Tác giả:

Trong căn phòng trống rỗng, trừ một cái tủ quần áo cũ nát thì chỉ còn một bộ khung giường và một cái bàn, trên đầu bàn còn treo bức chân dung của chủ tịch Mao. Có lẽ là bởi vì cửa sổ đã được đóng lại, trong phòng nhìn có vẻ tối tăm. Ở trên giường, một cô gái với sắc mặt tái nhợt đang nằm trên đó. Cô gái kia nhìn qua không có chút sức sống nào, cứ yên lặng nằm đó. Ở nơi mà cổ áo không che được của cô lộ ra một vết thương bầm tím trông rất dữ tợn, nếu có người đưa tay thử thì sẽ phát hiện là cô gái kia đã không còn thở nữa.Bỗng nhiên, cô gái đáng ra đã không còn thở nằm trên giường kia đột nhiên chau mày, hơi thở bỗng trở nên dồn dập. Trên mặt cô hiện lên sự đau khổ và giãy giụa, một lúc lâu sau mới dần trở nên yên tĩnh, hơi thở của cô cũng trở nên bình thường lại. Cuối cùng thì căn phòng đã lại tràn ngập sức sống.Lại qua một lúc sau, đầu tiên là cô gái nằm trên giường nhúc nhích ngón tay, sau đó cô liền mở mắt. Ánh mắt của cô nhìn khắp cảnh tượng xung quanh, khóe miệng cô lộ ra nụ cười…

Chương 39: 39: Tính Hết Nợ Nần!

