Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 12: 12: Cả Nhà Đều Là Cực Phẩm 6

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Một câu cuối cùng không nói còn đỡ, nói ra thì còn có vẻ ám chỉ.Ngô Tiểu Thanh nhíu mày, nhìn sang nồi cơm trắng bóng, bà liếc mắt với chồng mình một cái, Lạc Quốc Vinh lập tức xới cơm, còn để một chiếc bánh bột ngô trên bát cơm đầy, khoai lang thì cạo sang một bên, bình thường đã ăn đủ rồi.Bình thường đều chỉ ăn gạo thô chưa xay kỹ, hôm nay ăn gạo tinh, không phải nói đến chuyện ngon như thế nào.Ông đưa bát cơm cho Lạc Di, nhẹ nhàng đẩy cô một cái bảo cô về phòng.Lạc Di lập tức ôm chặt lấy, quay đầu chạy về phía phòng nhà mình.Lạc Nhiên chạy theo sau như cái đuôi nhỏ, vừa chạy vừa nuốt nước bọt, thèm chết đi mất.Mà Ngô Tiểu Thanh thì múc hai bát canh đậu hũ, đều vớt cái, có Lạc Quốc Vinh chặn phía trước, bà cụ Lạc không ngăn cản được, tức đến nỗi lại bắt đầu mắng chửi, nói lười thì còn lười hơn heo, ăn thì lại ăn nhiều hơn heo.Hai vợ chồng cũng không nói lại, ôm lấy đồ ăn chạy về gian phòng của mình.Vừa đóng cửa lại thì đã cách tiếng mắng chửi của bà cụ Lạc ở bên ngoài, vui vẻ ôm lấy bát cơm, cơm trắng oáng ánh đầy tràn thật là ngon!Đậu hũ vừa non vừa mềm, ăn rất ngon! Trứng gà thơm thơm béo béo, ăn càng ngon hơn!Chửi thì cứ chửi thôi, cũng không mất miếng thịt nào hết, cơ hội khó có được, ăn no mới là quan trọng nhất.Bình thường bà cụ tính đầu người nấu cơm, rất hà tiện, mọi người chỉ có thể ăn lửng dạ, tiết kiệm được đều lén lút cho ba chị em Lạc Xuân Mai.Ở bên ngoài, Lạc Xuân Mai nghe tiếng chửi mắng của bà nội, cúi đầu nhìn nồi cơm thiếu đi non nửa, không vui nhíu mày, trong lòng cô ta hừ lạnh một tiếng, hai vợ chồng chú út vẫn cực phẩm như thế, con trai con gái mà bọn họ sinh ra cũng là tiểu cực phẩm, đều là đồ đáng ghét!Lạc Nhiên sờ sờ cái bụng nhỏ nhô lên của mình, hài lòng cười ngây ngô: “Nếu như ngày nào cũng có cơm ăn thì tốt quá.”Ước mơ của trẻ con chỉ đơn giản như vậy thôi.Ngô Tiểu Thanh nhìn vào mắt, âm thầm thở dài một hơi, ông nội bà là đại địa chủ, khi còn bé bà đã từng được ăn ngon mặc đẹp, sống một cuộc sống hạnh phúc của một đại tiểu thư.Đáng tiếc, cha bà không có tiền đồ, bị người xấu xa dẫn dụ nghiện thuốc phiện, gia tài bạc triệu cũng lụn bại sạch trơn, bà từ một đại tiểu thư không lo cơm áo biến thành kẻ nghèo hèn..

Một câu cuối cùng không nói còn đỡ, nói ra thì còn có vẻ ám chỉ.

Ngô Tiểu Thanh nhíu mày, nhìn sang nồi cơm trắng bóng, bà liếc mắt với chồng mình một cái, Lạc Quốc Vinh lập tức xới cơm, còn để một chiếc bánh bột ngô trên bát cơm đầy, khoai lang thì cạo sang một bên, bình thường đã ăn đủ rồi.

Bình thường đều chỉ ăn gạo thô chưa xay kỹ, hôm nay ăn gạo tinh, không phải nói đến chuyện ngon như thế nào.

Ông đưa bát cơm cho Lạc Di, nhẹ nhàng đẩy cô một cái bảo cô về phòng.

Lạc Di lập tức ôm chặt lấy, quay đầu chạy về phía phòng nhà mình.

Lạc Nhiên chạy theo sau như cái đuôi nhỏ, vừa chạy vừa nuốt nước bọt, thèm chết đi mất.

Mà Ngô Tiểu Thanh thì múc hai bát canh đậu hũ, đều vớt cái, có Lạc Quốc Vinh chặn phía trước, bà cụ Lạc không ngăn cản được, tức đến nỗi lại bắt đầu mắng chửi, nói lười thì còn lười hơn heo, ăn thì lại ăn nhiều hơn heo.

Hai vợ chồng cũng không nói lại, ôm lấy đồ ăn chạy về gian phòng của mình.

Vừa đóng cửa lại thì đã cách tiếng mắng chửi của bà cụ Lạc ở bên ngoài, vui vẻ ôm lấy bát cơm, cơm trắng oáng ánh đầy tràn thật là ngon!Đậu hũ vừa non vừa mềm, ăn rất ngon! Trứng gà thơm thơm béo béo, ăn càng ngon hơn!Chửi thì cứ chửi thôi, cũng không mất miếng thịt nào hết, cơ hội khó có được, ăn no mới là quan trọng nhất.

