Mặt trời chói chang treo ở trên cao. Những tia nắng gắt chiếu xuống đoàn người. Sâu trong núi, một đoàn người dài dằng dặc đang chậm rãi di chuyển. Tất cả những người trong đội đều có đôi mắt đờ đẫn và phờ phạc. Những người đàn ông trưởng thành đều bị còng tay, chân thì mang xích sắt, mỗi khi bước đi là phát ra tiếng xiềng xích va vào nhau. Không biết bọn họ đã đi bao lâu, một tiếng chiêng vang lên ở phía trước đội ngũ. Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi!Những con người trong đội ngũ lưu đày mới đó còn khô kiệt nay liền tỉnh táo hẳn lên. Cả đám nhanh chóng lao về phía khu rừng ở hai bên đường núi!Quý Tinh Nhiên lanh tay lẹ mắt, chiếm được chỗ bóng râm cuối cùng ở một cái cây to. “Cha! Nương! Mau tới đây!”Quý Xương Minh đỡ vợ là Thẩm Tuệ Tâm, vội vàng đi qua. Vừa tới dưới tàng cây, đã có người vội vàng chen tới, bị Quý Xương Minh hung hăng đẩy trở về. “Tránh ra! Chúng ta tới trước!”Nam nhân kia suy nghĩ một chút, sau đó liền bỏ chạy. Một nhà ba người cuối cùng cũng được ngồi xuống…
Chương 19: Chương 19
Mang Theo Không Gian Cả Nhà Xuyên Cổ Chạy NạnTác giả: Nhất Chu Nhất PhạnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám Hiểm, Truyện Xuyên KhôngMặt trời chói chang treo ở trên cao. Những tia nắng gắt chiếu xuống đoàn người. Sâu trong núi, một đoàn người dài dằng dặc đang chậm rãi di chuyển. Tất cả những người trong đội đều có đôi mắt đờ đẫn và phờ phạc. Những người đàn ông trưởng thành đều bị còng tay, chân thì mang xích sắt, mỗi khi bước đi là phát ra tiếng xiềng xích va vào nhau. Không biết bọn họ đã đi bao lâu, một tiếng chiêng vang lên ở phía trước đội ngũ. Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi!Những con người trong đội ngũ lưu đày mới đó còn khô kiệt nay liền tỉnh táo hẳn lên. Cả đám nhanh chóng lao về phía khu rừng ở hai bên đường núi!Quý Tinh Nhiên lanh tay lẹ mắt, chiếm được chỗ bóng râm cuối cùng ở một cái cây to. “Cha! Nương! Mau tới đây!”Quý Xương Minh đỡ vợ là Thẩm Tuệ Tâm, vội vàng đi qua. Vừa tới dưới tàng cây, đã có người vội vàng chen tới, bị Quý Xương Minh hung hăng đẩy trở về. “Tránh ra! Chúng ta tới trước!”Nam nhân kia suy nghĩ một chút, sau đó liền bỏ chạy. Một nhà ba người cuối cùng cũng được ngồi xuống… Đột nhiên Quý Tinh Nhiên chợt nhớ ra, sao không thử dùng túi nhựa?Vì vậy, nàng vươn tay xuống nước, trực tiếp đổ đầy nước sau đó bỏ vào trong không gian.Nhìn kĩ lại liền thấy chiếc túi nhựa chứa gần bốn lít nước đang trôi nổi ở trong không gian ba lô!“Tốt quá rồi!” Quý Tinh Nhiên lập tức vui vẻ.Không gian này thật sự rất tốt, đồ vật được đưa vào trông như thế nào thì lúc lấy ra vẫn nguyên vẹn như ban đầu.Nước đựng trong túi nilon cũng không sợ bị đổ, khi lấy ra vẫn là túi nước.Chỉ là Quý Tinh Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ quý trọng một cái túi nhựa mua sắm của siêu thị trị giá 20 xu như vậy.Chiếc túi nhựa mỏng đó giờ lại thành món bảo bối quý giá của nàng.Lúc Quý Tinh Nhiên trở lại, Quý Xương Minh đã tìm được một cái nồi đá, đang chuẩn bị nấu đồ ăn.Nói là nồi đá, nhưng thật ra cũng chỉ là một tảng đá có lỗ hõm sâu chừng hai ngón tay.Tuy nhiên, đặt ở bên trên lửa hun nóng tốt xấu gì cũng có thể nấu nước.Thẩm Tuệ Tâm để muối thô hòa vào chút nước, sau đó dùng lá chấm, bôi lên cá nướng, như vậy cũng xem như tạm làm cho cá nướng có chút mặn.Ba người chia ba con cá to bằng bàn tay và hai con lươn vàng dài một thước thành ba phần.Dù sao