Con Đường Trọng Sinh Của Nữ Phụ Quân TẩuTác giả: Thiên NiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Quân Sự, Truyện Tiên HiệpTrong căn phòng trống rỗng, trừ một cái tủ quần áo cũ nát thì chỉ còn một bộ khung giường và một cái bàn, trên đầu bàn còn treo bức chân dung của chủ tịch Mao. Có lẽ là bởi vì cửa sổ đã được đóng lại, trong phòng nhìn có vẻ tối tăm. Ở trên giường, một cô gái với sắc mặt tái nhợt đang nằm trên đó. Cô gái kia nhìn qua không có chút sức sống nào, cứ yên lặng nằm đó. Ở nơi mà cổ áo không che được của cô lộ ra một vết thương bầm tím trông rất dữ tợn, nếu có người đưa tay thử thì sẽ phát hiện là cô gái kia đã không còn thở nữa.Bỗng nhiên, cô gái đáng ra đã không còn thở nằm trên giường kia đột nhiên chau mày, hơi thở bỗng trở nên dồn dập. Trên mặt cô hiện lên sự đau khổ và giãy giụa, một lúc lâu sau mới dần trở nên yên tĩnh, hơi thở của cô cũng trở nên bình thường lại. Cuối cùng thì căn phòng đã lại tràn ngập sức sống.Lại qua một lúc sau, đầu tiên là cô gái nằm trên giường nhúc nhích ngón tay, sau đó cô liền mở mắt. Ánh mắt của cô nhìn khắp cảnh tượng xung quanh, khóe miệng cô lộ ra nụ cười… "Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi theo!"Diệp Kiều đang định đi theo, ai ngờ đột nhiên Cố Trăn quay đầu lại, sắc mặt còn tối sầm cô kêu to một tiếng, cô vội vàng thành thật đi theo sau.Trong lòng cô thầm nghĩ lúc người đàn ông này nghiêm túc lên thật dọa người, khó trách cho dù nguyên chủ não tàn cũng không dám l* m*ng trước mặt Cố Trăn, chỉ dám khinh thường sau lưng.Vào phòng, chờ Diệp Kiều cũng vào, Cố Trăn liền đóng cửa lại, khóa trái.Hành động này làm cô cảm thấy rất giống tra khảo tội phạm.Thật ra Cố Trăn chỉ thuận tay khóa cửa theo thói quen, hơn nữa lúc trước có lần nguyên chủ bị Cố Trăn dạy dỗ đến khóc, vừa khóc vừa chạy trốn.Lúc ấy mẹ của Diệp Kiều - Kiều Thục Vân vẫn còn sống, cho dù Diệp Kiều có sợ Cố Trăn cũng sẽ không ngoan ngoãn cho Cố Trăn dạy dỗ.Hơn nữa Kiều Thục Vân rất cưng chiều đứa con gái này, mắng cũng không nỡ mắng nửa câu.Cho dù Cố Trăn muốn dạy dỗ em gái đàng hoàng, nhưng có mẹ nuôi ở đó, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.Lần này Cố Trăn thật sự định nói rõ với Diệp Kiều, nói cho xong một lần, không muốn nói được nửa thì bị cắt."Ngồi đi!" Cố Trăn chỉ vào một cái ghế, dù trong lòng tức giận nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói một câu, dù sao Diệp Kiều không phải cấp dưới của anh, hơn nữa cô còn là con gái.Nếu quá nghiêm khắc sẽ dọa sợ người ta, tuy hai ngày nay quan hệ của họ đã hòa hợp hơn rất nhiều, Diệp Kiều cũng không sợ anh.Nhưng từ trước đến nay Cố Trăn vẫn không quên ngày đó Diệp Kiều trốn sau lưng thím Vương, sắc mặt vừa sợ hãi vừa e ngại nhìn mình."Anh cả, anh gọi em vào đây có gì muốn nói sao?" Vốn Diệp Kiều định chờ Cố Trăn mở miệng trước, nhưng thấy Cố Trăn không nói, chỉ dùng sắc mặt bất đắc dĩ và suy ngẫm nhìn cô.Diệp Kiều không chịu được ánh mắt này của Cố Trăn đành tự giác mở miệng.Cố Trăn không trả lời Diệp Kiều, mà quay người kéo ngăn tủ ra, lấy một lá thư ra đưa cho Diệp Kiều.Diệp Kiều nhận lá thư, nhìn thoáng qua dòng chữ bên ngoài.Nét chữ hơi xấu, có điều nhìn rất quen mắt, đây không phải chữ của nguyên chủ sao?Diệp Kiều nghiêm túc nhìn, đúng là vậy, có thể viết chữ xấu đến mức độ này cũng là một nhân tài! Về phần lá thư này, Diệp Kiều rất muốn không thừa nhận, có lẽ đây là "di thư" của nguyên chủ để lại trước khi tự tử.Sao cô lại quên mất chuyện này chứ! Trong sách, sở dĩ lúc đó Cố Trăn nổi trận lôi đình lớn như vậy chắc chắc lá thư này không thoát khỏi quan hệ.Lá thư này đến được tay Cố Trăn, không cần nghĩ cũng biết là công lao của Hà Quế Hương."Anh cả..." Diệp Kiều hơi mất mặt cúi đầu, tuy đây là tác phẩm của nguyên chủ, nhưng cô đã chiếm dụng cơ thể này, đương nhiên phải gánh hậu quả.Chuyện não tàn như thế, sao nguyên chủ có thể làm ra được chứ! Viết di thư thì tập trung vào chuyên môn đi, còn viết lung ta lung tung! Cô thật sự không dám nhìn mặt Cố Trăn.Cái gì mà vong ơn phụ nghĩa, lòng lang dạ sói, ngoại hình như đàn bà, còn cái gì mà oan ức hơn cả Đậu Nga… Cái này hoàn toàn như một người đàn bà chanh chua chửi bới.Còn không có đầu đuôi, còn nhắc đến muốn Cố Trăn đưa cô vào quân đội.Cái này là di thư nha, đã chết rồi còn muốn Cố Trăn đưa vào, nghĩ lại mà thấy lo lắng dùm cho IQ của nguyên chủ.Có điều cũng may bên trong không viết sai chính tả.Cố Trăn nhìn dáng vẻ đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên của Diệp Kiều, rõ ràng cô đang xấu hổ.Lửa giận trong lòng anh cũng hạ xuống chút, vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy buồn cười..

"Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi theo!"Diệp Kiều đang định đi theo, ai ngờ đột nhiên Cố Trăn quay đầu lại, sắc mặt còn tối sầm cô kêu to một tiếng, cô vội vàng thành thật đi theo sau.

Trong lòng cô thầm nghĩ lúc người đàn ông này nghiêm túc lên thật dọa người, khó trách cho dù nguyên chủ não tàn cũng không dám l* m*ng trước mặt Cố Trăn, chỉ dám khinh thường sau lưng.Vào phòng, chờ Diệp Kiều cũng vào, Cố Trăn liền đóng cửa lại, khóa trái.

Hành động này làm cô cảm thấy rất giống tra khảo tội phạm.Thật ra Cố Trăn chỉ thuận tay khóa cửa theo thói quen, hơn nữa lúc trước có lần nguyên chủ bị Cố Trăn dạy dỗ đến khóc, vừa khóc vừa chạy trốn.

Lúc ấy mẹ của Diệp Kiều - Kiều Thục Vân vẫn còn sống, cho dù Diệp Kiều có sợ Cố Trăn cũng sẽ không ngoan ngoãn cho Cố Trăn dạy dỗ.

Hơn nữa Kiều Thục Vân rất cưng chiều đứa con gái này, mắng cũng không nỡ mắng nửa câu.

Cho dù Cố Trăn muốn dạy dỗ em gái đàng hoàng, nhưng có mẹ nuôi ở đó, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.Lần này Cố Trăn thật sự định nói rõ với Diệp Kiều, nói cho xong một lần, không muốn nói được nửa thì bị cắt."Ngồi đi!" Cố Trăn chỉ vào một cái ghế, dù trong lòng tức giận nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói một câu, dù sao Diệp Kiều không phải cấp dưới của anh, hơn nữa cô còn là con gái.

Nếu quá nghiêm khắc sẽ dọa sợ người ta, tuy hai ngày nay quan hệ của họ đã hòa hợp hơn rất nhiều, Diệp Kiều cũng không sợ anh.

Nhưng từ trước đến nay Cố Trăn vẫn không quên ngày đó Diệp Kiều trốn sau lưng thím Vương, sắc mặt vừa sợ hãi vừa e ngại nhìn mình."Anh cả, anh gọi em vào đây có gì muốn nói sao?" Vốn Diệp Kiều định chờ Cố Trăn mở miệng trước, nhưng thấy Cố Trăn không nói, chỉ dùng sắc mặt bất đắc dĩ và suy ngẫm nhìn cô.

Diệp Kiều không chịu được ánh mắt này của Cố Trăn đành tự giác mở miệng.Cố Trăn không trả lời Diệp Kiều, mà quay người kéo ngăn tủ ra, lấy một lá thư ra đưa cho Diệp Kiều.Diệp Kiều nhận lá thư, nhìn thoáng qua dòng chữ bên ngoài.

Nét chữ hơi xấu, có điều nhìn rất quen mắt, đây không phải chữ của nguyên chủ sao?Diệp Kiều nghiêm túc nhìn, đúng là vậy, có thể viết chữ xấu đến mức độ này cũng là một nhân tài! Về phần lá thư này, Diệp Kiều rất muốn không thừa nhận, có lẽ đây là "di thư" của nguyên chủ để lại trước khi tự tử.

Sao cô lại quên mất chuyện này chứ! Trong sách, sở dĩ lúc đó Cố Trăn nổi trận lôi đình lớn như vậy chắc chắc lá thư này không thoát khỏi quan hệ.

Lá thư này đến được tay Cố Trăn, không cần nghĩ cũng biết là công lao của Hà Quế Hương."Anh cả..." Diệp Kiều hơi mất mặt cúi đầu, tuy đây là tác phẩm của nguyên chủ, nhưng cô đã chiếm dụng cơ thể này, đương nhiên phải gánh hậu quả.