Bình thường bà cụ tính đầu người nấu cơm, rất hà tiện, mọi người chỉ có thể ăn lửng dạ, tiết kiệm được đều lén lút cho ba chị em Lạc Xuân Mai.

Ở bên ngoài, Lạc Xuân Mai nghe tiếng chửi mắng của bà nội, cúi đầu nhìn nồi cơm thiếu đi non nửa, không vui nhíu mày, trong lòng cô ta hừ lạnh một tiếng, hai vợ chồng chú út vẫn cực phẩm như thế, con trai con gái mà bọn họ sinh ra cũng là tiểu cực phẩm, đều là đồ đáng ghét!Lạc Nhiên sờ sờ cái bụng nhỏ nhô lên của mình, hài lòng cười ngây ngô: “Nếu như ngày nào cũng có cơm ăn thì tốt quá.

”Ước mơ của trẻ con chỉ đơn giản như vậy thôi.

Ngô Tiểu Thanh nhìn vào mắt, âm thầm thở dài một hơi, ông nội bà là đại địa chủ, khi còn bé bà đã từng được ăn ngon mặc đẹp, sống một cuộc sống hạnh phúc của một đại tiểu thư.

Đáng tiếc, cha bà không có tiền đồ, bị người xấu xa dẫn dụ nghiện thuốc phiện, gia tài bạc triệu cũng lụn bại sạch trơn, bà từ một đại tiểu thư không lo cơm áo biến thành kẻ nghèo hèn.

.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Một câu cuối cùng không nói còn đỡ, nói ra thì còn có vẻ ám chỉ.Ngô Tiểu Thanh nhíu mày, nhìn sang nồi cơm trắng bóng, bà liếc mắt với chồng mình một cái, Lạc Quốc Vinh lập tức xới cơm, còn để một chiếc bánh bột ngô trên bát cơm đầy, khoai lang thì cạo sang một bên, bình thường đã ăn đủ rồi.Bình thường đều chỉ ăn gạo thô chưa xay kỹ, hôm nay ăn gạo tinh, không phải nói đến chuyện ngon như thế nào.Ông đưa bát cơm cho Lạc Di, nhẹ nhàng đẩy cô một cái bảo cô về phòng.Lạc Di lập tức ôm chặt lấy, quay đầu chạy về phía phòng nhà mình.Lạc Nhiên chạy theo sau như cái đuôi nhỏ, vừa chạy vừa nuốt nước bọt, thèm chết đi mất.Mà Ngô Tiểu Thanh thì múc hai bát canh đậu hũ, đều vớt cái, có Lạc Quốc Vinh chặn phía trước, bà cụ Lạc không ngăn cản được, tức đến nỗi lại bắt đầu mắng chửi, nói lười thì còn lười hơn heo, ăn thì lại ăn nhiều hơn heo.Hai vợ chồng cũng không nói lại, ôm lấy đồ ăn chạy về gian phòng của mình.Vừa đóng cửa lại thì đã cách tiếng mắng chửi của bà cụ Lạc ở bên ngoài, vui vẻ ôm lấy bát cơm, cơm trắng oáng ánh đầy tràn thật là ngon!Đậu hũ vừa non vừa mềm, ăn rất ngon! Trứng gà thơm thơm béo béo, ăn càng ngon hơn!Chửi thì cứ chửi thôi, cũng không mất miếng thịt nào hết, cơ hội khó có được, ăn no mới là quan trọng nhất.Bình thường bà cụ tính đầu người nấu cơm, rất hà tiện, mọi người chỉ có thể ăn lửng dạ, tiết kiệm được đều lén lút cho ba chị em Lạc Xuân Mai.Ở bên ngoài, Lạc Xuân Mai nghe tiếng chửi mắng của bà nội, cúi đầu nhìn nồi cơm thiếu đi non nửa, không vui nhíu mày, trong lòng cô ta hừ lạnh một tiếng, hai vợ chồng chú út vẫn cực phẩm như thế, con trai con gái mà bọn họ sinh ra cũng là tiểu cực phẩm, đều là đồ đáng ghét!Lạc Nhiên sờ sờ cái bụng nhỏ nhô lên của mình, hài lòng cười ngây ngô: “Nếu như ngày nào cũng có cơm ăn thì tốt quá.”Ước mơ của trẻ con chỉ đơn giản như vậy thôi.Ngô Tiểu Thanh nhìn vào mắt, âm thầm thở dài một hơi, ông nội bà là đại địa chủ, khi còn bé bà đã từng được ăn ngon mặc đẹp, sống một cuộc sống hạnh phúc của một đại tiểu thư.Đáng tiếc, cha bà không có tiền đồ, bị người xấu xa dẫn dụ nghiện thuốc phiện, gia tài bạc triệu cũng lụn bại sạch trơn, bà từ một đại tiểu thư không lo cơm áo biến thành kẻ nghèo hèn..

Chương 12: 12: Cả Nhà Đều Là Cực Phẩm 6