Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 75: Chương 75

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Nhiên ăn một miếng cơm một miếng trứng, ăn như hổ đói vồ mồi, Lạc Di gắp cho thằng bé một mấy miếng rau: “Ăn từ từ thôi không nghẹn bây giờ.”Trình Tuệ tò mò nhìn mấy lần: “Nhà cậu có tiền rồi sao? Sao Lạc Tiểu Binh vẫn còn ăn khoai lang.”Cô ấy chỉ đơn thuần là tò mò thôi, không có ác ý, cô ấy là cháu gái của thôn trưởng thôn Hồng Tinh, điều kiện gia đình không tồi, nhưng mà cũng không phải luôn được ăn cơm gạo tinh.Trình Tuệ thường xuyên ăn bánh cuộn vào buổi trưa, cái gì cũng cuộn được.cách đó không xa, sắc mặt Lạc Tiểu Binh không được dễ coi lắm, nếu không phải là chị gái nó ngăn cản thì nó đã xông đến chất vấn luôn rồi.Dựa vào cái gì mà nhà chú ba được ăn đồ ăn ngon? Nhà mình thì lại chỉ có thể gặm củ khoai lang c.h.ế.t tiệt này? Khoai lang này ăn nhiều chua cổ c.h.ế.t mất.Nó cũng muốn được ăn cơm gạo tinh! Cũng muốn ăn trứng gà! Cũng muốn ăn cơm trong hộp nhôm!Lạc Di khẽ lắc đầu, trả lời: “Không phải, cha tớ giúp người ta một ít việc, người ta cho đồ đáp lễ.”Đây là cái cớ mà cha mẹ cô thương lượng xong thì quyết định, ăn bữa ngon cũng phải ăn quang minh chính đại.Bọn nhỏ nhà bác cả thỉnh thoảng cũng được ăn bữa ngon, bọn họ lại không lấy đồ ăn trong nhà, mắc gì lại không được? Làm gì mà không thể để người khác nhìn thấy giống như trộm cắp được?Lạc Tiểu Binh trơ mắt nhìn cơm gạo tinh, thèm ch** n**c miếng, không nhịn được mà chất vấn: “Vậy thì sao không giao nộp lên.”Nếu không phải là Lạc Di quá mạnh mẽ, hình tượng đại ma vương quá mức hung hãn thì nó đã xông đến cướp rồi.Con ngươi của Lạc Di liếc qua: “Cha tôi lao lực đổi được, nếu các anh muốn ăn thì cũng bảo bác hai đi đổi đi. Còn vì sao không giao nộp lên ư? Giao nộp lên cũng không rơi đến miệng chúng tôi, sẽ chỉ cho người khác được hời thôi.”Lấy chút gạo đấy thì làm sao mà chia? Người nghèo chí ngắn chỉ có thể keo kiệt thôi.Nghĩ đến cha mẹ còn không nỡ ăn, cô có tư cách gì mà chia cho người khác?Lý lẽ của cô quá hùng hồn, Lạc Tiểu Binh chớp chớp mắt, ấm ức nói: “Cô không sợ bà nội tức giận sao?”Vừa dứt lời, nó mới nghĩ đến đây là ai chứ? Người dám g.i.ế.c gà, dám đối nghịch với bà nội.Lạc Di ăn hết một miếng trứng gà cuối cùng, nói: “Sợ chứ, ăn xong rồi sợ.”Sự ngang ngược này cũng đủ đấy.Lạc Tiểu Binh tức đến khóc, nó vỗ mạnh vào bàn một cái rồi xông ra khỏi phòng học, Lạc Tiểu Đào vội vàng đuổi theo sau.Lúc này Lạc Nhiên mới ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt nhỏ hiện lên sự lo lắng: “Chị, không chia cho bọn họ ăn thật sự là ổn sao?”“Em muốn chia à?” Lạc Di nhìn thằng bé chằm chằm.“Em….” Lạc Nhiên do dự một chút, không muốn chia: “Em còn ăn không no.”“Ăn đi.”Lúc tan học về nhà, hai chị em Lạc Tiểu Binh cũng không đợi hai chị em Lạc Di, vội vàng chạy về trước, đây là đã nảy sinh hiềm khích với bọn họ.Lúc Lạc Tiểu Đào đi qua còn nở một nụ cười ngại ngùng với Lạc Di, sau đó vội vàng chạy theo, nếu như em trai có gì sơ suất thì cô ấy sẽ bị xui xẻo.Lạc Di cũng không thèm quan tâm, thu dọn xong túi sách thì chậm rãi nắm tay Lạc Nhiên đi về.

