Mặt trời chói chang treo ở trên cao. Những tia nắng gắt chiếu xuống đoàn người. Sâu trong núi, một đoàn người dài dằng dặc đang chậm rãi di chuyển. Tất cả những người trong đội đều có đôi mắt đờ đẫn và phờ phạc. Những người đàn ông trưởng thành đều bị còng tay, chân thì mang xích sắt, mỗi khi bước đi là phát ra tiếng xiềng xích va vào nhau. Không biết bọn họ đã đi bao lâu, một tiếng chiêng vang lên ở phía trước đội ngũ. Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi!Những con người trong đội ngũ lưu đày mới đó còn khô kiệt nay liền tỉnh táo hẳn lên. Cả đám nhanh chóng lao về phía khu rừng ở hai bên đường núi!Quý Tinh Nhiên lanh tay lẹ mắt, chiếm được chỗ bóng râm cuối cùng ở một cái cây to. “Cha! Nương! Mau tới đây!”Quý Xương Minh đỡ vợ là Thẩm Tuệ Tâm, vội vàng đi qua. Vừa tới dưới tàng cây, đã có người vội vàng chen tới, bị Quý Xương Minh hung hăng đẩy trở về. “Tránh ra! Chúng ta tới trước!”Nam nhân kia suy nghĩ một chút, sau đó liền bỏ chạy. Một nhà ba người cuối cùng cũng được ngồi xuống…

Chương 50: Chương 50

Mang Theo Không Gian Cả Nhà Xuyên Cổ Chạy NạnTác giả: Nhất Chu Nhất PhạnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám Hiểm, Truyện Xuyên KhôngMặt trời chói chang treo ở trên cao. Những tia nắng gắt chiếu xuống đoàn người. Sâu trong núi, một đoàn người dài dằng dặc đang chậm rãi di chuyển. Tất cả những người trong đội đều có đôi mắt đờ đẫn và phờ phạc. Những người đàn ông trưởng thành đều bị còng tay, chân thì mang xích sắt, mỗi khi bước đi là phát ra tiếng xiềng xích va vào nhau. Không biết bọn họ đã đi bao lâu, một tiếng chiêng vang lên ở phía trước đội ngũ. Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi!Những con người trong đội ngũ lưu đày mới đó còn khô kiệt nay liền tỉnh táo hẳn lên. Cả đám nhanh chóng lao về phía khu rừng ở hai bên đường núi!Quý Tinh Nhiên lanh tay lẹ mắt, chiếm được chỗ bóng râm cuối cùng ở một cái cây to. “Cha! Nương! Mau tới đây!”Quý Xương Minh đỡ vợ là Thẩm Tuệ Tâm, vội vàng đi qua. Vừa tới dưới tàng cây, đã có người vội vàng chen tới, bị Quý Xương Minh hung hăng đẩy trở về. “Tránh ra! Chúng ta tới trước!”Nam nhân kia suy nghĩ một chút, sau đó liền bỏ chạy. Một nhà ba người cuối cùng cũng được ngồi xuống… Lúc này Quý Tinh Nhiên có chút mệt mỏi, không muốn ứng phó với Quý Song Nhi: “Có chuyện gì sao?”Quý Song Nhi vẫn là dáng vẻ nhút nhát sợ sệt đó.Nhưng mà cô bé không ngại sự lạnh lùng của Quý Tinh Nhiên.“Tinh Nhiên tỷ tỷ, hôm nay tỷ có đi bắt cá nữa không?”Quý Tinh Nhiên hơi bực bội: “Không bắt!”Nàng có chút không vui.Không phải hôm qua ta đã dạy ngươi cách bắt cá rồi sao?Chẳng lẽ hôm nay còn muốn ta tiếp tục giúp đỡ?Ta chỉ muốn tích lũy tiến độ, chứ không phải người giàu lòng tốt luôn luôn muốn giúp đỡ người khác làm này làm kia.Quý Tinh Nhiên gần như không nhịn nổi mà thốt ra mấy lời ác độc.Nhưng mà vào lúc này, Quý Song Nhi lại lấy ra hai con cá nướng và đưa tới.“Tinh Nhiên tỷ tỷ, ta thấy tỷ và thẩm thẩm đều khó chịu nên đoán rằng hôm nay các ngươi sẽ không đi bắt cá.”“Đây là cá mà tỷ bắt giúp ta ngày hôm qua, hôm qua chúng ta chỉ ăn một nửa, để dành một ít, nương cửa ta bảo ta mang đến tặng các người.”Quý Song Nhi vẫn rụt rè như cũ: “Xin lỗi, hôm nay ta cũng không có sức để đi bắt cá… Chỉ còn hai con này, mong tỷ đừng chê.”Nói xong, cô bé đặt cá trên một chiếc lá sạch sẽ rồi khập khiễng bước đi.Quý Tinh Nhiên sửng sốt.Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm nhất thời cũng không biết nên nói gì.Quý Tinh Nhiên có chút xấu hổ, cũng có chút bực bội không biết từ đâu dâng lên.Nàng hít sâu một hơi rồi đứng dậy.“Cha, nương, con tốt hơn rồi, con muốn làm việc.”Làm việc là nâng cao kỹ năng.Nâng cao kỹ năng sẽ có điểm sinh tồn.Bất kể như thế nào, điểm sinh tồn là chỗ dựa duy nhất có thể bảo vệ mạng sống của bọn họ ngay lúc này.Nếu không, làm sao bọn họ có thể sống trong thời đại ăn thịt người như thế này.Sắc mặt của Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm cũng dần dần thay đổi.Đúng vậy, bọn họ là người hiện đại, nhất thời không có cách nào chấp nhận cảnh tượng đẫm máu như vậy.Trong lòng sinh ra sự sợ hãi và hoang mang sâu sắc về cuộc sống như thế này.Nhưng mà bọn họ không thể lúc nào cũng đắm chìm trong loại sợ hãi này..Bọn họ phải vực dậy tinh thần và bước tiếp.Có một điều mà quan binh nói rất đúng.Đến Kinh Thạch Đạo, có hộ tịch và lộ dẫn mới có thể sống như một người bình thường.Ít nhất bọn họ phải sống sót đến Kinh Thạch Đạo.Cả nhà ba người chia nhau ăn hai con cá mà Quý Song Nhi đưa tới.Một cô nương bản xứ còn có thể đối mặt được với cảnh tượng như vậy, bọn họ không có tư cách tiếp tục nản lòng.Cả nhà bàn bạc: “Hôm nay chúng ta ăn ngon một chút để bổ sung thể lực.”Vì vậy, mỗi người ăn một bắp ngô, một nắm đậu phộng và chia nhau ăn một chiếc bánh chưng.Cảm giác thoải mái do tinh bột mang đến khiến cả ba người đều tìm thấy sức sống.Quý Tinh Nhiên lấy xương cá bắt được lần trước ra để làm kim xương cá và lưỡi câu.Thẩm Tuệ Tâm cũng tiếp tục đan các loại đồ vật.Thẩm Tuệ Tâm nói: “Nhiên Nhiên, nương thấy đế giày thêu của Quý Song Nhi đã bị mòn, lát nữa con đưa hai đôi đế giày này qua cho tiểu cô nương đấy nhé.”Bọn họ không sử dụng lòng tốt của mình một cách bừa bãi, tuyệt đối không làm thánh mẫu.Nhưng mà đối với người giúp đỡ mình, nhất định bọn họ sẽ báo đáp, không làm bạch nhãn lang*.*Bạch nhãn lang ( Sói mắt trắng ): là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả.Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người..

