Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 40: 40: Lại Là Cô Ta

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Cơn tức của Lạc Quốc Vinh xông lên não, hùng hùng hổ hổ chất vấn: “Sao mà không nhắc đến nữa, là cô chột dạ chứ gì.”Hai bên nói chuyện với nhau lộ ra Lạc Quốc Vinh rất quá đáng.Mọi người đau lòng vì Lạc Xuân Mai, nhao nhao đứng ra nói đỡ: “Lạc Quốc Vinh, cậu thật là quá đáng, mắc gì mà suốt ngày cứ bắt nạt cháu gái thế hả, tôi khinh thường cậu.”“Lạc Quốc Vinh, xin cậu làm người đi.”Lạc Quốc Vinh tức đến nỗi toàn thân run rẩy, một đám người mắt mù.Trong tiếng chỉ trích của mọi người, khóe miệng Lạc Xuân Mai hơi nhếch lên, chú ba thì lưu manh vô lại, nhưng mà đầu óc lại không thông minh lắm, rất dễ dàng xúc động, sức chiến đấu cũng chỉ có thế thôi.Nhưng mà vào lúc này, một giọng nói giòn tan vang lên:“Cha, bà nội nói, chị họ tương lai phải bay lên cao, gả cho quan lớn, tay đeo vàng đeo bạc, chị ấy sinh ra đã cao quý hơn đám dân quê chúng ta, cha bớt nói vài câu đi, đừng làm mất lòng người ta, tương lai người không may chính là chúng ta đó.”Là Lạc Di, cô tỏ ra vẻ mặt khiếp sợ tiến lên kéo ống tay áo Lạc Quốc Vinh, kéo ông vào phòng của nhà mình, không cho Lạc Xuân Mai cơ hội giải thích.Để lại đám dân quê với vẻ mặt sững sờ nhìn về phía Lạc Xuân Mai, thần sắc mỗi người một khác.Bay lên cao? Gả cho quan lớn? Nói dễ nghe chút thì là chí hướng rộng lớn, nói khó nghe thì là tham hư vinh, dã tâm lớn.Còn nữa, tất cả mọi người đều là dân quê, ai cao quý hơn so với ai?Lạc Xuân Mai sa sầm mặt, lại là cô ta!Ngô Tiểu Thanh một tay nắm tay Lạc Di, một tay còn lại dắt con trai, đi trên đường cười nói hớn hở, bầu không khí vô cùng vui vẻ.“Vừa rồi sắc mặt của chị học thật là khó coi, ha ha ha, dáng vẻ liều mạng giải thích buồn cười quá đi, cô ta cũng có ngày hôm nay.”Lần đầu tiên thấy cô cháu gái nghẹn họng, dáng vẻ sắc mặt tái xanh đó làm Ngô Tiểu Thanh rất hả giận.Lực sát thương của câu mà Lạc Di nói thật sự quá lớn, Lạc Di chỉ là một cô bé, người đời sẽ ngầm hiểu là trẻ con sẽ không nói dối.Cho nên cho dù Lạc Xuân Mai có lập tức giải thích rồi ra vẻ đáng thương thì tất cả mọi người cũng nửa tin nửa ngờ, hình tượng hoàn hảo của Lạc Xuân Mai lại rách ra một đường nhỏ, chỉ chờ thời gian sụp đổ.Lạc Di cũng không muốn giẫm nữ chính một đạp, thật sự là Lạc Xuân Mai làm quá quá đáng, dốc hết sức lực bôi nhọ nhà cô, có thù có oán gì chứ”.

Cơn tức của Lạc Quốc Vinh xông lên não, hùng hùng hổ hổ chất vấn: “Sao mà không nhắc đến nữa, là cô chột dạ chứ gì.

”Hai bên nói chuyện với nhau lộ ra Lạc Quốc Vinh rất quá đáng.

Mọi người đau lòng vì Lạc Xuân Mai, nhao nhao đứng ra nói đỡ: “Lạc Quốc Vinh, cậu thật là quá đáng, mắc gì mà suốt ngày cứ bắt nạt cháu gái thế hả, tôi khinh thường cậu.

”“Lạc Quốc Vinh, xin cậu làm người đi.

”Lạc Quốc Vinh tức đến nỗi toàn thân run rẩy, một đám người mắt mù.

Trong tiếng chỉ trích của mọi người, khóe miệng Lạc Xuân Mai hơi nhếch lên, chú ba thì lưu manh vô lại, nhưng mà đầu óc lại không thông minh lắm, rất dễ dàng xúc động, sức chiến đấu cũng chỉ có thế thôi.

Nhưng mà vào lúc này, một giọng nói giòn tan vang lên:“Cha, bà nội nói, chị họ tương lai phải bay lên cao, gả cho quan lớn, tay đeo vàng đeo bạc, chị ấy sinh ra đã cao quý hơn đám dân quê chúng ta, cha bớt nói vài câu đi, đừng làm mất lòng người ta, tương lai người không may chính là chúng ta đó.

”Là Lạc Di, cô tỏ ra vẻ mặt khiếp sợ tiến lên kéo ống tay áo Lạc Quốc Vinh, kéo ông vào phòng của nhà mình, không cho Lạc Xuân Mai cơ hội giải thích.