Lạc Nhiên ăn một miếng cơm một miếng trứng, ăn như hổ đói vồ mồi, Lạc Di gắp cho thằng bé một mấy miếng rau: “Ăn từ từ thôi không nghẹn bây giờ.”

Trình Tuệ tò mò nhìn mấy lần: “Nhà cậu có tiền rồi sao? Sao Lạc Tiểu Binh vẫn còn ăn khoai lang.”

Cô ấy chỉ đơn thuần là tò mò thôi, không có ác ý, cô ấy là cháu gái của thôn trưởng thôn Hồng Tinh, điều kiện gia đình không tồi, nhưng mà cũng không phải luôn được ăn cơm gạo tinh.

Trình Tuệ thường xuyên ăn bánh cuộn vào buổi trưa, cái gì cũng cuộn được.

cách đó không xa, sắc mặt Lạc Tiểu Binh không được dễ coi lắm, nếu không phải là chị gái nó ngăn cản thì nó đã xông đến chất vấn luôn rồi.

Dựa vào cái gì mà nhà chú ba được ăn đồ ăn ngon? Nhà mình thì lại chỉ có thể gặm củ khoai lang c.h.ế.t tiệt này? Khoai lang này ăn nhiều chua cổ c.h.ế.t mất.

Nó cũng muốn được ăn cơm gạo tinh! Cũng muốn ăn trứng gà! Cũng muốn ăn cơm trong hộp nhôm!

Lạc Di khẽ lắc đầu, trả lời: “Không phải, cha tớ giúp người ta một ít việc, người ta cho đồ đáp lễ.”

Đây là cái cớ mà cha mẹ cô thương lượng xong thì quyết định, ăn bữa ngon cũng phải ăn quang minh chính đại.

Bọn nhỏ nhà bác cả thỉnh thoảng cũng được ăn bữa ngon, bọn họ lại không lấy đồ ăn trong nhà, mắc gì lại không được? Làm gì mà không thể để người khác nhìn thấy giống như trộm cắp được?

Lạc Tiểu Binh trơ mắt nhìn cơm gạo tinh, thèm ch** n**c miếng, không nhịn được mà chất vấn: “Vậy thì sao không giao nộp lên.”

Nếu không phải là Lạc Di quá mạnh mẽ, hình tượng đại ma vương quá mức hung hãn thì nó đã xông đến cướp rồi.

Con ngươi của Lạc Di liếc qua: “Cha tôi lao lực đổi được, nếu các anh muốn ăn thì cũng bảo bác hai đi đổi đi. Còn vì sao không giao nộp lên ư? Giao nộp lên cũng không rơi đến miệng chúng tôi, sẽ chỉ cho người khác được hời thôi.”

Lấy chút gạo đấy thì làm sao mà chia? Người nghèo chí ngắn chỉ có thể keo kiệt thôi.

Nghĩ đến cha mẹ còn không nỡ ăn, cô có tư cách gì mà chia cho người khác?

Lý lẽ của cô quá hùng hồn, Lạc Tiểu Binh chớp chớp mắt, ấm ức nói: “Cô không sợ bà nội tức giận sao?”

Vừa dứt lời, nó mới nghĩ đến đây là ai chứ? Người dám g.i.ế.c gà, dám đối nghịch với bà nội.

Lạc Di ăn hết một miếng trứng gà cuối cùng, nói: “Sợ chứ, ăn xong rồi sợ.”

Sự ngang ngược này cũng đủ đấy.

Lạc Tiểu Binh tức đến khóc, nó vỗ mạnh vào bàn một cái rồi xông ra khỏi phòng học, Lạc Tiểu Đào vội vàng đuổi theo sau.

Lúc này Lạc Nhiên mới ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt nhỏ hiện lên sự lo lắng: “Chị, không chia cho bọn họ ăn thật sự là ổn sao?”

“Em muốn chia à?” Lạc Di nhìn thằng bé chằm chằm.

“Em….” Lạc Nhiên do dự một chút, không muốn chia: “Em còn ăn không no.”

“Ăn đi.”

Lúc tan học về nhà, hai chị em Lạc Tiểu Binh cũng không đợi hai chị em Lạc Di, vội vàng chạy về trước, đây là đã nảy sinh hiềm khích với bọn họ.

Lúc Lạc Tiểu Đào đi qua còn nở một nụ cười ngại ngùng với Lạc Di, sau đó vội vàng chạy theo, nếu như em trai có gì sơ suất thì cô ấy sẽ bị xui xẻo.

