Tác giả:

Tôi là bác sĩ tâm lý, nhưng không phải là một bác sĩ tâm lý bình thường. Tôi có một khả năng rất đặc biệt. Khi còn là một thiếu niên, khả năng này mang đến cho tôi rất nhiều rắc rối, nó khiến tôi tự hỏi rằng có khi nào mình bị điên không, thậm chí tôi còn đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý để người ta chữa bệnh điên cho tôi nữa —— khả năng này chính là, trong mắt tôi, mỗi người đều tượng trưng cho một loài động vật. Ví dụ như vị bác sĩ tâm lý mà tôi từng gặp kia đi, anh ở trong mắt tôi chính là một con cáo. Một con cáo mặc âu phục tinh tế, đeo kính lịch sự, tay cầm bút ghi âm, nở một nụ cười dịu dàng, dùng sự thông minh và gian xảo của mình che đậy những lời nói trong lòng và cuỗm mất tiền trong túi của bạn. Tôi thầm gọi anh là bác sĩ Cáo. Tôi nói cho bác sĩ Cáo nghe bệnh tình của mình, anh cười ngả nghiêng, hỏi cô y tá vừa mới dẫn tôi vào là con gì, tôi nói cô ấy là một con thỏ chỉ ăn thịt, bác sĩ càng cười to hơn. Bác sĩ hỏi nếu tất cả mọi người đều là động vật thì làm sao tôi có thể…

Chương 9

Sở Thú Trong Mắt TôiTác giả: Tượng Bát ỨcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănTôi là bác sĩ tâm lý, nhưng không phải là một bác sĩ tâm lý bình thường. Tôi có một khả năng rất đặc biệt. Khi còn là một thiếu niên, khả năng này mang đến cho tôi rất nhiều rắc rối, nó khiến tôi tự hỏi rằng có khi nào mình bị điên không, thậm chí tôi còn đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý để người ta chữa bệnh điên cho tôi nữa —— khả năng này chính là, trong mắt tôi, mỗi người đều tượng trưng cho một loài động vật. Ví dụ như vị bác sĩ tâm lý mà tôi từng gặp kia đi, anh ở trong mắt tôi chính là một con cáo. Một con cáo mặc âu phục tinh tế, đeo kính lịch sự, tay cầm bút ghi âm, nở một nụ cười dịu dàng, dùng sự thông minh và gian xảo của mình che đậy những lời nói trong lòng và cuỗm mất tiền trong túi của bạn. Tôi thầm gọi anh là bác sĩ Cáo. Tôi nói cho bác sĩ Cáo nghe bệnh tình của mình, anh cười ngả nghiêng, hỏi cô y tá vừa mới dẫn tôi vào là con gì, tôi nói cô ấy là một con thỏ chỉ ăn thịt, bác sĩ càng cười to hơn. Bác sĩ hỏi nếu tất cả mọi người đều là động vật thì làm sao tôi có thể… Vừa mới tiến vào văn phòng, Diệp Án lập tức hoàn toàn tỉnh táo, biến trở lại thành một lão hổ hòa hoa bóng nhoáng.Lão hổ duỗi thắt lưng, khóe mắt lẫn đuôi mày đều vô cùng sắc bén, hắn nói: “Cảm ơn.”“Tại sao anh lại đặt tôi làm người liên hệ khẩn cấp?” Tôi mở đầu bằng vấn đề này.“Em là bác sĩ tâm lý của tôi, em hiểu rõ tình trạng của tôi nhất, nếu tôi xảy ra chuyện gì thì em sẽ biết cách giải quyết tốt hơn so với những người khác.”Một câu trả lời vô cùng quy củ, tôi có chút thất vọng.“Đồng thời em cũng là người tôi tin tưởng nhất.” Diệp Án mỉm cười, “Và là người yêu dự bị của tôi.”Tôi trừng mắt nhìn, trên mặt hơi nóng lên, “Người yêu dự bị cái gì hả?”“Lần trước tôi hỏi em có đồng ý trở thành người yêu của tôi không, vấn đề này vẫn luôn có giá trị mà.” Diệp Án nói, “Tôi đã nói sẽ cho em thêm thời gian suy nghĩ.”Tôi không ngờ Diệp Án lại cho tôi thời gian cân nhắc lâu như vậy, bình thường không phải là đuổi theo đòi đáp án sau hai ba ngày ư? Lão hổ là thợ săn kiên nhẫn đến thế à? Được rồi, có lẽ lão hổ mang tính cách của gấu koala sẽ kiên nhẫn hơn hẳn.“Suốt ba tháng qua tôi không có bị biến thành gấu koala. Tôi nghĩ rằng mình đã ổn, trước đó tôi hầu như dùng toàn bộ thời gian đi khám bệnh nên trì hoãn rất nhiều công việc, tôi muốn giải quyết hết đống công việc tồn đọng này nên lại lao vào lịch trình tăng ca như trước, có lẽ chuyện này đã k*ch th*ch con gấu koala trong người tôi quay trở lại quấy phá.” Diệp Án đỡ trán, nở nụ cười bất đắc dĩ, “Hôm nay vốn định tìm em hỏi đáp án, không ngờ lại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, còn khiến em phải cõng tôi về đây.”“Anh không có việc gì là tốt rồi.” Tôi vô cùng chân thành nói, “Lúc bắt máy tôi sợ lắm, sợ nhỡ đâu anh gặp phải chuyện gì không hay.”“Sao em lại lo lắng cho tôi đến vậy?” Diệp Án hỏi, “Bởi vì tôi là bệnh nhân của em à?”“Anh không chỉ là bệnh nhân mà còn là bạn của tôi nữa.”“Chỉ có thế thôi sao?” Diệp Án giống như một con hổ chuẩn bị lao vào con mồi, chậm rãi đến gần tôi từng bước một.Tôi ngẩn người, sau đó đỏ mặt lí nhí: “Cũng là người yêu dự bị của tôi nữa.”Diệp Án nở nụ cười, hắn ôm lấy cổ tôi, “Mình xóa hai chữ dự bị đó đi nhé.”“Được thôi.”Diệp Án chưa bao giờ ôm tôi ở hình dạng của lão hổ, đây thật sự là một trải nghiệm mới lạ. Một con hổ hung mãnh lại giống như một con mèo lớn mềm mại, hết ôm rồi lại dựa vào tôi, vô cùng vi diệu.

