Tác giả:

Khi bước vào cửa, Hứa Diên chỉ nhìn thấy ảnh chụp rơi đầy đất, ánh sáng chói loà từ bóng đèn khiến anh có chút đau đầu. Hình như Phương Mặc uống say, cả người hắn nồng nặc mùi rượu nằm trên đất, bên cạnh là vài cái vỏ chai. Lúc trước có người nói với Hứa Diên:”Phương Mặc chỉ đang đùa giỡn cậu thôi, hắn ta đã có người khác trong lòng rồi”. Khi ấy anh còn không tin, bây giờ nhìn lại, cảnh tượng trước mắt khiến anh căn bản không tin không được. Khắp phòng đều la liệt những tấm ảnh chụp người khác, mà cái cảnh Phương Mặc nằm giữa đống ảnh kia để mượn rượu giải sầu, không cần nói nhiều cũng hiểu. Hứa Diên hiếm khi nở một nụ cười: Tốt lắm. Hiện tại, anh “vinh dự” được trở thành thế thân của người Phương Mặc thích, hơn nữa còn là loại cực kỳ cao cấp. Anh đến gần nâng Phương Mặc dậy, có lẽ là để nhớ kỹ sức nặng trên vai, thang máy anh cũng không đi, từng bước từng bước đưa hắn xuống lầu. Nhét tổng giám đốc Phương quen sống an nhàn sung sướng vào ghế sau xong, anh lái xe về nơi gọi là “nhà”…

Truyện chữ