Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 100: Chương 100

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Nói đến đó, cô còn cố ý dài giọng: “Sau đó, cháu xin được báo án, có người vu oan hãm hại cháu, hừ, kẻ đó cứ chờ ngồi tù mọt gông đi thôi.”Lạc Di đảo mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt thoáng dừng lại trên người nam sinh đang đứng bên cửa sổ, cuối cùng rơi xuống mặt Vương Hải Yến, như thể muốn nói: Tôi biết, chính là các người.Vương Hải Yến đã trắng bệch mặt mày, không còn vẻ kiêu ngạo hống hách trước đây, môi lập bập run, đây là… đây là thứ yêu quái gì thế? Có còn cho người ta sống với không?“Tôi… tôi cũng không biết vì sao tiền của tôi lại ở chỗ em học sinh này, trên tờ tiền đó có dấu vân tay của tôi là chuyện thường, đó là tiền của tôi mà.”Bà ta lào khào nói, giọng run rẩy không thể che giấu nổi sự chột dạ, lại không biết, lời này chẳng khác gì giấu đầu hở đuôi, đã gián tiếp làm bại lộ mình.Cảnh sát đã sớm chú ý đến bà ta, nay nghiêm túc quan sát thêm ‘nghi phạm’, nhận thấy càng nhìn thì người này càng trở nên luống cuống.Lạc Di híp mắt nhìn: “Ý cô là, tiền bị người nào đó trộm mất? Vậy thì là ai? Thôi không cần đoán làm gì, để các chú cảnh sát làm so sánh vân tay là được, chắc chắn không phải người ngoài trường học, phạm vi chỉ có chừng này, vài ngày là tìm ra thôi.”Cô nói rất thản nhiên, giọng điệu tràn đầy tự tin, như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay rồi.Khi Lạc Di quét mắt nhìn quanh, ánh mắt nghiêm khắc đến mức tất cả đám học sinh đều lặng lẽ lùi lại như thể muốn nói ‘không phải bọn này đâu’.Bỗng từ bên ngoài vang lên tiếng nức nở: “Không phải tớ, không phải tớ thật mà, là do cô Vương ép tớ…”Cậu nam sinh đứng bên cửa sổ đã sợ bệch bạc cả mặt, ra sức lắc đầu, nước mắt tuôn dài.Tất cả đều ồ lên, trời đất, chẳng lẽ đây mới là sự thật?Lạc Di nhếch môi cười nhẹ, quả nhiên đúng là cậu ta, vừa rồi cô đã quan sát thấy sắc mặt người này không bình thường, càng nghe cô nói thì càng trắng xanh cả ra, ánh mắt cũng hốt hoảng, ngó lung tung chứ không dám nhìn vào mắt cô.Thực ra, ngay từ đầu Lạc Di đã không có ý định thực sự yêu cầu cảnh sát mang tiền đi giám định, mục đích của cô chỉ là muốn các chú cảnh sát này chứng minh rằng có kĩ thuật đó là đủ để gây áp lực tâm lý, đối thủ sẽ sợ hãi, không đánh đã khai.Vương Hải Yến choáng váng, ra sức hét ầm lên nhằm át đi lời cậu học trò kia: “Mày nói láo!”Cậu học sinh kia tên là Tiền Tiểu Đông, là học sinh lớp 5, rất chăm chỉ hiếu học, thường ngày luôn trầm mặc kiệm lời, lúc này đã sợ đến run người: “Cô Vương nói là, chỉ cần tớ phối hợp với cô ấy, nhét tiền vào ngăn bàn Lạc Di, cô sẽ cho tớ hai đồng, như vậy tớ sẽ có tiền nộp học phí.”Trình Tuệ nhìn cậu nhóc này một lát, cũng đã nhớ ra, bèn hô to: “Lạc Di, vừa rồi cậu ta cũng đi cùng mấy bạn đến tặng quà đó, nhiều người quá nên tớ không chú ý hết cậu ta làm gì, có lẽ đúng là khi đó cậu ta đã nhét tiền vào vở cậu.”“Sao cậu có thể làm thế hả?” Trình Tuệ tỏ vẻ hết sức thất vọng, đều là bạn cùng trường, sao lại làm chuyện thất đức như thế chứ.Tiền Tiểu Đông ôm đầu ngồi thụp xuống, khóc to: “Tớ cũng chẳng còn cách nào nữa, nhà tớ nghèo quá không đóng nổi học phí, nhưng mà tớ muốn đi học, thực sự rất muốn.”

