TỊch Linh ngước đầu lên nhìn bầu trời đỏ rực, ghim chặt ánh mắt vào mấy vết nứt vỡ đang tràn ra hồng vân như thiên hà đổ xuống, trông như đang nhỏ máu.Chỗ nàng đang đứng là mặt đất, nơi nàng đang nhìn chính là vòm trời che chở lấy toàn bộ thế giới. Bây giờ...!nó vỡ ra nhỏ máu mất rồi. Phàm nhân vô năng, thần linh hết cách... Hồng triều đạo ngục bám trụ trên trời đọa tiên nhân, đọa con người...!đọa toàn bộ chúng sinh. Tịch Linh chớp mắt nhìn nó...!cảnh tượng này thật đẹp, cũng thật thê thảm. Mỹ nhân mình đầy máu tươi yếu ớt nhoẻn miệng cười với bầu trời dính máu, trong mắt nàng ta trong suốt, phản chiếu hồng triều đỏ rực giống như tròng mắt cũng dính máu...!yêu dị và xinh đẹp biết bao nhiêu. Nơi này đã hoàn toàn yên tĩnh đến phát lạnh,chết cả rồi....!làm sao mà nói được nữa. Thiếu nữ bỏ kiếm xuống, đưa mắt ngơ ngác nhìn tình cảnh trống trơn xung quanh, tim mạnh mẽ thắt lại đau đớn. Đau đến nỗi không khóc nổi. Nước mắt nghẹn lại không thể chảy ra, bí bách cùng cực. Hồng triều cũng gieo…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...