Chuyện não tàn như thế, sao nguyên chủ có thể làm ra được chứ! Viết di thư thì tập trung vào chuyên môn đi, còn viết lung ta lung tung! Cô thật sự không dám nhìn mặt Cố Trăn.Cái gì mà vong ơn phụ nghĩa, lòng lang dạ sói, ngoại hình như đàn bà, còn cái gì mà oan ức hơn cả Đậu Nga… Cái này hoàn toàn như một người đàn bà chanh chua chửi bới.

Còn không có đầu đuôi, còn nhắc đến muốn Cố Trăn đưa cô vào quân đội.

Cái này là di thư nha, đã chết rồi còn muốn Cố Trăn đưa vào, nghĩ lại mà thấy lo lắng dùm cho IQ của nguyên chủ.

Có điều cũng may bên trong không viết sai chính tả.Cố Trăn nhìn dáng vẻ đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên của Diệp Kiều, rõ ràng cô đang xấu hổ.

Lửa giận trong lòng anh cũng hạ xuống chút, vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy buồn cười..

Con Đường Trọng Sinh Của Nữ Phụ Quân TẩuTác giả: Thiên NiTruyện Điền Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Quân Sự, Truyện Tiên HiệpTrong căn phòng trống rỗng, trừ một cái tủ quần áo cũ nát thì chỉ còn một bộ khung giường và một cái bàn, trên đầu bàn còn treo bức chân dung của chủ tịch Mao. Có lẽ là bởi vì cửa sổ đã được đóng lại, trong phòng nhìn có vẻ tối tăm. Ở trên giường, một cô gái với sắc mặt tái nhợt đang nằm trên đó. Cô gái kia nhìn qua không có chút sức sống nào, cứ yên lặng nằm đó. Ở nơi mà cổ áo không che được của cô lộ ra một vết thương bầm tím trông rất dữ tợn, nếu có người đưa tay thử thì sẽ phát hiện là cô gái kia đã không còn thở nữa.Bỗng nhiên, cô gái đáng ra đã không còn thở nằm trên giường kia đột nhiên chau mày, hơi thở bỗng trở nên dồn dập. Trên mặt cô hiện lên sự đau khổ và giãy giụa, một lúc lâu sau mới dần trở nên yên tĩnh, hơi thở của cô cũng trở nên bình thường lại. Cuối cùng thì căn phòng đã lại tràn ngập sức sống.Lại qua một lúc sau, đầu tiên là cô gái nằm trên giường nhúc nhích ngón tay, sau đó cô liền mở mắt. Ánh mắt của cô nhìn khắp cảnh tượng xung quanh, khóe miệng cô lộ ra nụ cười… "Đứng ngây ra đó làm gì, còn không mau đi theo!"Diệp Kiều đang định đi theo, ai ngờ đột nhiên Cố Trăn quay đầu lại, sắc mặt còn tối sầm cô kêu to một tiếng, cô vội vàng thành thật đi theo sau.Trong lòng cô thầm nghĩ lúc người đàn ông này nghiêm túc lên thật dọa người, khó trách cho dù nguyên chủ não tàn cũng không dám l* m*ng trước mặt Cố Trăn, chỉ dám khinh thường sau lưng.Vào phòng, chờ Diệp Kiều cũng vào, Cố Trăn liền đóng cửa lại, khóa trái.Hành động này làm cô cảm thấy rất giống tra khảo tội phạm.Thật ra Cố Trăn chỉ thuận tay khóa cửa theo thói quen, hơn nữa lúc trước có lần nguyên chủ bị Cố Trăn dạy dỗ đến khóc, vừa khóc vừa chạy trốn.Lúc ấy mẹ của Diệp Kiều - Kiều Thục Vân vẫn còn sống, cho dù Diệp