Nói đến đó, cô còn cố ý dài giọng: “Sau đó, cháu xin được báo án, có người vu oan hãm hại cháu, hừ, kẻ đó cứ chờ ngồi tù mọt gông đi thôi.”

Lạc Di đảo mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt thoáng dừng lại trên người nam sinh đang đứng bên cửa sổ, cuối cùng rơi xuống mặt Vương Hải Yến, như thể muốn nói: Tôi biết, chính là các người.

Vương Hải Yến đã trắng bệch mặt mày, không còn vẻ kiêu ngạo hống hách trước đây, môi lập bập run, đây là… đây là thứ yêu quái gì thế? Có còn cho người ta sống với không?

“Tôi… tôi cũng không biết vì sao tiền của tôi lại ở chỗ em học sinh này, trên tờ tiền đó có dấu vân tay của tôi là chuyện thường, đó là tiền của tôi mà.”

Bà ta lào khào nói, giọng run rẩy không thể che giấu nổi sự chột dạ, lại không biết, lời này chẳng khác gì giấu đầu hở đuôi, đã gián tiếp làm bại lộ mình.

Cảnh sát đã sớm chú ý đến bà ta, nay nghiêm túc quan sát thêm ‘nghi phạm’, nhận thấy càng nhìn thì người này càng trở nên luống cuống.

Lạc Di híp mắt nhìn: “Ý cô là, tiền bị người nào đó trộm mất? Vậy thì là ai? Thôi không cần đoán làm gì, để các chú cảnh sát làm so sánh vân tay là được, chắc chắn không phải người ngoài trường học, phạm vi chỉ có chừng này, vài ngày là tìm ra thôi.”

Cô nói rất thản nhiên, giọng điệu tràn đầy tự tin, như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay rồi.

Khi Lạc Di quét mắt nhìn quanh, ánh mắt nghiêm khắc đến mức tất cả đám học sinh đều lặng lẽ lùi lại như thể muốn nói ‘không phải bọn này đâu’.

Bỗng từ bên ngoài vang lên tiếng nức nở: “Không phải tớ, không phải tớ thật mà, là do cô Vương ép tớ…”

Cậu nam sinh đứng bên cửa sổ đã sợ bệch bạc cả mặt, ra sức lắc đầu, nước mắt tuôn dài.

Tất cả đều ồ lên, trời đất, chẳng lẽ đây mới là sự thật?

Lạc Di nhếch môi cười nhẹ, quả nhiên đúng là cậu ta, vừa rồi cô đã quan sát thấy sắc mặt người này không bình thường, càng nghe cô nói thì càng trắng xanh cả ra, ánh mắt cũng hốt hoảng, ngó lung tung chứ không dám nhìn vào mắt cô.

Thực ra, ngay từ đầu Lạc Di đã không có ý định thực sự yêu cầu cảnh sát mang tiền đi giám định, mục đích của cô chỉ là muốn các chú cảnh sát này chứng minh rằng có kĩ thuật đó là đủ để gây áp lực tâm lý, đối thủ sẽ sợ hãi, không đánh đã khai.

Vương Hải Yến choáng váng, ra sức hét ầm lên nhằm át đi lời cậu học trò kia: “Mày nói láo!”

Cậu học sinh kia tên là Tiền Tiểu Đông, là học sinh lớp 5, rất chăm chỉ hiếu học, thường ngày luôn trầm mặc kiệm lời, lúc này đã sợ đến run người: “Cô Vương nói là, chỉ cần tớ phối hợp với cô ấy, nhét tiền vào ngăn bàn Lạc Di, cô sẽ cho tớ hai đồng, như vậy tớ sẽ có tiền nộp học phí.”

Trình Tuệ nhìn cậu nhóc này một lát, cũng đã nhớ ra, bèn hô to: “Lạc Di, vừa rồi cậu ta cũng đi cùng mấy bạn đến tặng quà đó, nhiều người quá nên tớ không chú ý hết cậu ta làm gì, có lẽ đúng là khi đó cậu ta đã nhét tiền vào vở cậu.”

“Sao cậu có thể làm thế hả?” Trình Tuệ tỏ vẻ hết sức thất vọng, đều là bạn cùng trường, sao lại làm chuyện thất đức như thế chứ.

Tiền Tiểu Đông ôm đầu ngồi thụp xuống, khóc to: “Tớ cũng chẳng còn cách nào nữa, nhà tớ nghèo quá không đóng nổi học phí, nhưng mà tớ muốn đi học, thực sự rất muốn.”

