn năm bước chân nói đầy kính cẩn. Ở trước mặt người khác, người đàn ông này đầy quyền uy, không ai dám đắc tội. Nhưng ở trước mặt người trẻ tuổi này lại khiến hắn cảm thấy mình thấp kém đến cùng cực. “Nhớ tôi?” Giang Ninh hơi quay đầu, trên mặt nở nụ cười châm biếm: “Ông ta nhớ quyền lực hay là tiền tài của tôi?” Nếu đổi thành người khác nói… Ở nơi này, nháy mắt biến thành một du thuyền kh ủng bố: “Cứu người! Cứu người!”Cát Mê hét lên: “Giết hết những tên sát thủ này cho tôi!”Anh ta gầm lên.Đội trưởng vệ sĩ cũng đỏ cả mắt, làm nghề này nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên bị khiêu khích đến mức này.Đây là tán vào mặt anh ta một bạt †ay thật đau đớn!“Ở đăng kia! Đuổi theo cho tôi!”Anh ta rống lên lao tới, mới vừa chạy được hai bước liền cảm thấy thắt lưng đau nhói.Anh ta đột ngột quay đầu lại, tên vệ sĩ bên cạnh đột nhiên nở một nụ cười đắc ý, ánh mắt rõ ràng có chút xa lạ.“Mày…”Anh ta còn chưa kịp phản ứng, thì lại là một đấm nện tới tấp vào mặt anh †a, máu me đầm đìal Cát Mê liền đứng sang một bên, sợ hãi hét lên.Máu trên người đội trưởng đội vệ sĩ bắn tung tóe trên mặt anh tal “Sát thủ… sát thủ!”Anh ta không ngờ rằng ngay cả trong đội vệ sĩ cũng có những tên sát †hủ đang rình rập….Toàn bộ đại sảnh du thuyền trở nên nhốn nháo.Mà trong lúc đó.Giang Ninh đang ngồi trong phòng, Lâm Vũ thật sự không biết bên ngoài đang xảy ra chuyện gì.Nhìn thấy ánh đèn bắt đầu nhấp nháy, Giang Ninh khẽ nhíu mày.“Những kẻ ngốc này thật sự là cực kỳ ngu ngốc.”Trái tim của Lance đập thình thịch dữ dội.“Giang Ninh, sẽ không có chuyện gì, đúng không?”Anh tiến lại gần một bước.MẠ..Đột nhiên, một tiếng hét thảm thiết truyền đến, Lance lập tức đứng lên, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía cửa: “Đã xảy ra chuyện rồi!”Chắc hẳn đã có chuyện gì đó xảy raI Tiếng hét này thậm chí còn rất quen thuộc. Người sáng lập của công ty nào ở thành phố Hàng Thiên đúng không?Anh ta… Chẳng lẽ đã chết rồi ư?Giang Ninh đứng dậy, nhìn thấy Lâm Vũ cũng muốn đi theo.“Em ngồi ở chỗ này đừng nhúc nhích.”Bên ngoài không biết có bao nhiêu sát thủ. Giang Ninh có thể bảo vệ Lâm Vũ không phải bị thương, nhưng có đến hàng nghìn người trên du thuyền này.Anh cũng không có khả năng và nghĩa vụ bảo vệ bọn họ, anh chưa chán sống.Anh bước tới cửa, mở cửa và liếc nhìn xuống lối đi.Trong bóng tối, hai mắt Giang Ninh sáng ngời đến đáng sợi Giống như hai vì sao Kim, bị liếc mắt một cái liền cảm thấy mình rơi xuống vực sâu, ngay cả ý thức cũng mờ mịt.