Để lại đám dân quê với vẻ mặt sững sờ nhìn về phía Lạc Xuân Mai, thần sắc mỗi người một khác.

Bay lên cao? Gả cho quan lớn? Nói dễ nghe chút thì là chí hướng rộng lớn, nói khó nghe thì là tham hư vinh, dã tâm lớn.

Còn nữa, tất cả mọi người đều là dân quê, ai cao quý hơn so với ai?Lạc Xuân Mai sa sầm mặt, lại là cô ta!Ngô Tiểu Thanh một tay nắm tay Lạc Di, một tay còn lại dắt con trai, đi trên đường cười nói hớn hở, bầu không khí vô cùng vui vẻ.

“Vừa rồi sắc mặt của chị học thật là khó coi, ha ha ha, dáng vẻ liều mạng giải thích buồn cười quá đi, cô ta cũng có ngày hôm nay.

”Lần đầu tiên thấy cô cháu gái nghẹn họng, dáng vẻ sắc mặt tái xanh đó làm Ngô Tiểu Thanh rất hả giận.

Lực sát thương của câu mà Lạc Di nói thật sự quá lớn, Lạc Di chỉ là một cô bé, người đời sẽ ngầm hiểu là trẻ con sẽ không nói dối.

Cho nên cho dù Lạc Xuân Mai có lập tức giải thích rồi ra vẻ đáng thương thì tất cả mọi người cũng nửa tin nửa ngờ, hình tượng hoàn hảo của Lạc Xuân Mai lại rách ra một đường nhỏ, chỉ chờ thời gian sụp đổ.

Lạc Di cũng không muốn giẫm nữ chính một đạp, thật sự là Lạc Xuân Mai làm quá quá đáng, dốc hết sức lực bôi nhọ nhà cô, có thù có oán gì chứ”.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Cơn tức của Lạc Quốc Vinh xông lên não, hùng hùng hổ hổ chất vấn: “Sao mà không nhắc đến nữa, là cô chột dạ chứ gì.”Hai bên nói chuyện với nhau lộ ra Lạc Quốc Vinh rất quá đáng.Mọi người đau lòng vì Lạc Xuân Mai, nhao nhao đứng ra nói đỡ: “Lạc Quốc Vinh, cậu thật là quá đáng, mắc gì mà suốt ngày cứ bắt nạt cháu gái thế hả, tôi khinh thường cậu.”“Lạc Quốc Vinh, xin cậu làm người đi.”Lạc Quốc Vinh tức đến nỗi toàn thân run rẩy, một đám người mắt mù.Trong tiếng chỉ trích của mọi người, khóe miệng Lạc Xuân Mai hơi nhếch lên, chú ba thì lưu manh vô lại, nhưng mà đầu óc lại không thông minh lắm, rất dễ dàng xúc động, sức chiến đấu cũng chỉ có thế thôi.Nhưng mà vào lúc này, một giọng nói giòn tan vang lên:“Cha, bà nội nói, chị họ tương lai phải bay lên cao, gả cho quan lớn, tay đeo vàng đeo bạc, chị ấy sinh ra đã cao quý hơn đám dân quê chúng ta, cha bớt nói vài câu đi, đừng làm mất lòng người ta, tương lai người không may chính là chúng ta đó.”Là Lạc Di, cô tỏ ra vẻ mặt khiếp sợ tiến lên kéo ống tay áo Lạc Quốc Vinh, kéo ông vào phòng của nhà mình, không cho Lạc Xuân Mai cơ hội giải thích.Để lại đám dân quê với vẻ mặt sững sờ nhìn về phía Lạc Xuân Mai, thần sắc mỗi người một khác.Bay lên cao? Gả cho quan lớn? Nói dễ nghe chút thì là chí hướng rộng lớn, nói khó nghe thì là tham hư vinh, dã tâm lớn.Còn nữa, tất cả mọi người đều là dân quê, ai cao quý hơn so với ai?Lạc Xuân Mai sa sầm mặt, lại là cô ta!Ngô Tiểu Thanh một tay nắm tay Lạc Di, một tay còn lại dắt con trai, đi trên đường cười nói hớn hở, bầu không khí vô cùng vui vẻ.“Vừa rồi sắc mặt của chị học thật là khó coi, ha ha ha, dáng vẻ liều mạng giải thích buồn cười quá đi, cô ta cũng có ngày hôm nay.”Lần đầu tiên thấy cô cháu gái nghẹn họng, dáng vẻ sắc mặt tái xanh đó làm Ngô Tiểu Thanh rất hả giận.Lực sát thương của câu mà Lạc Di nói thật sự quá lớn, Lạc Di chỉ là một cô bé, người đời sẽ ngầm hiểu là trẻ con sẽ không nói dối.Cho nên cho dù Lạc Xuân Mai có lập tức giải thích rồi ra vẻ đáng thương thì tất cả mọi người cũng nửa tin nửa ngờ, hình tượng hoàn hảo của Lạc Xuân Mai lại rách ra một đường nhỏ, chỉ chờ thời gian sụp đổ.Lạc Di cũng không muốn giẫm nữ chính một đạp, thật sự là Lạc Xuân Mai làm quá quá đáng, dốc hết sức lực bôi nhọ nhà cô, có thù có oán gì chứ”.

Chương 40: 40: Lại Là Cô Ta