Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 71: Chương 71

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Đây chính là chỗ không hay của việc ở chung, cái gì cũng là của chung.“Theo như chị nói thì đồ của chị đều là của tôi.” Ngô Tiểu Thanh cũng không phải là người dễ bắt nạt, chị em dâu gây nhau vài chục năm nay, bà chưa từng thất bại.“Vậy được rồi, chờ chút nữa lấy giường và tủ của nhà chị đưa đi cầm đổi đồ về.”“Sao cô lại không nói đạo lý như thế được?” Lúc này chị dâu hai mới nghĩ đến chuyện số bông đó phải bỏ tiền ra mua, vậy thì số tiền đó ở đâu ra? Bà cụ cho sao? không thể nào. “Mẹ có biết không?”“Cũng chẳng đòi tiền bà cụ, bà cụ có biết hay không thì có quan trọng không?” Ngô Tiểu Thanh đã có con đường kiếm tiền, trong lòng đã có sức mạnh, vì sao bà cụ Lạc có thể nắm thóp được con cháu? Còn không phải là vì tiền sao?“Hơn nữa, tiền của bà cụ đều bị nhà anh cả móc rỗng rồi, đâu ra đến phiên chúng ta, chị cứ tính toán mấy cái đồ nhỏ đấy, chi bằng nghĩ cách đoạt đồ ăn từ trong tay nhà anh cả đi.”Con ngươi của chị dâu hai chuyển vòng vòng: “Anh cả là đội trưởng, tôi đâu dám? Hay là cô đi, cô biết ăn nói…”Ngô Tiểu Thanh cười ha hả, tăng tốc bước chân, bỏ bà ta lại phía sau, lấy cái đầu óc như heo của bà ta còn muốn tính kế người khác sao? Tỉnh lại đi.Lạc Di mở hộp cơm ra, nhìn thấy nửa hộp cơm gạo tinh, bên trong còn có hai quả trứng gà luộc. Một hộp cơm khác là rau cải bắp xào.Khóe miệng cô nhếch lên, vét sạch cơm và đồ ăn bên trên.Có cơm gạo tinh và trứng gà để ăn, tâm trạng của cô rất vui vẻ, cho dù cô giáo Vương có hếch mũi làm khó dễ cô thì cô cũng không tức giận.Vương Hải Yến là giáo viên ngữ văn của trường, phụ trách môn ngữ văn từ lớp một đến lớp ba.Nói thật thì trình độ của bà ta rất chán, chỉ biết dạy theo sách vở, không biết phân tích nội dung văn chương, cũng không biết cách dạy.Nhưng mà bà ta là con gái của bí thư chi bộ thôn Hồng Tinh, cho dù bà ta chỉ tốt nghiệp tiểu học thì cũng có thể làm giáo viên.Dạy học sinh đi theo con đường lệch lạc ư? Trẻ con ở nông thôn vốn ngốc, không so sánh được với trẻ con ở thành thị, học không giỏi là vấn đề của bọn họ.Hơn nữa, chất lượng giáo dục ở nông thôn kém đã được công nhận, tất cả mọi người đều là kẻ tám lạng, người nửa cân.Chính vì vậy, cơ bản của học sinh tiểu học trường Hồng Tinh đều không được chắc, miễn cưỡng cũng tốt nghiệp được, có một số còn không học xong.Vương Hải Yến còn tự cho mình là giỏi, rất thích bày ra dáng vẻ giáo viên, động một chút lại bạo lực học sinh bằng ngôn ngữ.Mắng học sinh đần coi như đã nhẹ nhàng, ‘chào hỏi’ cha mẹ người ta là chuyện thường ngày.Từ sau khi Lạc Di đến, tất cả tâm tư của bà ta đều dồn vào việc chèn ép Lạc Di.Đáng tiếc, Lạc Di biểu hiện quá xuất sắc, thông minh hơn người, học gì cũng rất nhanh, suy một ra ba, ý chí kiên định, dám nói không với quyền uy của giáo viên.Mỗi lần trên lớp học Vương Hải Yến luôn tìm Lạc Di gây chuyện, nhưng mà Lạc Di rất nhanh trí, luôn có thể hóa giải mọi chuyện.Bà ta tức giận muốn phạt Lạc Di, Lạc Di là người mà ngay cả nữ chính cô còn dám đáp trả, sao lại sợ một bà già nhân vật phụ làm nền này được? Cô trực tiếp kéo toàn bộ học sinh trong lớp tạo phản.