hoàn cảnh hiện tại thức ăn cũng vô cùng khan hiếm, ăn vừa lửng bụng đã tốt rồi.Quý Tinh Nhiên l**m l**m môi, trong đầu luôn nhịn không được nhìn đồ ở trong ba lô.Nhưng do dự nhiều lần vẫn không nhúc nhích, đây mới là ngày đầu tiên, còn hai tháng nữa mới đến được nơi kia.Hơn nữa còn không biết tình huống Kinh Thạch Đạo bên kia như thế nào, nhất định phải quý trọng đồ ở trong không gian, phải tiết kiệm!Cơm nước xong, Quý Xương Minh cầm đầu cá còn sót lại cùng đuôi cá và xương cá, lần nữa đi ra bờ sông.Thẩm Tuệ Tâm đang đun nước.Nước đun sôi được múc ra để trong bát, chờ nguội liền âm thầm cho vào những chai nước khoáng rỗng.Hôm nay, vào ban ngày gia đình bọn họ mỗi người đã uống hai chai nước khoáng, đói bụng có thể không ăn nhưng dưới cái nắng chói chang, không uống nước là không được.Cũng may di chuyển trong rừng núi có thể thường xuyên bắt gặp dòng suối, cho nên ba người nhất trí mỗi người uống dần hai chai nước, còn những thứ khác tạm thời không đụng vào.Hiện tại Quý Tinh Nhiên đã nói cho bọn họ biết đặc tính bảo quản vật phẩm trong không gian, cho nên có thể nấu nước nhiều hơn một chút, rồi để nguội dùng túi nilon dự trữ thêm.Quý Tinh Nhiên cười nói: "May mắn là chúng ta không có thói quen vứt rác bừa bãi, trong túi lúc nào cũng nhét thêm mấy túi nilon.”Thời gian dần trôi qua, lúc này đã gần 10 giờ tối, nhiều người đã chìm vào giấc ngủ.Sau khi Quý Xương Minh mang theo hai con cá trở về, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.Ba người thay phiên nhau ngủ, người tỉnh sẽ đồng thời phụ trách đun nước rồi để nguội.Quý Xương Minh là người đầu tiên canh giữ.Quý Tinh Nhiên và Thẩm Tuệ Tâm dùng lá cây chất lên nhau xem như một chiếc giường mỏng, tựa vào nhau ngủ.Quý Xương Minh trực đêm cũng không nhàn rỗi.Dùng một tảng đá che khuất, tay khéo léo vót đều những cành cây, dài ngắn đều có.Ngày mai đi bộ những cây dài có thể sử dụng như một cây gậy, gặp nguy hiểm cũng có thể dùng làm vũ khí.Còn những cây ngắn thì bỏ vào ba lô, thời khắc nguy cấp có thể dùng để bảo vệ tính mạng.Đi bộ một ngày trời, nói không mệt mỏi là giả tạo.Quý Tinh Nhiên chỉ mới nằm xuống một lúc liền ngủ thiếp đi.Nửa đêm thức dậy thay ca, tay cũng không rảnh rỗi mà bày hết đồ đạc ra..
Đột nhiên Quý Tinh Nhiên chợt nhớ ra, sao không thử dùng túi nhựa?Vì vậy, nàng vươn tay xuống nước, trực tiếp đổ đầy nước sau đó bỏ vào trong không gian.
Nhìn kĩ lại liền thấy chiếc túi nhựa chứa gần bốn lít nước đang trôi nổi ở trong không gian ba lô!“Tốt quá rồi!” Quý Tinh Nhiên lập tức vui vẻ.
Không gian này thật sự rất tốt, đồ vật được đưa vào trông như thế nào thì lúc lấy ra vẫn nguyên vẹn như ban đầu.
Nước đựng trong túi nilon cũng không sợ bị đổ, khi lấy ra vẫn là túi nước.
Chỉ là Quý Tinh Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ quý trọng một cái túi nhựa mua sắm của siêu thị trị giá 20 xu như vậy.
Chiếc túi nhựa mỏng đó giờ lại thành món bảo bối quý giá của nàng.
Lúc Quý Tinh Nhiên trở lại, Quý Xương Minh đã tìm được một cái nồi đá, đang chuẩn bị nấu đồ ăn.
Nói là nồi đá, nhưng thật ra cũng chỉ là một tảng đá có lỗ hõm sâu chừng hai ngón tay.
Tuy nhiên, đặt ở bên trên lửa hun nóng tốt xấu gì cũng có thể nấu nước.
Thẩm Tuệ Tâm để muối thô hòa vào chút nước, sau đó dùng lá chấm, bôi lên cá nướng, như vậy cũng xem như tạm làm cho cá nướng có chút mặn.
Ba người chia ba con cá to bằng bàn tay và hai con lươn vàng dài một thước thành ba phần.
