Tôi là bác sĩ tâm lý, nhưng không phải là một bác sĩ tâm lý bình thường. Tôi có một khả năng rất đặc biệt. Khi còn là một thiếu niên, khả năng này mang đến cho tôi rất nhiều rắc rối, nó khiến tôi tự hỏi rằng có khi nào mình bị điên không, thậm chí tôi còn đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý để người ta chữa bệnh điên cho tôi nữa —— khả năng này chính là, trong mắt tôi, mỗi người đều tượng trưng cho một loài động vật. Ví dụ như vị bác sĩ tâm lý mà tôi từng gặp kia đi, anh ở trong mắt tôi chính là một con cáo. Một con cáo mặc âu phục tinh tế, đeo kính lịch sự, tay cầm bút ghi âm, nở một nụ cười dịu dàng, dùng sự thông minh và gian xảo của mình che đậy những lời nói trong lòng và cuỗm mất tiền trong túi của bạn. Tôi thầm gọi anh là bác sĩ Cáo. Tôi nói cho bác sĩ Cáo nghe bệnh tình của mình, anh cười ngả nghiêng, hỏi cô y tá vừa mới dẫn tôi vào là con gì, tôi nói cô ấy là một con thỏ chỉ ăn thịt, bác sĩ càng cười to hơn. Bác sĩ hỏi nếu tất cả mọi người đều là động vật thì làm sao tôi có thể…
Chương 2
Sở Thú Trong Mắt TôiTác giả: Tượng Bát ỨcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănTôi là bác sĩ tâm lý, nhưng không phải là một bác sĩ tâm lý bình thường. Tôi có một khả năng rất đặc biệt. Khi còn là một thiếu niên, khả năng này mang đến cho tôi rất nhiều rắc rối, nó khiến tôi tự hỏi rằng có khi nào mình bị điên không, thậm chí tôi còn đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý để người ta chữa bệnh điên cho tôi nữa —— khả năng này chính là, trong mắt tôi, mỗi người đều tượng trưng cho một loài động vật. Ví dụ như vị bác sĩ tâm lý mà tôi từng gặp kia đi, anh ở trong mắt tôi chính là một con cáo. Một con cáo mặc âu phục tinh tế, đeo kính lịch sự, tay cầm bút ghi âm, nở một nụ cười dịu dàng, dùng sự thông minh và gian xảo của mình che đậy những lời nói trong lòng và cuỗm mất tiền trong túi của bạn. Tôi thầm gọi anh là bác sĩ Cáo. Tôi nói cho bác sĩ Cáo nghe bệnh tình của mình, anh cười ngả nghiêng, hỏi cô y tá vừa mới dẫn tôi vào là con gì, tôi nói cô ấy là một con thỏ chỉ ăn thịt, bác sĩ càng cười to hơn. Bác sĩ hỏi nếu tất cả mọi người đều là động vật thì làm sao tôi có thể… Tôi là loài động vật nào hả? Đây cũng là một câu hỏi rất lớn đối với tôi.Mỗi lần nhìn vào gương, tôi đều muốn tìm ra giống loài của mình, thế nhưng bất kể tôi đứng trước gương bao nhiêu lâu đi nữa thì tôi vẫn là một con người.Đây quả là một điều khó tin, tôi sống trong rừng, tất cả những người tôi tiếp xúc đều là động vật, chỉ có tôi là con người. Thế nên tôi là một kẻ ngoại tộc trong cái thế giới này, thể nào tôi cũng sẽ bị xa lánh và đào thải.Vì lí do đó, tôi đã kinh hãi trong một khoảng thời gian dài, cho đến một ngày tôi xem được một chương trình nói rằng con người là giống loài đứng đầu trong chuỗi thức ăn, tôi mới nhận ra rằng con người cũng là một loài động vật, họ cũng sống trong rừng, có điều rừng của