Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 91: Chương 91
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di lườm cậu ta một cái: “Thần kinh à.”Cô còn chưa kịp làm gì mà đã bị người nhà này chửi rủa mạt sát, chỉ số thông minh của nhà này thật đáng quan ngại.Vứt lại một câu đó, Lạc Di quay đầu bước đi, người nào người nấy đều có bệnh về thần kinh, tránh xa một chút cho an toàn.Thời buổi này lắm kẻ tâm thần quá.Vương Hoa nổi giận vọt tới: “Mày không được đi, đứng lại đó, tao còn chưa nói xong…”Cậu ta chạy tới cản lối đi, viền mắt đỏ bừng, trông khá đáng sợ, Lạc Di lập tức hét to: “Có người giở trò lưu manh!”Trình Tuệ và các bạn nhỏ bên kia tức thì ùa tới, đẩy Vương Hoa ra, nhao nhao mắng mỏ, miệng lưỡi các cô bé này đều rất ghê gớm.Vương Hoa trước nay vẫn cảm thấy mình cao hơn người ta một bậc, nhưng lúc này lại bị một đám con gái chân đất vây quanh mắng là lưu manh, lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã, tức đến muốn đánh người, nhưng cũng biết không thể làm thế.Cậu ta bèn tìm cách trút nỗi tức giận này lên đầu Lạc Di.Tất cả là tại nó hết!Vương Hoa tìm cơ hội, kéo Vương Hải Yến vào một góc vắng, liếc xung quanh thấy không có ai mới lên tiếng.“Cô Hải Yến, có cách nào đuổi con ranh đáng ghét đó khỏi trường không? Đừng cho nó đi học.”Làm vậy vừa có thể xả giận lại vừa có thể bóp c.h.ế.t đối thủ một cách gọn gàng và triệt để.“Chuyện này…” Vương Hải Yến bối rối, không phải bà ta không muốn mà là không có cách nào.Lạc Di ở trường học rất được thầy yêu bạn mến, hiệu trưởng lại che chở con nhóc này rất chặt.Vương Hoa nheo mắt: “Nếu làm được, cháu sẽ nói với mẹ cháu, cho em nhà cô vào công xã học, thường ngày có thể ở nhà cháu.”Đây là lợi ích cậu ta đưa ra để làm điều kiện trao đổi.Vương Hải Yến khiếp sợ nhìn đứa cháu họ xa, quả không hổ là con trai Vương Hải Thanh, tính cách giống như đúc, thủ đoạn cũng có mấy phần tương tự.Năm xưa, Vương Hải Thanh bị Ngô Tiểu Thanh chơi một vố, lập tức quay đầu cưới luôn con gái vị lãnh đạo ở công xã, nương mối quan hệ từ nhà vợ mà leo lên, có được chức vị ở công xã, rũ bỏ bùn đất thành người thành phố.Mấy năm nay, nương thế lực của cha vợ, ông ta đã chiếm được vị trí vững vàng ở công xa, phát triển thuận buồm xuôi gió, còn trở thành cán bộ nhà nước, sự nghiệp thành công.Một người thành đạt, cả họ được nhờ, người nhà họ Vương đều đi lên.Vương Hải Yến càng nghĩ càng rục rịch trong lòng: “Được, việc này cứ quyết định thế đi.”Bà ta cũng muốn cho con mình biến thành Vương Hải Thanh thứ hai, được bước ra vào xã hội của những kẻ có quyền thế, làm rạng rỡ tổ tông, như thế có thể mạnh hơn con cái Ngô Tiểu Thanh trăm nghìn lần.Tối đó về nhà, Lạc Di thuật lại chuyện này cho cha mẹ, Lạc Quốc Vinh tức thì biến sắc, túm chặt vai con gái: “Tiểu Di, phải nhớ kĩ, tránh xa người đó ra, nhất định phải nhớ lấy.”“Con biết rồi.” Lạc Di ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi gì thêm.Ngô Tiểu Thanh siết chặt nắm tay, mặt mày nặng nề, nghiêm túc chưa từng thấy: “Tiểu Di, phải coi sóc em con thật chặt, Tiểu Nhiên hơi ngốc, dễ bị người ta lừa…”Lạc Nhiên nghe mẹ mình nói thế, lập tức trừng to mắt: “Mẹ, con không ngốc…”Ngô Tiểu Thanh dịu dàng trấn an con: “Ừ ừ, con không ngốc, nhưng con phải nghe lời chị con, được không?”“Vâng, con nghe lời chị nhất mà.”Đêm đến, Ngô Tiểu Thanh trở mình liên tục, bà không thể ngủ được, bởi vì chuyện cũ lại ùa về trong đầu.
Lạc Di lườm cậu ta một cái: “Thần kinh à.”