Lúc này Quý Tinh Nhiên có chút mệt mỏi, không muốn ứng phó với Quý Song Nhi: “Có chuyện gì sao?”Quý Song Nhi vẫn là dáng vẻ nhút nhát sợ sệt đó.

Nhưng mà cô bé không ngại sự lạnh lùng của Quý Tinh Nhiên.

“Tinh Nhiên tỷ tỷ, hôm nay tỷ có đi bắt cá nữa không?”Quý Tinh Nhiên hơi bực bội: “Không bắt!”Nàng có chút không vui.

Không phải hôm qua ta đã dạy ngươi cách bắt cá rồi sao?Chẳng lẽ hôm nay còn muốn ta tiếp tục giúp đỡ?Ta chỉ muốn tích lũy tiến độ, chứ không phải người giàu lòng tốt luôn luôn muốn giúp đỡ người khác làm này làm kia.

Quý Tinh Nhiên gần như không nhịn nổi mà thốt ra mấy lời ác độc.

Nhưng mà vào lúc này, Quý Song Nhi lại lấy ra hai con cá nướng và đưa tới.

“Tinh Nhiên tỷ tỷ, ta thấy tỷ và thẩm thẩm đều khó chịu nên đoán rằng hôm nay các ngươi sẽ không đi bắt cá.

”“Đây là cá mà tỷ bắt giúp ta ngày hôm qua, hôm qua chúng ta chỉ ăn một nửa, để dành một ít, nương cửa ta bảo ta mang đến tặng các người.

”Quý Song Nhi vẫn rụt rè như cũ: “Xin lỗi, hôm nay ta cũng không có sức để đi bắt cá… Chỉ còn hai con này, mong tỷ đừng chê.

”Nói xong, cô bé đặt cá trên một chiếc lá sạch sẽ rồi khập khiễng bước đi.