Đây chính là chỗ không hay của việc ở chung, cái gì cũng là của chung.

“Theo như chị nói thì đồ của chị đều là của tôi.” Ngô Tiểu Thanh cũng không phải là người dễ bắt nạt, chị em dâu gây nhau vài chục năm nay, bà chưa từng thất bại.

“Vậy được rồi, chờ chút nữa lấy giường và tủ của nhà chị đưa đi cầm đổi đồ về.”

“Sao cô lại không nói đạo lý như thế được?” Lúc này chị dâu hai mới nghĩ đến chuyện số bông đó phải bỏ tiền ra mua, vậy thì số tiền đó ở đâu ra? Bà cụ cho sao? không thể nào. “Mẹ có biết không?”

“Cũng chẳng đòi tiền bà cụ, bà cụ có biết hay không thì có quan trọng không?” Ngô Tiểu Thanh đã có con đường kiếm tiền, trong lòng đã có sức mạnh, vì sao bà cụ Lạc có thể nắm thóp được con cháu? Còn không phải là vì tiền sao?

“Hơn nữa, tiền của bà cụ đều bị nhà anh cả móc rỗng rồi, đâu ra đến phiên chúng ta, chị cứ tính toán mấy cái đồ nhỏ đấy, chi bằng nghĩ cách đoạt đồ ăn từ trong tay nhà anh cả đi.”

Con ngươi của chị dâu hai chuyển vòng vòng: “Anh cả là đội trưởng, tôi đâu dám? Hay là cô đi, cô biết ăn nói…”

Ngô Tiểu Thanh cười ha hả, tăng tốc bước chân, bỏ bà ta lại phía sau, lấy cái đầu óc như heo của bà ta còn muốn tính kế người khác sao? Tỉnh lại đi.

Lạc Di mở hộp cơm ra, nhìn thấy nửa hộp cơm gạo tinh, bên trong còn có hai quả trứng gà luộc. Một hộp cơm khác là rau cải bắp xào.

Khóe miệng cô nhếch lên, vét sạch cơm và đồ ăn bên trên.

Có cơm gạo tinh và trứng gà để ăn, tâm trạng của cô rất vui vẻ, cho dù cô giáo Vương có hếch mũi làm khó dễ cô thì cô cũng không tức giận.

Vương Hải Yến là giáo viên ngữ văn của trường, phụ trách môn ngữ văn từ lớp một đến lớp ba.

Nói thật thì trình độ của bà ta rất chán, chỉ biết dạy theo sách vở, không biết phân tích nội dung văn chương, cũng không biết cách dạy.

Nhưng mà bà ta là con gái của bí thư chi bộ thôn Hồng Tinh, cho dù bà ta chỉ tốt nghiệp tiểu học thì cũng có thể làm giáo viên.

Dạy học sinh đi theo con đường lệch lạc ư? Trẻ con ở nông thôn vốn ngốc, không so sánh được với trẻ con ở thành thị, học không giỏi là vấn đề của bọn họ.

Hơn nữa, chất lượng giáo dục ở nông thôn kém đã được công nhận, tất cả mọi người đều là kẻ tám lạng, người nửa cân.

Chính vì vậy, cơ bản của học sinh tiểu học trường Hồng Tinh đều không được chắc, miễn cưỡng cũng tốt nghiệp được, có một số còn không học xong.

Vương Hải Yến còn tự cho mình là giỏi, rất thích bày ra dáng vẻ giáo viên, động một chút lại bạo lực học sinh bằng ngôn ngữ.

Mắng học sinh đần coi như đã nhẹ nhàng, ‘chào hỏi’ cha mẹ người ta là chuyện thường ngày.

Từ sau khi Lạc Di đến, tất cả tâm tư của bà ta đều dồn vào việc chèn ép Lạc Di.

Đáng tiếc, Lạc Di biểu hiện quá xuất sắc, thông minh hơn người, học gì cũng rất nhanh, suy một ra ba, ý chí kiên định, dám nói không với quyền uy của giáo viên.

Mỗi lần trên lớp học Vương Hải Yến luôn tìm Lạc Di gây chuyện, nhưng mà Lạc Di rất nhanh trí, luôn có thể hóa giải mọi chuyện.