bọn họ làm từ sắt thép, còn rừng của động vật thì um tùm cây cối, nhưng về cơ bản thì không có sự khác biệt gì.Tôi cũng là một con vật, sự nhận thức này khiến tôi cảm thấy rất an tâm.Tôi không nói cho bác sĩ Cáo biết chuyện “tôi là một con người”. Cáo là một loài gian xảo quỷ quyệt, trời sinh bản tính đa nghi, nếu tôi là một con vật bình thường thì anh sẽ dễ chịu hơn, nhưng tôi là người, anh nhất định sẽ có cảnh giác đối với tôi, cho nên mỗi lần bác sĩ Cáo hỏi tôi là loài động vật gì, tôi luôn đáp lại bằng một nụ cười, rất tự nhiên tăng thêm phần bí ẩn cho mình.Có lẽ bác sĩ Cáo cho rằng tôi là một loài ăn cỏ hiền lành, tôi để cho sự hiểu lầm này tiếp tục phát huy, điều này vô cùng có lợi cho việc hòa hợp với văn phòng.Bác sĩ Cáo là một người rất giỏi trong việc sai khiến người khác, anh luôn cố gắng giao cho tôi càng nhiều bệnh nhân càng tốt, lấy danh nghĩa đẹp đẽ là đang tạo cho tôi cơ hội làm việc, bản thân anh thì trốn ở văn phòng ngồi chơi xơi nước. Tôi tư vấn cho bệnh nhân xong, đầu tiên anh sẽ hỏi tôi rằng người này là con vật gì, sau đó lại xem hồ sơ của bệnh nhân, cùng tôi đặt ra phương châm chữa khỏi bệnh.Có vẻ như người bệnh trước mắt chính là do bác sĩ Cáo ném cho tôi.Đây là một bệnh nhân tâm thần phân liệt.Hắn có hai loại tính cách, một loại là tổng tài bá đạo, cũng là nhân cách làm chủ; loại kia là tính cách lười biếng vô tích sự, là nhân cách phụ của hắn.Bệnh nhân tâm thần phân liệt rất hiếm gặp, tôi lớn thế này rồi cũng mới lần đầu tiên thấy. Trong mắt tôi, tâm thần phân liệt thể hiện hai loại hình thái động vật khác nhau: nhân cách tổng tài mang hình dạng vua của chốn rừng rậm —— lão hổ; nhân cách lười biếng kia thì là loài động vật ôm cây không thèm di chuyển —— gấu koala.Lão hổ là động vật ăn thịt, gấu koala là động vật ăn cỏ, dựa vào thực trạng địa lý, chúng phân bố ở hai lục địa cách xa nhau, hai chủng loài không hề dính dáng gì đến nhau vậy mà lại xuất hiện ở cùng một người, chuyện này thật sự rất vi diệu!
Tôi là loài động vật nào hả? Đây cũng là một câu hỏi rất lớn đối với tôi.
Mỗi lần nhìn vào gương, tôi đều muốn tìm ra giống loài của mình, thế nhưng bất kể tôi đứng trước gương bao nhiêu lâu đi nữa thì tôi vẫn là một con người.
Đây quả là một điều khó tin, tôi sống trong rừng, tất cả những người tôi tiếp xúc đều là động vật, chỉ có tôi là con người. Thế nên tôi là một kẻ ngoại tộc trong cái thế giới này, thể nào tôi cũng sẽ bị xa lánh và đào thải.
Vì lí do đó, tôi đã kinh hãi trong một khoảng thời gian dài, cho đến một ngày tôi xem được một chương trình nói rằng con người là giống loài đứng đầu trong chuỗi thức ăn, tôi mới nhận ra rằng con người cũng là một loài động vật, họ cũng sống trong rừng, có điều rừng của bọn họ làm từ sắt thép, còn rừng của động vật thì um tùm cây cối, nhưng về cơ bản thì không có sự khác biệt gì.
Tôi cũng là một con vật, sự nhận thức này khiến tôi cảm thấy rất an tâm.
