Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 46: 46: Không Giống Người Một Nhà

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Ừ.” Ngô Tiểu Thanh cũng không nhiều lời, bà sờ sờ đầu con gái, bảo con gái dẫn em trai đến phòng học, thủ tục nhập học đã xong xuôi, hôm nay đã có thể vào học luôn.Lạc Di nghe lời nắm tay em trai đi ra ngoài, Ngô Tiểu Thanh nhìn bóng dáng con gái đi xa dần, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.Bên tai bà chợt truyền đến giọng nói của đàn ông: “Đây chính là hạnh phúc mà em muốn sao?”“Đúng vậy.” Ngô Tiểu Thanh cũng không quay đầu lại.Trong phòng vang lên tiếng thở dài nhẹ nhàng của đàn ông, có vẻ thất vọng và mất mát.Lạc Di đưa em trai đến phòng học của lớp một trước, sắp xếp xong cho thằng bé rồi mới đi tìm phòng học của mình.Cô lấy tư thế của đại ma vương đi cửa sa, chẳng những bị các bạn bài xích mà còn nhận được sự chào đón nhiệt tình của các bạn học, con người đều ngưỡng mộ kẻ mạnh, học sinh tiểu học cũng không ngoại lệ.Trong mắt nhóm học sinh tiểu học này thì Lạc Di chính là nhân vật có hào quang lấp lánh.Lạc Di được sắp xếp vị trí ngồi gần cửa sổ, ngồi cùng bàn với cô là một cô gái nhỏ, tên là Trình Tuệ.Cô quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện đại đa số đều là nam sinh, nữ sinh chỉ có mười một người, không nhìn được mà thở dài trong lòng.A, xem ai kìa?Cô nhiệt tình chào hỏi: “Lạc Tiểu Binh, sau này chúng ta là bạn học, đi học tan học cùng nhau rồi.”Lạc Tiểu Binh là con nhà chú hai, cha cậu bé là người chất phác thật thà, nhưng mà cậu bé không giống vậy, mà lại rất hoạt bát nghịch ngợm hay gây sự, lúc này đang ngơ ngác nhìn Lạc Di.Bình thường đã quen nhìn em họ không giống thế này, trở nên lạ quá.Em họ Di trong ấn tượng trầm lặng ít nói, không thích nói chuyện, không ngờ khi cô mở miệng lại kinh diễm như thế.Trình Tuệ rất thích bạn cùng bàn mới đến: “Lạc Di, cậu biết Lạc Tiểu Binh sao? A, các cậu đều là học Lạc.”Lạc Di yêu quý sờ lên chồng sách mới nhận được: “Cậu ấy là anh học tớ, chỉ lớn hơn tớ mười ngày tuổi, cho nên chúng tớ xưng tên với nhau.”Trình Tuệ à một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Binh, rồi lại nhìn Lạc Di: “Vẻ ngoài của cậu đẹp hơn cậu ấy nhiều, không nhìn ra các cậu là người một nhà.”Làn da Lạc Tiểu Binh ngăm đen, khỏe mạnh kháu khỉnh, được nuôi dưỡng một cách cẩu thả.Lạc Di có một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt đen to long lanh, bờ môi chúm chím hồng hồng..

“Ừ.

” Ngô Tiểu Thanh cũng không nhiều lời, bà sờ sờ đầu con gái, bảo con gái dẫn em trai đến phòng học, thủ tục nhập học đã xong xuôi, hôm nay đã có thể vào học luôn.

Lạc Di nghe lời nắm tay em trai đi ra ngoài, Ngô Tiểu Thanh nhìn bóng dáng con gái đi xa dần, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.

Bên tai bà chợt truyền đến giọng nói của đàn ông: “Đây chính là hạnh phúc mà em muốn sao?”“Đúng vậy.

” Ngô Tiểu Thanh cũng không quay đầu lại.

Trong phòng vang lên tiếng thở dài nhẹ nhàng của đàn ông, có vẻ thất vọng và mất mát.

Lạc Di đưa em trai đến phòng học của lớp một trước, sắp xếp xong cho thằng bé rồi mới đi tìm phòng học của mình.

Cô lấy tư thế của đại ma vương đi cửa sa, chẳng những bị các bạn bài xích mà còn nhận được sự chào đón nhiệt tình của các bạn học, con người đều ngưỡng mộ kẻ mạnh, học sinh tiểu học cũng không ngoại lệ.

Trong mắt nhóm học sinh tiểu học này thì Lạc Di chính là nhân vật có hào quang lấp lánh.

Lạc Di được sắp xếp vị trí ngồi gần cửa sổ, ngồi cùng bàn với cô là một cô gái nhỏ, tên là Trình Tuệ.

Cô quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện đại đa số đều là nam sinh, nữ sinh chỉ có mười một người, không nhìn được mà thở dài trong lòng.