Kiều có sợ Cố Trăn cũng sẽ không ngoan ngoãn cho Cố Trăn dạy dỗ.Hơn nữa Kiều Thục Vân rất cưng chiều đứa con gái này, mắng cũng không nỡ mắng nửa câu.Cho dù Cố Trăn muốn dạy dỗ em gái đàng hoàng, nhưng có mẹ nuôi ở đó, cuối cùng cũng không giải quyết được gì.Lần này Cố Trăn thật sự định nói rõ với Diệp Kiều, nói cho xong một lần, không muốn nói được nửa thì bị cắt."Ngồi đi!" Cố Trăn chỉ vào một cái ghế, dù trong lòng tức giận nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói một câu, dù sao Diệp Kiều không phải cấp dưới của anh, hơn nữa cô còn là con gái.Nếu quá nghiêm khắc sẽ dọa sợ người ta, tuy hai ngày nay quan hệ của họ đã hòa hợp hơn rất nhiều, Diệp Kiều cũng không sợ anh.Nhưng từ trước đến nay Cố Trăn vẫn không quên ngày đó Diệp Kiều trốn sau lưng thím Vương, sắc mặt vừa sợ hãi vừa e ngại nhìn mình."Anh cả, anh gọi em vào đây có gì muốn nói sao?" Vốn Diệp Kiều định chờ Cố Trăn mở miệng trước, nhưng thấy Cố Trăn không nói, chỉ dùng sắc mặt bất đắc dĩ và suy ngẫm nhìn cô.Diệp Kiều không chịu được ánh mắt này của Cố Trăn đành tự giác mở miệng.Cố Trăn không trả lời Diệp Kiều, mà quay người kéo ngăn tủ ra, lấy một lá thư ra đưa cho Diệp Kiều.Diệp Kiều nhận lá thư, nhìn thoáng qua dòng chữ bên ngoài.Nét chữ hơi xấu, có điều nhìn rất quen mắt, đây không phải chữ của nguyên chủ sao?Diệp Kiều nghiêm túc nhìn, đúng là vậy, có thể viết chữ xấu đến mức độ này cũng là một nhân tài! Về phần lá thư này, Diệp Kiều rất muốn không thừa nhận, có lẽ đây là "di thư" của nguyên chủ để lại trước khi tự tử.Sao cô lại quên mất chuyện này chứ! Trong sách, sở dĩ lúc đó Cố Trăn nổi trận lôi đình lớn như vậy chắc chắc lá thư này không thoát khỏi quan hệ.Lá thư này đến được tay Cố Trăn, không cần nghĩ cũng biết là công lao của Hà Quế Hương."Anh cả..." Diệp Kiều hơi mất mặt cúi đầu, tuy đây là tác phẩm của nguyên chủ, nhưng cô đã chiếm dụng cơ thể này, đương nhiên phải gánh hậu quả.Chuyện não tàn như thế, sao nguyên chủ có thể làm ra được chứ! Viết di thư thì tập trung vào chuyên môn đi, còn viết lung ta lung tung! Cô thật sự không dám nhìn mặt Cố Trăn.Cái gì mà vong ơn phụ nghĩa, lòng lang dạ sói, ngoại hình như đàn bà, còn cái gì mà oan ức hơn cả Đậu Nga… Cái này hoàn toàn như một người đàn bà chanh chua chửi bới.Còn không có đầu đuôi, còn nhắc đến muốn Cố Trăn đưa cô vào quân đội.Cái này là di thư nha, đã chết rồi còn muốn Cố Trăn đưa vào, nghĩ lại mà thấy lo lắng dùm cho IQ của nguyên chủ.Có điều cũng may bên trong không viết sai chính tả.Cố Trăn nhìn dáng vẻ đỏ mặt không dám ngẩng đầu lên của Diệp Kiều, rõ ràng cô đang xấu hổ.Lửa giận trong lòng anh cũng hạ xuống chút, vừa bất đắc dĩ vừa cảm thấy buồn cười..

Chương 39: 39: Tính Hết Nợ Nần!