Bà ta tức giận muốn phạt Lạc Di, Lạc Di là người mà ngay cả nữ chính cô còn dám đáp trả, sao lại sợ một bà già nhân vật phụ làm nền này được? Cô trực tiếp kéo toàn bộ học sinh trong lớp tạo phản.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Đây chính là chỗ không hay của việc ở chung, cái gì cũng là của chung.“Theo như chị nói thì đồ của chị đều là của tôi.” Ngô Tiểu Thanh cũng không phải là người dễ bắt nạt, chị em dâu gây nhau vài chục năm nay, bà chưa từng thất bại.“Vậy được rồi, chờ chút nữa lấy giường và tủ của nhà chị đưa đi cầm đổi đồ về.”“Sao cô lại không nói đạo lý như thế được?” Lúc này chị dâu hai mới nghĩ đến chuyện số bông đó phải bỏ tiền ra mua, vậy thì số tiền đó ở đâu ra? Bà cụ cho sao? không thể nào. “Mẹ có biết không?”“Cũng chẳng đòi tiền bà cụ, bà cụ có biết hay không thì có quan trọng không?” Ngô Tiểu Thanh đã có con đường kiếm tiền, trong lòng đã có sức mạnh, vì sao bà cụ Lạc có thể nắm thóp được con cháu? Còn không phải là vì tiền sao?“Hơn nữa, tiền của bà cụ đều bị nhà anh cả móc rỗng rồi, đâu ra đến phiên chúng ta, chị cứ tính toán mấy cái đồ nhỏ đấy, chi bằng nghĩ cách đoạt đồ ăn từ trong tay nhà anh cả đi.”Con ngươi của chị dâu hai chuyển vòng vòng: “Anh cả là đội trưởng, tôi đâu dám? Hay là cô đi, cô biết ăn nói…”Ngô Tiểu Thanh cười ha hả, tăng tốc bước chân, bỏ bà ta lại phía sau, lấy cái đầu óc như heo của bà ta còn muốn tính kế người khác sao? Tỉnh lại đi.Lạc Di mở hộp cơm ra, nhìn thấy nửa hộp cơm gạo tinh, bên trong còn có hai quả trứng gà luộc. Một hộp cơm khác là rau cải bắp xào.Khóe miệng cô nhếch lên, vét sạch cơm và đồ ăn bên trên.Có cơm gạo tinh và trứng gà để ăn, tâm trạng của cô rất vui vẻ, cho dù cô giáo Vương có hếch mũi làm khó dễ cô thì cô cũng không tức giận.Vương Hải Yến là giáo viên ngữ văn của trường, phụ trách môn ngữ văn từ lớp một đến lớp ba.Nói thật thì trình độ của bà ta rất chán, chỉ biết dạy theo sách vở, không biết phân tích nội dung văn chương, cũng không biết cách dạy.Nhưng mà bà ta là con gái của bí thư chi bộ thôn Hồng Tinh, cho dù bà ta chỉ tốt nghiệp tiểu học thì cũng có thể làm giáo viên.Dạy học sinh đi theo con đường lệch lạc ư? Trẻ con ở nông thôn vốn ngốc, không so sánh được với trẻ con ở thành thị, học không giỏi là vấn đề của bọn họ.Hơn nữa, chất lượng giáo dục ở nông thôn kém đã được công nhận, tất cả mọi người đều là kẻ tám lạng, người nửa cân.Chính vì vậy, cơ bản của học sinh tiểu học trường Hồng Tinh đều không được chắc, miễn cưỡng cũng tốt nghiệp được, có một số còn không học xong.Vương Hải Yến còn tự cho mình là giỏi, rất thích bày ra dáng vẻ giáo viên, động một chút lại bạo lực học sinh bằng ngôn ngữ.Mắng học sinh đần coi như đã nhẹ nhàng, ‘chào hỏi’ cha mẹ người ta là chuyện thường ngày.Từ sau khi Lạc Di đến, tất cả tâm tư của bà ta đều dồn vào việc chèn ép Lạc Di.Đáng tiếc, Lạc Di biểu hiện quá xuất sắc, thông minh hơn người, học gì cũng rất nhanh, suy một ra ba, ý chí kiên định, dám nói không với quyền uy của giáo viên.Mỗi lần trên lớp học Vương Hải Yến luôn tìm Lạc Di gây chuyện, nhưng mà Lạc Di rất nhanh trí, luôn có thể hóa giải mọi chuyện.Bà ta tức giận muốn phạt Lạc Di, Lạc Di là người mà ngay cả nữ chính cô còn dám đáp trả, sao lại sợ một bà già nhân vật phụ làm nền này được? Cô trực tiếp kéo toàn bộ học sinh trong lớp tạo phản.

Chương 71: Chương 71