Tôi không nói cho bác sĩ Cáo biết chuyện “tôi là một con người”. Cáo là một loài gian xảo quỷ quyệt, trời sinh bản tính đa nghi, nếu tôi là một con vật bình thường thì anh sẽ dễ chịu hơn, nhưng tôi là người, anh nhất định sẽ có cảnh giác đối với tôi, cho nên mỗi lần bác sĩ Cáo hỏi tôi là loài động vật gì, tôi luôn đáp lại bằng một nụ cười, rất tự nhiên tăng thêm phần bí ẩn cho mình.
Có lẽ bác sĩ Cáo cho rằng tôi là một loài ăn cỏ hiền lành, tôi để cho sự hiểu lầm này tiếp tục phát huy, điều này vô cùng có lợi cho việc hòa hợp với văn phòng.
Bác sĩ Cáo là một người rất giỏi trong việc sai khiến người khác, anh luôn cố gắng giao cho tôi càng nhiều bệnh nhân càng tốt, lấy danh nghĩa đẹp đẽ là đang tạo cho tôi cơ hội làm việc, bản thân anh thì trốn ở văn phòng ngồi chơi xơi nước. Tôi tư vấn cho bệnh nhân xong, đầu tiên anh sẽ hỏi tôi rằng người này là con vật gì, sau đó lại xem hồ sơ của bệnh nhân, cùng tôi đặt ra phương châm chữa khỏi bệnh.
Có vẻ như người bệnh trước mắt chính là do bác sĩ Cáo ném cho tôi.
Đây là một bệnh nhân tâm thần phân liệt.
Hắn có hai loại tính cách, một loại là tổng tài bá đạo, cũng là nhân cách làm chủ; loại kia là tính cách lười biếng vô tích sự, là nhân cách phụ của hắn.
Bệnh nhân tâm thần phân liệt rất hiếm gặp, tôi lớn thế này rồi cũng mới lần đầu tiên thấy. Trong mắt tôi, tâm thần phân liệt thể hiện hai loại hình thái động vật khác nhau: nhân cách tổng tài mang hình dạng vua của chốn rừng rậm —— lão hổ; nhân cách lười biếng kia thì là loài động vật ôm cây không thèm di chuyển —— gấu koala.
Lão hổ là động vật ăn thịt, gấu koala là động vật ăn cỏ, dựa vào thực trạng địa lý, chúng phân bố ở hai lục địa cách xa nhau, hai chủng loài không hề dính dáng gì đến nhau vậy mà lại xuất hiện ở cùng một người, chuyện này thật sự rất vi diệu!
Sở Thú Trong Mắt TôiTác giả: Tượng Bát ỨcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănTôi là bác sĩ tâm lý, nhưng không phải là một bác sĩ tâm lý bình thường. Tôi có một khả năng rất đặc biệt. Khi còn là một thiếu niên, khả năng này mang đến cho tôi rất nhiều rắc rối, nó khiến tôi tự hỏi rằng có khi nào mình bị điên không, thậm chí tôi còn đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý để người ta chữa bệnh điên cho tôi nữa —— khả năng này chính là, trong mắt tôi, mỗi người đều tượng trưng cho một loài động vật. Ví dụ như vị bác sĩ tâm lý mà tôi từng gặp kia đi, anh ở trong mắt tôi chính là một con cáo. Một con cáo mặc âu phục tinh tế, đeo kính lịch sự, tay cầm bút ghi âm, nở một nụ cười dịu dàng, dùng sự thông minh và gian xảo của mình che đậy những lời nói trong lòng và cuỗm mất tiền trong túi của bạn. Tôi thầm gọi anh là bác sĩ Cáo. Tôi nói cho bác sĩ Cáo nghe bệnh tình của mình, anh cười ngả nghiêng, hỏi cô y tá vừa mới dẫn tôi vào là con gì, tôi nói cô ấy là một con thỏ chỉ ăn thịt, bác sĩ càng cười to hơn. Bác sĩ hỏi nếu tất cả mọi người đều là động vật thì làm sao tôi có thể… Tôi là loài động vật nào hả? Đây cũng là một câu hỏi rất lớn đối với tôi.Mỗi lần nhìn vào gương, tôi đều muốn tìm ra giống loài của mình, thế nhưng bất kể tôi đứng trước gương bao nhiêu lâu đi nữa thì tôi vẫn là một con người.