Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 102: Chương 102
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Mày đừng đắc ý quá, tao là cháu gái của bí thư chi bộ thôn Hồng Tinh, là em họ của trưởng ban giáo dục công xã, mày còn muốn tiếp tục được học ở tiểu học Hồng Tinh này à? Đừng có nằm mơ.”Lạc Di âm thầm cười lạnh một tiếng, cô cố ý làm lớn chuyện này, khiến cho các lãnh đạo phía trên đều biết, chính là để phòng ngừa chiêu này của nhà họ Vương.Lại còn dám lấy quyền thế dọa dẫm người khác trước mặt nhân viên phá án, thật đúng là ngu không ai bằng.Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài mặt Lạc Di vẫn phản ứng rất ‘chân thật’, cô lộ vẻ sợ hãi, người run lên, tội nghiệp nhìn các cảnh sát ở đó: “Chú cảnh sát ơi, cháu sợ quá.”Các cảnh sát càng thêm khinh ghét Vương Hải Yến, thật đúng là c.h.ế.t cũng không chịu hối cải, còn dám ỷ người nhà có quyền thế để bắt nạt người thấp cổ bé họng, thật là đáng khinh: “Đừng sợ, có các chú đây, xem ai dám lấy việc công để làm việc tư, cứ thử xem.”Đôi mắt Lạc Di lập tức sáng bừng lên: “Cảm ơn các chú cảnh sát ạ, các chú quả đúng là thần hộ mệnh của thiếu nhi, chúng cháu cần phải học tập các chú.”Các cảnh sát bật cười: “Cô nhóc, vậy sau này lớn lên cháu hãy làm cảnh sát nhé.”“Hả?” Lạc Di nghe mà ngây ngẩn cả người.Các cảnh sát rất thích cô bé này, cô bé mới mấy tuổi đầu đã có phong thái vững vàng tự tin ngay cả khi gặp chuyện không may, tâm trí sáng sủa, đầu óc thông minh hiếm có: “Làm cảnh sát có thể đem chính nghĩa đến cho nhiều người, giữ gìn chân lý, cứu giúp dân chúng bị hại, đây là một nghề nghiệp cao quý đặc biệt đó.”Lạc Di chỉ muốn học thật giỏi, rời xa tình tiết kịch bản, nhưng vẫn chưa nghĩ sau này lớn lên thì làm gì: “Vì sao chú nghĩ cháu có thể làm cảnh sát ạ?”“Cháu rất có thiên phú ở phương diện này.” Mấy chú cảnh sát thật tình cảm thấy cô nhóc này đặc biệt thông minh, đặc biệt nhanh trí, đồng thời cũng rất điềm tĩnh, tư duy logic cũng rất tốt.Mà trẻ càng xuất sắc sớm như vậy thì càng phải chú ý bồi dưỡng, dẫn đường, bồi dưỡng tốt và đúng hướng mới trở thành viên ngọc quý ích nước lợi nhà.Nếu như đi lệch đường, đó chính là mối nguy cực lớn.Lạc Di tủm tỉm cười: “Hi hi, cháu cũng có thiên phú làm nhà khoa học nữa đó nha.”Một cảnh sát xoa đầu cô, nói: “Chú là Quách Tinh Tinh, sau này có chuyện gì thì cứ tới gặp chú nhé.”“Vâng ạ, cảm ơn chú cảnh sát nhiều.”Ra khỏi cổng đồn cảnh sát, Lạc Di mới thở ra một hơi dài như vừa trút được gánh nặng, cuối cùng cũng đánh ngã Vương Hải Yến rồi.Trời dường như càng thêm xanh, nước càng thêm trong, thật đáng mừng.“Tiểu Di, Tiểu Nhiên.” Nhìn về phía tiếng gọi thân quen, Lạc Di thấy được cha mẹ mình, Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Thanh.Hai chị em nhào qua, mỗi đứa ôm một người: “Ba, mẹ.”Ngô Tiểu Thanh ôm chặt lấy con gái, viền mắt đã đỏ lên, người run lên từng hồi: “Con không sao chứ? Có ổn không?”Suốt dọc đường đi, bà cứ miên man suy nghĩ mãi, sợ hãi vô cùng, nếu con gái mình có chuyện gì thì sao?Lạc Di ngửa mặt cười cười, vừa rạng rỡ lại vừa ngây thơ: “Con thì có chuyện gì được ạ? Có chuyện là người khác chứ, thưa quý bà Ngô Tiểu Thanh, chúc mừng quý bà đã sinh được một cô con gái siêu siêu thông minh.”Lạc Di cố tình chơi chiêu làm nũng ngây thơ, tốn rất nhiều ‘công sức’ mới có thể dỗ cho cha mẹ cười vang.