Dù sao hoàn cảnh hiện tại thức ăn cũng vô cùng khan hiếm, ăn vừa lửng bụng đã tốt rồi.
Quý Tinh Nhiên l**m l**m môi, trong đầu luôn nhịn không được nhìn đồ ở trong ba lô.
Nhưng do dự nhiều lần vẫn không nhúc nhích, đây mới là ngày đầu tiên, còn hai tháng nữa mới đến được nơi kia.
Hơn nữa còn không biết tình huống Kinh Thạch Đạo bên kia như thế nào, nhất định phải quý trọng đồ ở trong không gian, phải tiết kiệm!Cơm nước xong, Quý Xương Minh cầm đầu cá còn sót lại cùng đuôi cá và xương cá, lần nữa đi ra bờ sông.
Thẩm Tuệ Tâm đang đun nước.
Nước đun sôi được múc ra để trong bát, chờ nguội liền âm thầm cho vào những chai nước khoáng rỗng.
Hôm nay, vào ban ngày gia đình bọn họ mỗi người đã uống hai chai nước khoáng, đói bụng có thể không ăn nhưng dưới cái nắng chói chang, không uống nước là không được.
Cũng may di chuyển trong rừng núi có thể thường xuyên bắt gặp dòng suối, cho nên ba người nhất trí mỗi người uống dần hai chai nước, còn những thứ khác tạm thời không đụng vào.
Hiện tại Quý Tinh Nhiên đã nói cho bọn họ biết đặc tính bảo quản vật phẩm trong không gian, cho nên có thể nấu nước nhiều hơn một chút, rồi để nguội dùng túi nilon dự trữ thêm.
Quý Tinh Nhiên cười nói: "May mắn là chúng ta không có thói quen vứt rác bừa bãi, trong túi lúc nào cũng nhét thêm mấy túi nilon.
”Thời gian dần trôi qua, lúc này đã gần 10 giờ tối, nhiều người đã chìm vào giấc ngủ.
Sau khi Quý Xương Minh mang theo hai con cá trở về, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.
Ba người thay phiên nhau ngủ, người tỉnh sẽ đồng thời phụ trách đun nước rồi để nguội.
Quý Xương Minh là người đầu tiên canh giữ.
Quý Tinh Nhiên và Thẩm Tuệ Tâm dùng lá cây chất lên nhau xem như một chiếc giường mỏng, tựa vào nhau ngủ.
Quý Xương Minh trực đêm cũng không nhàn rỗi.
Dùng một tảng đá che khuất, tay khéo léo vót đều những cành cây, dài ngắn đều có.
Ngày mai đi bộ những cây dài có thể sử dụng như một cây gậy, gặp nguy hiểm cũng có thể dùng làm vũ khí.
Còn những cây ngắn thì bỏ vào ba lô, thời khắc nguy cấp có thể dùng để bảo vệ tính mạng.
Đi bộ một ngày trời, nói không mệt mỏi là giả tạo.
Quý Tinh Nhiên chỉ mới nằm xuống một lúc liền ngủ thiếp đi.
Nửa đêm thức dậy thay ca, tay cũng không rảnh rỗi mà bày hết đồ đạc ra.
.
Mang Theo Không Gian Cả Nhà Xuyên Cổ Chạy NạnTác giả: Nhất Chu Nhất PhạnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám Hiểm, Truyện Xuyên KhôngMặt trời chói chang treo ở trên cao. Những tia nắng gắt chiếu xuống đoàn người. Sâu trong núi, một đoàn người dài dằng dặc đang chậm rãi di chuyển. Tất cả những người trong đội đều có đôi mắt đờ đẫn và phờ phạc. Những người đàn ông trưởng thành đều bị còng tay, chân thì mang xích sắt, mỗi khi bước đi là phát ra tiếng xiềng xích va vào nhau. Không biết bọn họ đã đi bao lâu, một tiếng chiêng vang lên ở phía trước đội ngũ. Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi!Những con người trong đội ngũ lưu đày mới đó còn khô kiệt nay liền tỉnh táo hẳn lên. Cả đám nhanh chóng lao về phía khu rừng ở hai bên đường núi!Quý Tinh Nhiên lanh tay lẹ mắt, chiếm được chỗ bóng râm cuối cùng ở một cái cây to. “Cha! Nương! Mau tới đây!”Quý Xương Minh đỡ vợ là Thẩm Tuệ Tâm, vội vàng đi qua. Vừa tới dưới tàng cây, đã có người vội vàng chen tới, bị Quý Xương Minh hung hăng đẩy trở về. “Tránh ra! Chúng ta tới trước!”Nam nhân kia suy nghĩ một chút, sau đó liền bỏ chạy. Một nhà ba người cuối cùng cũng được ngồi xuống… Đột nhiên Quý Tinh Nhiên chợt nhớ ra, sao không thử dùng túi nhựa?Vì vậy, nàng vươn tay xuống nước, trực tiếp đổ đầy nước sau đó bỏ vào trong không gian.Nhìn kĩ lại liền thấy chiếc túi nhựa chứa gần bốn lít nước đang trôi nổi ở trong không gian ba lô!