Đây quả là một điều khó tin, tôi sống trong rừng, tất cả những người tôi tiếp xúc đều là động vật, chỉ có tôi là con người. Thế nên tôi là một kẻ ngoại tộc trong cái thế giới này, thể nào tôi cũng sẽ bị xa lánh và đào thải.Vì lí do đó, tôi đã kinh hãi trong một khoảng thời gian dài, cho đến một ngày tôi xem được một chương trình nói rằng con người là giống loài đứng đầu trong chuỗi thức ăn, tôi mới nhận ra rằng con người cũng là một loài động vật, họ cũng sống trong rừng, có điều rừng của bọn họ làm từ sắt thép, còn rừng của động vật thì um tùm cây cối, nhưng về cơ bản thì không có sự khác biệt gì.Tôi cũng là một con vật, sự nhận thức này khiến tôi cảm thấy rất an tâm.Tôi không nói cho bác sĩ Cáo biết chuyện “tôi là một con người”. Cáo là một loài gian xảo quỷ quyệt, trời sinh bản tính đa nghi, nếu tôi là một con vật bình thường thì anh sẽ dễ chịu hơn, nhưng tôi là người, anh nhất định sẽ có cảnh giác đối với tôi, cho nên mỗi lần bác sĩ Cáo hỏi tôi là loài động vật gì, tôi luôn đáp lại bằng một nụ cười, rất tự nhiên tăng thêm phần bí ẩn cho mình.Có lẽ bác sĩ Cáo cho rằng tôi là một loài ăn cỏ hiền lành, tôi để cho sự hiểu lầm này tiếp tục phát huy, điều này vô cùng có lợi cho việc hòa hợp với văn phòng.Bác sĩ Cáo là một người rất giỏi trong việc sai khiến người khác, anh luôn cố gắng giao cho tôi càng nhiều bệnh nhân càng tốt, lấy danh nghĩa đẹp đẽ là đang tạo cho tôi cơ hội làm việc, bản thân anh thì trốn ở văn phòng ngồi chơi xơi nước. Tôi tư vấn cho bệnh nhân xong, đầu tiên anh sẽ hỏi tôi rằng người này là con vật gì, sau đó lại xem hồ sơ của bệnh nhân, cùng tôi đặt ra phương châm chữa khỏi bệnh.Có vẻ như người bệnh trước mắt chính là do bác sĩ Cáo ném cho tôi.Đây là một bệnh nhân tâm thần phân liệt.Hắn có hai loại tính cách, một loại là tổng tài bá đạo, cũng là nhân cách làm chủ; loại kia là tính cách lười biếng vô tích sự, là nhân cách phụ của hắn.Bệnh nhân tâm thần phân liệt rất hiếm gặp, tôi lớn thế này rồi cũng mới lần đầu tiên thấy. Trong mắt tôi, tâm thần phân liệt thể hiện hai loại hình thái động vật khác nhau: nhân cách tổng tài mang hình dạng vua của chốn rừng rậm —— lão hổ; nhân cách lười biếng kia thì là loài động vật ôm cây không thèm di chuyển —— gấu koala.Lão hổ là động vật ăn thịt, gấu koala là động vật ăn cỏ, dựa vào thực trạng địa lý, chúng phân bố ở hai lục địa cách xa nhau, hai chủng loài không hề dính dáng gì đến nhau vậy mà lại xuất hiện ở cùng một người, chuyện này thật sự rất vi diệu!