Cô còn chưa kịp làm gì mà đã bị người nhà này chửi rủa mạt sát, chỉ số thông minh của nhà này thật đáng quan ngại.
Vứt lại một câu đó, Lạc Di quay đầu bước đi, người nào người nấy đều có bệnh về thần kinh, tránh xa một chút cho an toàn.
Thời buổi này lắm kẻ tâm thần quá.
Vương Hoa nổi giận vọt tới: “Mày không được đi, đứng lại đó, tao còn chưa nói xong…”
Cậu ta chạy tới cản lối đi, viền mắt đỏ bừng, trông khá đáng sợ, Lạc Di lập tức hét to: “Có người giở trò lưu manh!”
Trình Tuệ và các bạn nhỏ bên kia tức thì ùa tới, đẩy Vương Hoa ra, nhao nhao mắng mỏ, miệng lưỡi các cô bé này đều rất ghê gớm.
Vương Hoa trước nay vẫn cảm thấy mình cao hơn người ta một bậc, nhưng lúc này lại bị một đám con gái chân đất vây quanh mắng là lưu manh, lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã, tức đến muốn đánh người, nhưng cũng biết không thể làm thế.
Cậu ta bèn tìm cách trút nỗi tức giận này lên đầu Lạc Di.
Tất cả là tại nó hết!
Vương Hoa tìm cơ hội, kéo Vương Hải Yến vào một góc vắng, liếc xung quanh thấy không có ai mới lên tiếng.
“Cô Hải Yến, có cách nào đuổi con ranh đáng ghét đó khỏi trường không? Đừng cho nó đi học.”
Làm vậy vừa có thể xả giận lại vừa có thể bóp c.h.ế.t đối thủ một cách gọn gàng và triệt để.
“Chuyện này…” Vương Hải Yến bối rối, không phải bà ta không muốn mà là không có cách nào.
Lạc Di ở trường học rất được thầy yêu bạn mến, hiệu trưởng lại che chở con nhóc này rất chặt.
Vương Hoa nheo mắt: “Nếu làm được, cháu sẽ nói với mẹ cháu, cho em nhà cô vào công xã học, thường ngày có thể ở nhà cháu.”
Đây là lợi ích cậu ta đưa ra để làm điều kiện trao đổi.
Vương Hải Yến khiếp sợ nhìn đứa cháu họ xa, quả không hổ là con trai Vương Hải Thanh, tính cách giống như đúc, thủ đoạn cũng có mấy phần tương tự.
Năm xưa, Vương Hải Thanh bị Ngô Tiểu Thanh chơi một vố, lập tức quay đầu cưới luôn con gái vị lãnh đạo ở công xã, nương mối quan hệ từ nhà vợ mà leo lên, có được chức vị ở công xã, rũ bỏ bùn đất thành người thành phố.
Mấy năm nay, nương thế lực của cha vợ, ông ta đã chiếm được vị trí vững vàng ở công xa, phát triển thuận buồm xuôi gió, còn trở thành cán bộ nhà nước, sự nghiệp thành công.
Một người thành đạt, cả họ được nhờ, người nhà họ Vương đều đi lên.
Vương Hải Yến càng nghĩ càng rục rịch trong lòng: “Được, việc này cứ quyết định thế đi.”
Bà ta cũng muốn cho con mình biến thành Vương Hải Thanh thứ hai, được bước ra vào xã hội của những kẻ có quyền thế, làm rạng rỡ tổ tông, như thế có thể mạnh hơn con cái Ngô Tiểu Thanh trăm nghìn lần.
Tối đó về nhà, Lạc Di thuật lại chuyện này cho cha mẹ, Lạc Quốc Vinh tức thì biến sắc, túm chặt vai con gái: “Tiểu Di, phải nhớ kĩ, tránh xa người đó ra, nhất định phải nhớ lấy.”
“Con biết rồi.” Lạc Di ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi gì thêm.
Ngô Tiểu Thanh siết chặt nắm tay, mặt mày nặng nề, nghiêm túc chưa từng thấy: “Tiểu Di, phải coi sóc em con thật chặt, Tiểu Nhiên hơi ngốc, dễ bị người ta lừa…”
Lạc Nhiên nghe mẹ mình nói thế, lập tức trừng to mắt: “Mẹ, con không ngốc…”
Ngô Tiểu Thanh dịu dàng trấn an con: “Ừ ừ, con không ngốc, nhưng con phải nghe lời chị con, được không?”
“Vâng, con nghe lời chị nhất mà.”