“Tốt quá rồi!” Quý Tinh Nhiên lập tức vui vẻ.Không gian này thật sự rất tốt, đồ vật được đưa vào trông như thế nào thì lúc lấy ra vẫn nguyên vẹn như ban đầu.Nước đựng trong túi nilon cũng không sợ bị đổ, khi lấy ra vẫn là túi nước.Chỉ là Quý Tinh Nhiên chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ quý trọng một cái túi nhựa mua sắm của siêu thị trị giá 20 xu như vậy.Chiếc túi nhựa mỏng đó giờ lại thành món bảo bối quý giá của nàng.Lúc Quý Tinh Nhiên trở lại, Quý Xương Minh đã tìm được một cái nồi đá, đang chuẩn bị nấu đồ ăn.Nói là nồi đá, nhưng thật ra cũng chỉ là một tảng đá có lỗ hõm sâu chừng hai ngón tay.Tuy nhiên, đặt ở bên trên lửa hun nóng tốt xấu gì cũng có thể nấu nước.Thẩm Tuệ Tâm để muối thô hòa vào chút nước, sau đó dùng lá chấm, bôi lên cá nướng, như vậy cũng xem như tạm làm cho cá nướng có chút mặn.Ba người chia ba con cá to bằng bàn tay và hai con lươn vàng dài một thước thành ba phần.Dù sao hoàn cảnh hiện tại thức ăn cũng vô cùng khan hiếm, ăn vừa lửng bụng đã tốt rồi.Quý Tinh Nhiên l**m l**m môi, trong đầu luôn nhịn không được nhìn đồ ở trong ba lô.Nhưng do dự nhiều lần vẫn không nhúc nhích, đây mới là ngày đầu tiên, còn hai tháng nữa mới đến được nơi kia.Hơn nữa còn không biết tình huống Kinh Thạch Đạo bên kia như thế nào, nhất định phải quý trọng đồ ở trong không gian, phải tiết kiệm!Cơm nước xong, Quý Xương Minh cầm đầu cá còn sót lại cùng đuôi cá và xương cá, lần nữa đi ra bờ sông.Thẩm Tuệ Tâm đang đun nước.Nước đun sôi được múc ra để trong bát, chờ nguội liền âm thầm cho vào những chai nước khoáng rỗng.Hôm nay, vào ban ngày gia đình bọn họ mỗi người đã uống hai chai nước khoáng, đói bụng có thể không ăn nhưng dưới cái nắng chói chang, không uống nước là không được.Cũng may di chuyển trong rừng núi có thể thường xuyên bắt gặp dòng suối, cho nên ba người nhất trí mỗi người uống dần hai chai nước, còn những thứ khác tạm thời không đụng vào.Hiện tại Quý Tinh Nhiên đã nói cho bọn họ biết đặc tính bảo quản vật phẩm trong không gian, cho nên có thể nấu nước nhiều hơn một chút, rồi để nguội dùng túi nilon dự trữ thêm.Quý Tinh Nhiên cười nói: "May mắn là chúng ta không có thói quen vứt rác bừa bãi, trong túi lúc nào cũng nhét thêm mấy túi nilon.”Thời gian dần trôi qua, lúc này đã gần 10 giờ tối, nhiều người đã chìm vào giấc ngủ.Sau khi Quý Xương Minh mang theo hai con cá trở về, cũng chuẩn bị nghỉ ngơi.Ba người thay phiên nhau ngủ, người tỉnh sẽ đồng thời phụ trách đun nước rồi để nguội.Quý Xương Minh là người đầu tiên canh giữ.Quý Tinh Nhiên và Thẩm Tuệ Tâm dùng lá cây chất lên nhau xem như một chiếc giường mỏng, tựa vào nhau ngủ.Quý Xương Minh trực đêm cũng không nhàn rỗi.Dùng một tảng đá che khuất, tay khéo léo vót đều những cành cây, dài ngắn đều có.Ngày mai đi bộ những cây dài có thể sử dụng như một cây gậy, gặp nguy hiểm cũng có thể dùng làm vũ khí.Còn những cây ngắn thì bỏ vào ba lô, thời khắc nguy cấp có thể dùng để bảo vệ tính mạng.Đi bộ một ngày trời, nói không mệt mỏi là giả tạo.Quý Tinh Nhiên chỉ mới nằm xuống một lúc liền ngủ thiếp đi.Nửa đêm thức dậy thay ca, tay cũng không rảnh rỗi mà bày hết đồ đạc ra..