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Nói đến đó, cô còn cố ý dài giọng: “Sau đó, cháu xin được báo án, có người vu oan hãm hại cháu, hừ, kẻ đó cứ chờ ngồi tù mọt gông đi thôi.”Lạc Di đảo mắt nhìn quanh một lượt, ánh mắt thoáng dừng lại trên người nam sinh đang đứng bên cửa sổ, cuối cùng rơi xuống mặt Vương Hải Yến, như thể muốn nói: Tôi biết, chính là các người.Vương Hải Yến đã trắng bệch mặt mày, không còn vẻ kiêu ngạo hống hách trước đây, môi lập bập run, đây là… đây là thứ yêu quái gì thế? Có còn cho người ta sống với không?“Tôi… tôi cũng không biết vì sao tiền của tôi lại ở chỗ em học sinh này, trên tờ tiền đó có dấu vân tay của tôi là chuyện thường, đó là tiền của tôi mà.”Bà ta lào khào nói, giọng run rẩy không thể che giấu nổi sự chột dạ, lại không biết, lời này chẳng khác gì giấu đầu hở đuôi, đã gián tiếp làm bại lộ mình.Cảnh sát đã sớm chú ý đến bà ta, nay nghiêm túc quan sát thêm ‘nghi phạm’, nhận thấy càng nhìn thì người này càng trở nên luống cuống.Lạc Di híp mắt nhìn: “Ý cô là, tiền bị người nào đó trộm mất? Vậy thì là ai? Thôi không cần đoán làm gì, để các chú cảnh sát làm so sánh vân tay là được, chắc chắn không phải người ngoài trường học, phạm vi chỉ có chừng này, vài ngày là tìm ra thôi.”Cô nói rất thản nhiên, giọng điệu tràn đầy tự tin, như thể mọi thứ đều nằm trong lòng bàn tay rồi.Khi Lạc Di quét mắt nhìn quanh, ánh mắt nghiêm khắc đến mức tất cả đám học sinh đều lặng lẽ lùi lại như thể muốn nói ‘không phải bọn này đâu’.Bỗng từ bên ngoài vang lên tiếng nức nở: “Không phải tớ, không phải tớ thật mà, là do cô Vương ép tớ…”Cậu nam sinh đứng bên cửa sổ đã sợ bệch bạc cả mặt, ra sức lắc đầu, nước mắt tuôn dài.Tất cả đều ồ lên, trời đất, chẳng lẽ đây mới là sự thật?Lạc Di nhếch môi cười nhẹ, quả nhiên đúng là cậu ta, vừa rồi cô đã quan sát thấy sắc mặt người này không bình thường, càng nghe cô nói thì càng trắng xanh cả ra, ánh mắt cũng hốt hoảng, ngó lung tung chứ không dám nhìn vào mắt cô.Thực ra, ngay từ đầu Lạc Di đã không có ý định thực sự yêu cầu cảnh sát mang tiền đi giám định, mục đích của cô chỉ là muốn các chú cảnh sát này chứng minh rằng có kĩ thuật đó là đủ để gây áp lực tâm lý, đối thủ sẽ sợ hãi, không đánh đã khai.Vương Hải Yến choáng váng, ra sức hét ầm lên nhằm át đi lời cậu học trò kia: “Mày nói láo!”Cậu học sinh kia tên là Tiền Tiểu Đông, là học sinh lớp 5, rất chăm chỉ hiếu học, thường ngày luôn trầm mặc kiệm lời, lúc này đã sợ đến run người: “Cô Vương nói là, chỉ cần tớ phối hợp với cô ấy, nhét tiền vào ngăn bàn Lạc Di, cô sẽ cho tớ hai đồng, như vậy tớ sẽ có tiền nộp học phí.”Trình Tuệ nhìn cậu nhóc này một lát, cũng đã nhớ ra, bèn hô to: “Lạc Di, vừa rồi cậu ta cũng đi cùng mấy bạn đến tặng quà đó, nhiều người quá nên tớ không chú ý hết cậu ta làm gì, có lẽ đúng là khi đó cậu ta đã nhét tiền vào vở cậu.”“Sao cậu có thể làm thế hả?” Trình Tuệ tỏ vẻ hết sức thất vọng, đều là bạn cùng trường, sao lại làm chuyện thất đức như thế chứ.Tiền Tiểu Đông ôm đầu ngồi thụp xuống, khóc to: “Tớ cũng chẳng còn cách nào nữa, nhà tớ nghèo quá không đóng nổi học phí, nhưng mà tớ muốn đi học, thực sự rất muốn.”

Chương 100: Chương 100