Đêm đến, Ngô Tiểu Thanh trở mình liên tục, bà không thể ngủ được, bởi vì chuyện cũ lại ùa về trong đầu.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di lườm cậu ta một cái: “Thần kinh à.”Cô còn chưa kịp làm gì mà đã bị người nhà này chửi rủa mạt sát, chỉ số thông minh của nhà này thật đáng quan ngại.Vứt lại một câu đó, Lạc Di quay đầu bước đi, người nào người nấy đều có bệnh về thần kinh, tránh xa một chút cho an toàn.Thời buổi này lắm kẻ tâm thần quá.Vương Hoa nổi giận vọt tới: “Mày không được đi, đứng lại đó, tao còn chưa nói xong…”Cậu ta chạy tới cản lối đi, viền mắt đỏ bừng, trông khá đáng sợ, Lạc Di lập tức hét to: “Có người giở trò lưu manh!”Trình Tuệ và các bạn nhỏ bên kia tức thì ùa tới, đẩy Vương Hoa ra, nhao nhao mắng mỏ, miệng lưỡi các cô bé này đều rất ghê gớm.Vương Hoa trước nay vẫn cảm thấy mình cao hơn người ta một bậc, nhưng lúc này lại bị một đám con gái chân đất vây quanh mắng là lưu manh, lòng cảm thấy vô cùng nhục nhã, tức đến muốn đánh người, nhưng cũng biết không thể làm thế.Cậu ta bèn tìm cách trút nỗi tức giận này lên đầu Lạc Di.Tất cả là tại nó hết!Vương Hoa tìm cơ hội, kéo Vương Hải Yến vào một góc vắng, liếc xung quanh thấy không có ai mới lên tiếng.“Cô Hải Yến, có cách nào đuổi con ranh đáng ghét đó khỏi trường không? Đừng cho nó đi học.”Làm vậy vừa có thể xả giận lại vừa có thể bóp c.h.ế.t đối thủ một cách gọn gàng và triệt để.“Chuyện này…” Vương Hải Yến bối rối, không phải bà ta không muốn mà là không có cách nào.Lạc Di ở trường học rất được thầy yêu bạn mến, hiệu trưởng lại che chở con nhóc này rất chặt.Vương Hoa nheo mắt: “Nếu làm được, cháu sẽ nói với mẹ cháu, cho em nhà cô vào công xã học, thường ngày có thể ở nhà cháu.”Đây là lợi ích cậu ta đưa ra để làm điều kiện trao đổi.Vương Hải Yến khiếp sợ nhìn đứa cháu họ xa, quả không hổ là con trai Vương Hải Thanh, tính cách giống như đúc, thủ đoạn cũng có mấy phần tương tự.Năm xưa, Vương Hải Thanh bị Ngô Tiểu Thanh chơi một vố, lập tức quay đầu cưới luôn con gái vị lãnh đạo ở công xã, nương mối quan hệ từ nhà vợ mà leo lên, có được chức vị ở công xã, rũ bỏ bùn đất thành người thành phố.Mấy năm nay, nương thế lực của cha vợ, ông ta đã chiếm được vị trí vững vàng ở công xa, phát triển thuận buồm xuôi gió, còn trở thành cán bộ nhà nước, sự nghiệp thành công.Một người thành đạt, cả họ được nhờ, người nhà họ Vương đều đi lên.Vương Hải Yến càng nghĩ càng rục rịch trong lòng: “Được, việc này cứ quyết định thế đi.”Bà ta cũng muốn cho con mình biến thành Vương Hải Thanh thứ hai, được bước ra vào xã hội của những kẻ có quyền thế, làm rạng rỡ tổ tông, như thế có thể mạnh hơn con cái Ngô Tiểu Thanh trăm nghìn lần.Tối đó về nhà, Lạc Di thuật lại chuyện này cho cha mẹ, Lạc Quốc Vinh tức thì biến sắc, túm chặt vai con gái: “Tiểu Di, phải nhớ kĩ, tránh xa người đó ra, nhất định phải nhớ lấy.”“Con biết rồi.” Lạc Di ngoan ngoãn gật đầu, không hỏi gì thêm.Ngô Tiểu Thanh siết chặt nắm tay, mặt mày nặng nề, nghiêm túc chưa từng thấy: “Tiểu Di, phải coi sóc em con thật chặt, Tiểu Nhiên hơi ngốc, dễ bị người ta lừa…”Lạc Nhiên nghe mẹ mình nói thế, lập tức trừng to mắt: “Mẹ, con không ngốc…”Ngô Tiểu Thanh dịu dàng trấn an con: “Ừ ừ, con không ngốc, nhưng con phải nghe lời chị con, được không?”“Vâng, con nghe lời chị nhất mà.”Đêm đến, Ngô Tiểu Thanh trở mình liên tục, bà không thể ngủ được, bởi vì chuyện cũ lại ùa về trong đầu.