“Mày đừng đắc ý quá, tao là cháu gái của bí thư chi bộ thôn Hồng Tinh, là em họ của trưởng ban giáo dục công xã, mày còn muốn tiếp tục được học ở tiểu học Hồng Tinh này à? Đừng có nằm mơ.”
Lạc Di âm thầm cười lạnh một tiếng, cô cố ý làm lớn chuyện này, khiến cho các lãnh đạo phía trên đều biết, chính là để phòng ngừa chiêu này của nhà họ Vương.
Lại còn dám lấy quyền thế dọa dẫm người khác trước mặt nhân viên phá án, thật đúng là ngu không ai bằng.
Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài mặt Lạc Di vẫn phản ứng rất ‘chân thật’, cô lộ vẻ sợ hãi, người run lên, tội nghiệp nhìn các cảnh sát ở đó: “Chú cảnh sát ơi, cháu sợ quá.”
Các cảnh sát càng thêm khinh ghét Vương Hải Yến, thật đúng là c.h.ế.t cũng không chịu hối cải, còn dám ỷ người nhà có quyền thế để bắt nạt người thấp cổ bé họng, thật là đáng khinh: “Đừng sợ, có các chú đây, xem ai dám lấy việc công để làm việc tư, cứ thử xem.”
Đôi mắt Lạc Di lập tức sáng bừng lên: “Cảm ơn các chú cảnh sát ạ, các chú quả đúng là thần hộ mệnh của thiếu nhi, chúng cháu cần phải học tập các chú.”
Các cảnh sát bật cười: “Cô nhóc, vậy sau này lớn lên cháu hãy làm cảnh sát nhé.”
“Hả?” Lạc Di nghe mà ngây ngẩn cả người.
Các cảnh sát rất thích cô bé này, cô bé mới mấy tuổi đầu đã có phong thái vững vàng tự tin ngay cả khi gặp chuyện không may, tâm trí sáng sủa, đầu óc thông minh hiếm có: “Làm cảnh sát có thể đem chính nghĩa đến cho nhiều người, giữ gìn chân lý, cứu giúp dân chúng bị hại, đây là một nghề nghiệp cao quý đặc biệt đó.”
Lạc Di chỉ muốn học thật giỏi, rời xa tình tiết kịch bản, nhưng vẫn chưa nghĩ sau này lớn lên thì làm gì: “Vì sao chú nghĩ cháu có thể làm cảnh sát ạ?”
“Cháu rất có thiên phú ở phương diện này.” Mấy chú cảnh sát thật tình cảm thấy cô nhóc này đặc biệt thông minh, đặc biệt nhanh trí, đồng thời cũng rất điềm tĩnh, tư duy logic cũng rất tốt.
Mà trẻ càng xuất sắc sớm như vậy thì càng phải chú ý bồi dưỡng, dẫn đường, bồi dưỡng tốt và đúng hướng mới trở thành viên ngọc quý ích nước lợi nhà.
Nếu như đi lệch đường, đó chính là mối nguy cực lớn.
Lạc Di tủm tỉm cười: “Hi hi, cháu cũng có thiên phú làm nhà khoa học nữa đó nha.”
Một cảnh sát xoa đầu cô, nói: “Chú là Quách Tinh Tinh, sau này có chuyện gì thì cứ tới gặp chú nhé.”
“Vâng ạ, cảm ơn chú cảnh sát nhiều.”
Ra khỏi cổng đồn cảnh sát, Lạc Di mới thở ra một hơi dài như vừa trút được gánh nặng, cuối cùng cũng đánh ngã Vương Hải Yến rồi.
Trời dường như càng thêm xanh, nước càng thêm trong, thật đáng mừng.
“Tiểu Di, Tiểu Nhiên.” Nhìn về phía tiếng gọi thân quen, Lạc Di thấy được cha mẹ mình, Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Thanh.
Hai chị em nhào qua, mỗi đứa ôm một người: “Ba, mẹ.”
Ngô Tiểu Thanh ôm chặt lấy con gái, viền mắt đã đỏ lên, người run lên từng hồi: “Con không sao chứ? Có ổn không?”
Suốt dọc đường đi, bà cứ miên man suy nghĩ mãi, sợ hãi vô cùng, nếu con gái mình có chuyện gì thì sao?
Lạc Di ngửa mặt cười cười, vừa rạng rỡ lại vừa ngây thơ: “Con thì có chuyện gì được ạ? Có chuyện là người khác chứ, thưa quý bà Ngô Tiểu Thanh, chúc mừng quý bà đã sinh được một cô con gái siêu siêu thông minh.”