A, xem ai kìa?Cô nhiệt tình chào hỏi: “Lạc Tiểu Binh, sau này chúng ta là bạn học, đi học tan học cùng nhau rồi.

”Lạc Tiểu Binh là con nhà chú hai, cha cậu bé là người chất phác thật thà, nhưng mà cậu bé không giống vậy, mà lại rất hoạt bát nghịch ngợm hay gây sự, lúc này đang ngơ ngác nhìn Lạc Di.

Bình thường đã quen nhìn em họ không giống thế này, trở nên lạ quá.

Em họ Di trong ấn tượng trầm lặng ít nói, không thích nói chuyện, không ngờ khi cô mở miệng lại kinh diễm như thế.

Trình Tuệ rất thích bạn cùng bàn mới đến: “Lạc Di, cậu biết Lạc Tiểu Binh sao? A, các cậu đều là học Lạc.

”Lạc Di yêu quý sờ lên chồng sách mới nhận được: “Cậu ấy là anh học tớ, chỉ lớn hơn tớ mười ngày tuổi, cho nên chúng tớ xưng tên với nhau.

”Trình Tuệ à một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Binh, rồi lại nhìn Lạc Di: “Vẻ ngoài của cậu đẹp hơn cậu ấy nhiều, không nhìn ra các cậu là người một nhà.

”Làn da Lạc Tiểu Binh ngăm đen, khỏe mạnh kháu khỉnh, được nuôi dưỡng một cách cẩu thả.

Lạc Di có một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt đen to long lanh, bờ môi chúm chím hồng hồng.

.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Ừ.” Ngô Tiểu Thanh cũng không nhiều lời, bà sờ sờ đầu con gái, bảo con gái dẫn em trai đến phòng học, thủ tục nhập học đã xong xuôi, hôm nay đã có thể vào học luôn.Lạc Di nghe lời nắm tay em trai đi ra ngoài, Ngô Tiểu Thanh nhìn bóng dáng con gái đi xa dần, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.Bên tai bà chợt truyền đến giọng nói của đàn ông: “Đây chính là hạnh phúc mà em muốn sao?”“Đúng vậy.” Ngô Tiểu Thanh cũng không quay đầu lại.Trong phòng vang lên tiếng thở dài nhẹ nhàng của đàn ông, có vẻ thất vọng và mất mát.Lạc Di đưa em trai đến phòng học của lớp một trước, sắp xếp xong cho thằng bé rồi mới đi tìm phòng học của mình.Cô lấy tư thế của đại ma vương đi cửa sa, chẳng những bị các bạn bài xích mà còn nhận được sự chào đón nhiệt tình của các bạn học, con người đều ngưỡng mộ kẻ mạnh, học sinh tiểu học cũng không ngoại lệ.Trong mắt nhóm học sinh tiểu học này thì Lạc Di chính là nhân vật có hào quang lấp lánh.Lạc Di được sắp xếp vị trí ngồi gần cửa sổ, ngồi cùng bàn với cô là một cô gái nhỏ, tên là Trình Tuệ.Cô quét mắt nhìn xung quanh, phát hiện đại đa số đều là nam sinh, nữ sinh chỉ có mười một người, không nhìn được mà thở dài trong lòng.A, xem ai kìa?Cô nhiệt tình chào hỏi: “Lạc Tiểu Binh, sau này chúng ta là bạn học, đi học tan học cùng nhau rồi.”Lạc Tiểu Binh là con nhà chú hai, cha cậu bé là người chất phác thật thà, nhưng mà cậu bé không giống vậy, mà lại rất hoạt bát nghịch ngợm hay gây sự, lúc này đang ngơ ngác nhìn Lạc Di.Bình thường đã quen nhìn em họ không giống thế này, trở nên lạ quá.Em họ Di trong ấn tượng trầm lặng ít nói, không thích nói chuyện, không ngờ khi cô mở miệng lại kinh diễm như thế.Trình Tuệ rất thích bạn cùng bàn mới đến: “Lạc Di, cậu biết Lạc Tiểu Binh sao? A, các cậu đều là học Lạc.”Lạc Di yêu quý sờ lên chồng sách mới nhận được: “Cậu ấy là anh học tớ, chỉ lớn hơn tớ mười ngày tuổi, cho nên chúng tớ xưng tên với nhau.”Trình Tuệ à một tiếng, quay đầu nhìn về phía Lạc Tiểu Binh, rồi lại nhìn Lạc Di: “Vẻ ngoài của cậu đẹp hơn cậu ấy nhiều, không nhìn ra các cậu là người một nhà.”Làn da Lạc Tiểu Binh ngăm đen, khỏe mạnh kháu khỉnh, được nuôi dưỡng một cách cẩu thả.Lạc Di có một khuôn mặt trái xoan xinh đẹp, đôi mắt đen to long lanh, bờ môi chúm chím hồng hồng..

Chương 46: 46: Không Giống Người Một Nhà