Quý Tinh Nhiên sửng sốt.

Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm nhất thời cũng không biết nên nói gì.

Quý Tinh Nhiên có chút xấu hổ, cũng có chút bực bội không biết từ đâu dâng lên.

Nàng hít sâu một hơi rồi đứng dậy.

“Cha, nương, con tốt hơn rồi, con muốn làm việc.

”Làm việc là nâng cao kỹ năng.

Nâng cao kỹ năng sẽ có điểm sinh tồn.

Bất kể như thế nào, điểm sinh tồn là chỗ dựa duy nhất có thể bảo vệ mạng sống của bọn họ ngay lúc này.

Nếu không, làm sao bọn họ có thể sống trong thời đại ăn thịt người như thế này.

Sắc mặt của Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm cũng dần dần thay đổi.

Đúng vậy, bọn họ là người hiện đại, nhất thời không có cách nào chấp nhận cảnh tượng đẫm máu như vậy.

Trong lòng sinh ra sự sợ hãi và hoang mang sâu sắc về cuộc sống như thế này.

Nhưng mà bọn họ không thể lúc nào cũng đắm chìm trong loại sợ hãi này.

.

Bọn họ phải vực dậy tinh thần và bước tiếp.

Có một điều mà quan binh nói rất đúng.

Đến Kinh Thạch Đạo, có hộ tịch và lộ dẫn mới có thể sống như một người bình thường.

Ít nhất bọn họ phải sống sót đến Kinh Thạch Đạo.

Cả nhà ba người chia nhau ăn hai con cá mà Quý Song Nhi đưa tới.

Một cô nương bản xứ còn có thể đối mặt được với cảnh tượng như vậy, bọn họ không có tư cách tiếp tục nản lòng.

Cả nhà bàn bạc: “Hôm nay chúng ta ăn ngon một chút để bổ sung thể lực.

”Vì vậy, mỗi người ăn một bắp ngô, một nắm đậu phộng và chia nhau ăn một chiếc bánh chưng.

Cảm giác thoải mái do tinh bột mang đến khiến cả ba người đều tìm thấy sức sống.

Quý Tinh Nhiên lấy xương cá bắt được lần trước ra để làm kim xương cá và lưỡi câu.

Thẩm Tuệ Tâm cũng tiếp tục đan các loại đồ vật.

Thẩm Tuệ Tâm nói: “Nhiên Nhiên, nương thấy đế giày thêu của Quý Song Nhi đã bị mòn, lát nữa con đưa hai đôi đế giày này qua cho tiểu cô nương đấy nhé.

”Bọn họ không sử dụng lòng tốt của mình một cách bừa bãi, tuyệt đối không làm thánh mẫu.

Nhưng mà đối với người giúp đỡ mình, nhất định bọn họ sẽ báo đáp, không làm bạch nhãn lang*.

*Bạch nhãn lang ( Sói mắt trắng ): là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả.

Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.

.