Vừa mới tiến vào văn phòng, Diệp Án lập tức hoàn toàn tỉnh táo, biến trở lại thành một lão hổ hòa hoa bóng nhoáng.

Lão hổ duỗi thắt lưng, khóe mắt lẫn đuôi mày đều vô cùng sắc bén, hắn nói: “Cảm ơn.”

“Tại sao anh lại đặt tôi làm người liên hệ khẩn cấp?” Tôi mở đầu bằng vấn đề này.

“Em là bác sĩ tâm lý của tôi, em hiểu rõ tình trạng của tôi nhất, nếu tôi xảy ra chuyện gì thì em sẽ biết cách giải quyết tốt hơn so với những người khác.”

Một câu trả lời vô cùng quy củ, tôi có chút thất vọng.

“Đồng thời em cũng là người tôi tin tưởng nhất.” Diệp Án mỉm cười, “Và là người yêu dự bị của tôi.”

Tôi trừng mắt nhìn, trên mặt hơi nóng lên, “Người yêu dự bị cái gì hả?”

“Lần trước tôi hỏi em có đồng ý trở thành người yêu của tôi không, vấn đề này vẫn luôn có giá trị mà.” Diệp Án nói, “Tôi đã nói sẽ cho em thêm thời gian suy nghĩ.”

Tôi không ngờ Diệp Án lại cho tôi thời gian cân nhắc lâu như vậy, bình thường không phải là đuổi theo đòi đáp án sau hai ba ngày ư? Lão hổ là thợ săn kiên nhẫn đến thế à? Được rồi, có lẽ lão hổ mang tính cách của gấu koala sẽ kiên nhẫn hơn hẳn.

“Suốt ba tháng qua tôi không có bị biến thành gấu koala. Tôi nghĩ rằng mình đã ổn, trước đó tôi hầu như dùng toàn bộ thời gian đi khám bệnh nên trì hoãn rất nhiều công việc, tôi muốn giải quyết hết đống công việc tồn đọng này nên lại lao vào lịch trình tăng ca như trước, có lẽ chuyện này đã k*ch th*ch con gấu koala trong người tôi quay trở lại quấy phá.” Diệp Án đỡ trán, nở nụ cười bất đắc dĩ, “Hôm nay vốn định tìm em hỏi đáp án, không ngờ lại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, còn khiến em phải cõng tôi về đây.”

“Anh không có việc gì là tốt rồi.” Tôi vô cùng chân thành nói, “Lúc bắt máy tôi sợ lắm, sợ nhỡ đâu anh gặp phải chuyện gì không hay.”

“Sao em lại lo lắng cho tôi đến vậy?” Diệp Án hỏi, “Bởi vì tôi là bệnh nhân của em à?”

“Anh không chỉ là bệnh nhân mà còn là bạn của tôi nữa.”

“Chỉ có thế thôi sao?” Diệp Án giống như một con hổ chuẩn bị lao vào con mồi, chậm rãi đến gần tôi từng bước một.

Tôi ngẩn người, sau đó đỏ mặt lí nhí: “Cũng là người yêu dự bị của tôi nữa.”

Diệp Án nở nụ cười, hắn ôm lấy cổ tôi, “Mình xóa hai chữ dự bị đó đi nhé.”

“Được thôi.”

Diệp Án chưa bao giờ ôm tôi ở hình dạng của lão hổ, đây thật sự là một trải nghiệm mới lạ. Một con hổ hung mãnh lại giống như một con mèo lớn mềm mại, hết ôm rồi lại dựa vào tôi, vô cùng vi diệu.