Lạc Di cũng không thèm quan tâm, thu dọn xong túi sách thì chậm rãi nắm tay Lạc Nhiên đi về.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Nhiên ăn một miếng cơm một miếng trứng, ăn như hổ đói vồ mồi, Lạc Di gắp cho thằng bé một mấy miếng rau: “Ăn từ từ thôi không nghẹn bây giờ.”Trình Tuệ tò mò nhìn mấy lần: “Nhà cậu có tiền rồi sao? Sao Lạc Tiểu Binh vẫn còn ăn khoai lang.”Cô ấy chỉ đơn thuần là tò mò thôi, không có ác ý, cô ấy là cháu gái của thôn trưởng thôn Hồng Tinh, điều kiện gia đình không tồi, nhưng mà cũng không phải luôn được ăn cơm gạo tinh.Trình Tuệ thường xuyên ăn bánh cuộn vào buổi trưa, cái gì cũng cuộn được.cách đó không xa, sắc mặt Lạc Tiểu Binh không được dễ coi lắm, nếu không phải là chị gái nó ngăn cản thì nó đã xông đến chất vấn luôn rồi.Dựa vào cái gì mà nhà chú ba được ăn đồ ăn ngon? Nhà mình thì lại chỉ có thể gặm củ khoai lang c.h.ế.t tiệt này? Khoai lang này ăn nhiều chua cổ c.h.ế.t mất.Nó cũng muốn được ăn cơm gạo tinh! Cũng muốn ăn trứng gà! Cũng muốn ăn cơm trong hộp nhôm!Lạc Di khẽ lắc đầu, trả lời: “Không phải, cha tớ giúp người ta một ít việc, người ta cho đồ đáp lễ.”Đây là cái cớ mà cha mẹ cô thương lượng xong thì quyết định, ăn bữa ngon cũng phải ăn quang minh chính đại.Bọn nhỏ nhà bác cả thỉnh thoảng cũng được ăn bữa ngon, bọn họ lại không lấy đồ ăn trong nhà, mắc gì lại không được? Làm gì mà không thể để người khác nhìn thấy giống như trộm cắp được?Lạc Tiểu Binh trơ mắt nhìn cơm gạo tinh, thèm ch** n**c miếng, không nhịn được mà chất vấn: “Vậy thì sao không giao nộp lên.”Nếu không phải là Lạc Di quá mạnh mẽ, hình tượng đại ma vương quá mức hung hãn thì nó đã xông đến cướp rồi.Con ngươi của Lạc Di liếc qua: “Cha tôi lao lực đổi được, nếu các anh muốn ăn thì cũng bảo bác hai đi đổi đi. Còn vì sao không giao nộp lên ư? Giao nộp lên cũng không rơi đến miệng chúng tôi, sẽ chỉ cho người khác được hời thôi.”Lấy chút gạo đấy thì làm sao mà chia? Người nghèo chí ngắn chỉ có thể keo kiệt thôi.Nghĩ đến cha mẹ còn không nỡ ăn, cô có tư cách gì mà chia cho người khác?Lý lẽ của cô quá hùng hồn, Lạc Tiểu Binh chớp chớp mắt, ấm ức nói: “Cô không sợ bà nội tức giận sao?”Vừa dứt lời, nó mới nghĩ đến đây là ai chứ? Người dám g.i.ế.c gà, dám đối nghịch với bà nội.Lạc Di ăn hết một miếng trứng gà cuối cùng, nói: “Sợ chứ, ăn xong rồi sợ.”Sự ngang ngược này cũng đủ đấy.Lạc Tiểu Binh tức đến khóc, nó vỗ mạnh vào bàn một cái rồi xông ra khỏi phòng học, Lạc Tiểu Đào vội vàng đuổi theo sau.Lúc này Lạc Nhiên mới ngẩng đầu lên nhìn, khuôn mặt nhỏ hiện lên sự lo lắng: “Chị, không chia cho bọn họ ăn thật sự là ổn sao?”“Em muốn chia à?” Lạc Di nhìn thằng bé chằm chằm.“Em….” Lạc Nhiên do dự một chút, không muốn chia: “Em còn ăn không no.”“Ăn đi.”Lúc tan học về nhà, hai chị em Lạc Tiểu Binh cũng không đợi hai chị em Lạc Di, vội vàng chạy về trước, đây là đã nảy sinh hiềm khích với bọn họ.Lúc Lạc Tiểu Đào đi qua còn nở một nụ cười ngại ngùng với Lạc Di, sau đó vội vàng chạy theo, nếu như em trai có gì sơ suất thì cô ấy sẽ bị xui xẻo.Lạc Di cũng không thèm quan tâm, thu dọn xong túi sách thì chậm rãi nắm tay Lạc Nhiên đi về.

Chương 75: Chương 75