Mang Theo Không Gian Cả Nhà Xuyên Cổ Chạy NạnTác giả: Nhất Chu Nhất PhạnTruyện Cổ Đại, Truyện Dị Năng, Truyện Điền Văn, Truyện Gia Đấu, Truyện Hài Hước, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Thám Hiểm, Truyện Xuyên KhôngMặt trời chói chang treo ở trên cao. Những tia nắng gắt chiếu xuống đoàn người. Sâu trong núi, một đoàn người dài dằng dặc đang chậm rãi di chuyển. Tất cả những người trong đội đều có đôi mắt đờ đẫn và phờ phạc. Những người đàn ông trưởng thành đều bị còng tay, chân thì mang xích sắt, mỗi khi bước đi là phát ra tiếng xiềng xích va vào nhau. Không biết bọn họ đã đi bao lâu, một tiếng chiêng vang lên ở phía trước đội ngũ. Cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi rồi!Những con người trong đội ngũ lưu đày mới đó còn khô kiệt nay liền tỉnh táo hẳn lên. Cả đám nhanh chóng lao về phía khu rừng ở hai bên đường núi!Quý Tinh Nhiên lanh tay lẹ mắt, chiếm được chỗ bóng râm cuối cùng ở một cái cây to. “Cha! Nương! Mau tới đây!”Quý Xương Minh đỡ vợ là Thẩm Tuệ Tâm, vội vàng đi qua. Vừa tới dưới tàng cây, đã có người vội vàng chen tới, bị Quý Xương Minh hung hăng đẩy trở về. “Tránh ra! Chúng ta tới trước!”Nam nhân kia suy nghĩ một chút, sau đó liền bỏ chạy. Một nhà ba người cuối cùng cũng được ngồi xuống… Lúc này Quý Tinh Nhiên có chút mệt mỏi, không muốn ứng phó với Quý Song Nhi: “Có chuyện gì sao?”Quý Song Nhi vẫn là dáng vẻ nhút nhát sợ sệt đó.Nhưng mà cô bé không ngại sự lạnh lùng của Quý Tinh Nhiên.“Tinh Nhiên tỷ tỷ, hôm nay tỷ có đi bắt cá nữa không?”Quý Tinh Nhiên hơi bực bội: “Không bắt!”Nàng có chút không vui.Không phải hôm qua ta đã dạy ngươi cách bắt cá rồi sao?Chẳng lẽ hôm nay còn muốn ta tiếp tục giúp đỡ?Ta chỉ muốn tích lũy tiến độ, chứ không phải người giàu lòng tốt luôn luôn muốn giúp đỡ người khác làm này làm kia.Quý Tinh Nhiên gần như không nhịn nổi mà thốt ra mấy lời ác độc.Nhưng mà vào lúc này, Quý Song Nhi lại lấy ra hai con cá nướng và đưa tới.“Tinh Nhiên tỷ tỷ, ta thấy tỷ và thẩm thẩm đều khó chịu nên đoán rằng hôm nay các ngươi sẽ không đi bắt cá.”“Đây là cá mà tỷ bắt giúp ta ngày hôm qua, hôm qua chúng ta chỉ ăn một nửa, để dành một ít, nương cửa ta bảo ta mang đến tặng các người.”Quý Song Nhi vẫn rụt rè như cũ: “Xin lỗi, hôm nay ta cũng không có sức để đi bắt cá… Chỉ còn hai con này, mong tỷ đừng chê.”Nói xong, cô bé đặt cá trên một chiếc lá sạch sẽ rồi khập khiễng bước đi.Quý Tinh Nhiên sửng sốt.Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm nhất thời cũng không biết nên nói gì.Quý Tinh Nhiên có chút xấu hổ, cũng có chút bực bội không biết từ đâu dâng lên.Nàng hít sâu một hơi rồi đứng dậy.“Cha, nương, con tốt hơn rồi, con muốn làm việc.”Làm việc là nâng cao kỹ năng.Nâng cao kỹ năng sẽ có điểm sinh tồn.Bất kể như thế nào, điểm sinh tồn là chỗ dựa duy nhất có thể bảo vệ mạng sống của bọn họ ngay lúc này.Nếu không, làm sao bọn họ có thể sống trong thời đại ăn thịt người như thế này.Sắc mặt của Quý Xương Minh và Thẩm Tuệ Tâm cũng dần dần thay đổi.Đúng vậy, bọn họ là người hiện đại, nhất thời không có cách nào chấp nhận cảnh tượng đẫm máu như vậy.Trong lòng sinh ra sự sợ hãi và hoang mang sâu sắc về cuộc sống như thế này.Nhưng mà bọn họ không thể lúc nào cũng đắm chìm trong loại sợ hãi này..Bọn họ phải vực dậy tinh thần và bước tiếp.Có một điều mà quan binh nói rất đúng.Đến Kinh Thạch Đạo, có hộ tịch và lộ dẫn mới có thể sống như một người bình thường.Ít nhất bọn họ phải sống sót đến Kinh Thạch Đạo.Cả nhà ba người chia nhau ăn hai con cá mà Quý Song Nhi đưa tới.Một cô nương bản xứ còn có thể đối mặt được với cảnh tượng như vậy, bọn họ không có tư cách tiếp tục nản lòng.Cả nhà bàn bạc: “Hôm nay chúng ta ăn ngon một chút để bổ sung thể lực.”Vì vậy, mỗi người ăn một bắp ngô, một nắm đậu phộng và chia nhau ăn một chiếc bánh chưng.Cảm giác thoải mái do tinh bột mang đến khiến cả ba người đều tìm thấy sức sống.Quý Tinh Nhiên lấy xương cá bắt được lần trước ra để làm kim xương cá và lưỡi câu.Thẩm Tuệ Tâm cũng tiếp tục đan các loại đồ vật.Thẩm Tuệ Tâm nói: “Nhiên Nhiên, nương thấy đế giày thêu của Quý Song Nhi đã bị mòn, lát nữa con đưa hai đôi đế giày này qua cho tiểu cô nương đấy nhé.”Bọn họ không sử dụng lòng tốt của mình một cách bừa bãi, tuyệt đối không làm thánh mẫu.Nhưng mà đối với người giúp đỡ mình, nhất định bọn họ sẽ báo đáp, không làm bạch nhãn lang*.*Bạch nhãn lang ( Sói mắt trắng ): là từ có nguồn gốc ở Trung Quốc, chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả.Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người..

Chương 50: Chương 50