Lạc Di cố tình chơi chiêu làm nũng ngây thơ, tốn rất nhiều ‘công sức’ mới có thể dỗ cho cha mẹ cười vang.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Mày đừng đắc ý quá, tao là cháu gái của bí thư chi bộ thôn Hồng Tinh, là em họ của trưởng ban giáo dục công xã, mày còn muốn tiếp tục được học ở tiểu học Hồng Tinh này à? Đừng có nằm mơ.”Lạc Di âm thầm cười lạnh một tiếng, cô cố ý làm lớn chuyện này, khiến cho các lãnh đạo phía trên đều biết, chính là để phòng ngừa chiêu này của nhà họ Vương.Lại còn dám lấy quyền thế dọa dẫm người khác trước mặt nhân viên phá án, thật đúng là ngu không ai bằng.Tuy trong lòng nghĩ thế nhưng ngoài mặt Lạc Di vẫn phản ứng rất ‘chân thật’, cô lộ vẻ sợ hãi, người run lên, tội nghiệp nhìn các cảnh sát ở đó: “Chú cảnh sát ơi, cháu sợ quá.”Các cảnh sát càng thêm khinh ghét Vương Hải Yến, thật đúng là c.h.ế.t cũng không chịu hối cải, còn dám ỷ người nhà có quyền thế để bắt nạt người thấp cổ bé họng, thật là đáng khinh: “Đừng sợ, có các chú đây, xem ai dám lấy việc công để làm việc tư, cứ thử xem.”Đôi mắt Lạc Di lập tức sáng bừng lên: “Cảm ơn các chú cảnh sát ạ, các chú quả đúng là thần hộ mệnh của thiếu nhi, chúng cháu cần phải học tập các chú.”Các cảnh sát bật cười: “Cô nhóc, vậy sau này lớn lên cháu hãy làm cảnh sát nhé.”“Hả?” Lạc Di nghe mà ngây ngẩn cả người.Các cảnh sát rất thích cô bé này, cô bé mới mấy tuổi đầu đã có phong thái vững vàng tự tin ngay cả khi gặp chuyện không may, tâm trí sáng sủa, đầu óc thông minh hiếm có: “Làm cảnh sát có thể đem chính nghĩa đến cho nhiều người, giữ gìn chân lý, cứu giúp dân chúng bị hại, đây là một nghề nghiệp cao quý đặc biệt đó.”Lạc Di chỉ muốn học thật giỏi, rời xa tình tiết kịch bản, nhưng vẫn chưa nghĩ sau này lớn lên thì làm gì: “Vì sao chú nghĩ cháu có thể làm cảnh sát ạ?”“Cháu rất có thiên phú ở phương diện này.” Mấy chú cảnh sát thật tình cảm thấy cô nhóc này đặc biệt thông minh, đặc biệt nhanh trí, đồng thời cũng rất điềm tĩnh, tư duy logic cũng rất tốt.Mà trẻ càng xuất sắc sớm như vậy thì càng phải chú ý bồi dưỡng, dẫn đường, bồi dưỡng tốt và đúng hướng mới trở thành viên ngọc quý ích nước lợi nhà.Nếu như đi lệch đường, đó chính là mối nguy cực lớn.Lạc Di tủm tỉm cười: “Hi hi, cháu cũng có thiên phú làm nhà khoa học nữa đó nha.”Một cảnh sát xoa đầu cô, nói: “Chú là Quách Tinh Tinh, sau này có chuyện gì thì cứ tới gặp chú nhé.”“Vâng ạ, cảm ơn chú cảnh sát nhiều.”Ra khỏi cổng đồn cảnh sát, Lạc Di mới thở ra một hơi dài như vừa trút được gánh nặng, cuối cùng cũng đánh ngã Vương Hải Yến rồi.Trời dường như càng thêm xanh, nước càng thêm trong, thật đáng mừng.“Tiểu Di, Tiểu Nhiên.” Nhìn về phía tiếng gọi thân quen, Lạc Di thấy được cha mẹ mình, Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Thanh.Hai chị em nhào qua, mỗi đứa ôm một người: “Ba, mẹ.”Ngô Tiểu Thanh ôm chặt lấy con gái, viền mắt đã đỏ lên, người run lên từng hồi: “Con không sao chứ? Có ổn không?”Suốt dọc đường đi, bà cứ miên man suy nghĩ mãi, sợ hãi vô cùng, nếu con gái mình có chuyện gì thì sao?Lạc Di ngửa mặt cười cười, vừa rạng rỡ lại vừa ngây thơ: “Con thì có chuyện gì được ạ? Có chuyện là người khác chứ, thưa quý bà Ngô Tiểu Thanh, chúc mừng quý bà đã sinh được một cô con gái siêu siêu thông minh.”Lạc Di cố tình chơi chiêu làm nũng ngây thơ, tốn rất nhiều ‘công sức’ mới có thể dỗ cho cha mẹ cười vang.