Sở Thú Trong Mắt TôiTác giả: Tượng Bát ỨcTruyện Đam Mỹ, Truyện Đô Thị, Truyện Đoản VănTôi là bác sĩ tâm lý, nhưng không phải là một bác sĩ tâm lý bình thường. Tôi có một khả năng rất đặc biệt. Khi còn là một thiếu niên, khả năng này mang đến cho tôi rất nhiều rắc rối, nó khiến tôi tự hỏi rằng có khi nào mình bị điên không, thậm chí tôi còn đặt lịch hẹn với bác sĩ tâm lý để người ta chữa bệnh điên cho tôi nữa —— khả năng này chính là, trong mắt tôi, mỗi người đều tượng trưng cho một loài động vật. Ví dụ như vị bác sĩ tâm lý mà tôi từng gặp kia đi, anh ở trong mắt tôi chính là một con cáo. Một con cáo mặc âu phục tinh tế, đeo kính lịch sự, tay cầm bút ghi âm, nở một nụ cười dịu dàng, dùng sự thông minh và gian xảo của mình che đậy những lời nói trong lòng và cuỗm mất tiền trong túi của bạn. Tôi thầm gọi anh là bác sĩ Cáo. Tôi nói cho bác sĩ Cáo nghe bệnh tình của mình, anh cười ngả nghiêng, hỏi cô y tá vừa mới dẫn tôi vào là con gì, tôi nói cô ấy là một con thỏ chỉ ăn thịt, bác sĩ càng cười to hơn. Bác sĩ hỏi nếu tất cả mọi người đều là động vật thì làm sao tôi có thể… Vừa mới tiến vào văn phòng, Diệp Án lập tức hoàn toàn tỉnh táo, biến trở lại thành một lão hổ hòa hoa bóng nhoáng.Lão hổ duỗi thắt lưng, khóe mắt lẫn đuôi mày đều vô cùng sắc bén, hắn nói: “Cảm ơn.”“Tại sao anh lại đặt tôi làm người liên hệ khẩn cấp?” Tôi mở đầu bằng vấn đề này.“Em là bác sĩ tâm lý của tôi, em hiểu rõ tình trạng của tôi nhất, nếu tôi xảy ra chuyện gì thì em sẽ biết cách giải quyết tốt hơn so với những người khác.”Một câu trả lời vô cùng quy củ, tôi có chút thất vọng.“Đồng thời em cũng là người tôi tin tưởng nhất.” Diệp Án mỉm cười, “Và là người yêu dự bị của tôi.”Tôi trừng mắt nhìn, trên mặt hơi nóng lên, “Người yêu dự bị cái gì hả?”“Lần trước tôi hỏi em có đồng ý trở thành người yêu của tôi không, vấn đề này vẫn luôn có giá trị mà.” Diệp Án nói, “Tôi đã nói sẽ cho em thêm thời gian suy nghĩ.”Tôi không ngờ Diệp Án lại cho tôi thời gian cân nhắc lâu như vậy, bình thường không phải là đuổi theo đòi đáp án sau hai ba ngày ư? Lão hổ là thợ săn kiên nhẫn đến thế à? Được rồi, có lẽ lão hổ mang tính cách của gấu koala sẽ kiên nhẫn hơn hẳn.“Suốt ba tháng qua tôi không có bị biến thành gấu koala. Tôi nghĩ rằng mình đã ổn, trước đó tôi hầu như dùng toàn bộ thời gian đi khám bệnh nên trì hoãn rất nhiều công việc, tôi muốn giải quyết hết đống công việc tồn đọng này nên lại lao vào lịch trình tăng ca như trước, có lẽ chuyện này đã k*ch th*ch con gấu koala trong người tôi quay trở lại quấy phá.” Diệp Án đỡ trán, nở nụ cười bất đắc dĩ, “Hôm nay vốn định tìm em hỏi đáp án, không ngờ lại xảy ra chuyện xấu hổ như vậy, còn khiến em phải cõng tôi về đây.”“Anh không có việc gì là tốt rồi.” Tôi vô cùng chân thành nói, “Lúc bắt máy tôi sợ lắm, sợ nhỡ đâu anh gặp phải chuyện gì không hay.”“Sao em lại lo lắng cho tôi đến vậy?” Diệp Án hỏi, “Bởi vì tôi là bệnh nhân của em à?”“Anh không chỉ là bệnh nhân mà còn là bạn của tôi nữa.”“Chỉ có thế thôi sao?” Diệp Án giống như một con hổ chuẩn bị lao vào con mồi, chậm rãi đến gần tôi từng bước một.Tôi ngẩn người, sau đó đỏ mặt lí nhí: “Cũng là người yêu dự bị của tôi nữa.”Diệp Án nở nụ cười, hắn ôm lấy cổ tôi, “Mình xóa hai chữ dự bị đó đi nhé.”“Được thôi.”Diệp Án chưa bao giờ ôm tôi ở hình dạng của lão hổ, đây thật sự là một trải nghiệm mới lạ. Một con hổ hung mãnh lại giống như một con mèo lớn mềm mại, hết ôm rồi lại dựa vào tôi, vô cùng vi diệu.

Chương 9