Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 116: Chương 116

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Hiệu trưởng Ngô bảo cô đứng đợi ở đó, không được chạy lung tung, để thầy đi mượn chiếc xe đạp.“Tiểu Di.”Đang định gật đầu, Lạc Di chợt thấy mấy bóng người quen thuộc, cô mừng rỡ nhào tới: “Ba, mẹ, Tiểu Nhiên, sao mọi người lại tới đây?”Lạc Quốc Vinh không yên tâm khi con gái cưng lần đầu đi thi xa nhà, cho nên mới xin nghỉ để tới công xã chờ đón, khiến đội trưởng tức giận đến muốn đánh cho người này một trận.Lại kiếm cớ làm biếng.“Đói không con gái, ba dẫn con đi ăn chút gì nhé, hiệu trưởng Ngô đi cùng chúng tôi luôn đi.”Lần này ông mời rất thành tâm, còn mạnh mẽ kéo hiệu trưởng Ngô đến tiệm cơm quốc doanh cùng nhà mình.Nhưng giờ này tiệm cơm nghỉ rồi, không có gì ăn được cả, thành ra không khí trở nên lúng túng quá.Ngô Tiểu Thanh bèn đề nghị mua mấy chiếc bánh nướng ăn tạm, hiệu trưởng Ngô kiên định từ chối, sau đó xách đồ của mình ra về trước.Người ngoài đi khỏi, Lạc Nhiên như ‘sống’ hẳn lên, cậu bé chỉ vào bao tải bên chân chị gái, hỏi: “Chị ơi, đó là cái gì thế chị?”Lạc Di mở bao, lấy ra một túi bánh mè giòn, chia cho cả nhà ăn.Lạc Nhiên kêu to vui sướng, hấp tấp cắn ăn, đôi mắt sáng rực, môi dính đầy mảnh vụn mè, thật đúng là mỏ khoét.“Tiểu Di, ở đâu ra thế?” Ngô Tiểu Thanh không vội ăn mà mở bao, lấy từng thứ ra xem, một cuộn vải lẻ, năm miếng vải bông dày, một miếng thịt ba chỉ, một túi gạo, một túi bột mì, một túi kẹo hoa quả cứng, một cân len đỏ.Trời đất, sợi len sợi chỉ màu đỏ là thứ quý hiếm lắm đó, thị trấn nhỏ chưa chắc đã có mà mua đâu.Vải lẻ cũng rất hiếm, người bình thường không mua được, thứ này thường chỉ được tiêu thụ nội bộ trong đám nhân viên mậu dịch thôi.“Con thắng giải đổi được đó.” Lạc Di móc 33 đồng trong túi cùng một xấp phiếu khoán ra, hai vợ chồng Lạc Quốc Vinh trợn tròn mắt.Nhiều tiền quá, cả phiếu nữa! Tất cả đều là phần thưởng của con gái ư?Bọn họ sinh được một cô con gái thiên tài rồi sao?Lạc Di bèn thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện, từ chuyện được giải nhất, rồi đến chuyện đi bán phần thưởng, sau đó là mua đồ, nói thật cặn kẽ cho cha mẹ.Lạc Quốc Vinh nghe xong đã choáng váng cả đầu, ngay cả người có kiến thức rộng rãi như Ngô Tiểu Thanh cũng phải giật mình kinh hãi.Người lớn bình thường cũng chẳng suy tính được chu toàn như thế đâu, ấy vậy mà con gái bà, một cô bé chưa đến 10 tuổi, đã có thể thận trọng tỉ mỉ làm hết chừng ấy bước tính toán.Lạc Quốc Vinh hưng phấn đến hồng mặt: “Trước đây người ta cứ nói anh khờ, cưới một người phụ nữ có gia cảnh không rõ ràng, nhưng mà mấy người đó thì biết cái gì chứ, người vợ giỏi có thể khiến ba đời thịnh vượng, còn có thể sinh ra đứa con gái thông minh lanh lợi, ha ha ha, xem đi, Tiểu Di nhà ta thông minh cỡ nào.”Những chuyện này có thể khiến ông nằm mơ cũng cười được, 43 đồng cơ đấy, đủ cho nhà họ chi tiêu cả năm trời, chỉ cần tiết kiệm một chút là được.Ngô Tiểu Thanh lườm ông một cái, không thèm tiếp lời chồng mà quay sang nói với con gái: “Con vừa nói là, họ còn miễn một năm học phí cho con hả?”Miễn học phí một năm, chuyện sau đó có rất nhiều cơ hội để tác động, chưa biết chừng sau này đi học đều không cần bỏ tiền nữa.

Hiệu trưởng Ngô bảo cô đứng đợi ở đó, không được chạy lung tung, để thầy đi mượn chiếc xe đạp.

“Tiểu Di.”

Đang định gật đầu, Lạc Di chợt thấy mấy bóng người quen thuộc, cô mừng rỡ nhào tới: “Ba, mẹ, Tiểu Nhiên, sao mọi người lại tới đây?”

Lạc Quốc Vinh không yên tâm khi con gái cưng lần đầu đi thi xa nhà, cho nên mới xin nghỉ để tới công xã chờ đón, khiến đội trưởng tức giận đến muốn đánh cho người này một trận.

Lại kiếm cớ làm biếng.

“Đói không con gái, ba dẫn con đi ăn chút gì nhé, hiệu trưởng Ngô đi cùng chúng tôi luôn đi.”

Lần này ông mời rất thành tâm, còn mạnh mẽ kéo hiệu trưởng Ngô đến tiệm cơm quốc doanh cùng nhà mình.

Nhưng giờ này tiệm cơm nghỉ rồi, không có gì ăn được cả, thành ra không khí trở nên lúng túng quá.

Ngô Tiểu Thanh bèn đề nghị mua mấy chiếc bánh nướng ăn tạm, hiệu trưởng Ngô kiên định từ chối, sau đó xách đồ của mình ra về trước.

Người ngoài đi khỏi, Lạc Nhiên như ‘sống’ hẳn lên, cậu bé chỉ vào bao tải bên chân chị gái, hỏi: “Chị ơi, đó là cái gì thế chị?”

Lạc Di mở bao, lấy ra một túi bánh mè giòn, chia cho cả nhà ăn.

Lạc Nhiên kêu to vui sướng, hấp tấp cắn ăn, đôi mắt sáng rực, môi dính đầy mảnh vụn mè, thật đúng là mỏ khoét.

“Tiểu Di, ở đâu ra thế?” Ngô Tiểu Thanh không vội ăn mà mở bao, lấy từng thứ ra xem, một cuộn vải lẻ, năm miếng vải bông dày, một miếng thịt ba chỉ, một túi gạo, một túi bột mì, một túi kẹo hoa quả cứng, một cân len đỏ.

Trời đất, sợi len sợi chỉ màu đỏ là thứ quý hiếm lắm đó, thị trấn nhỏ chưa chắc đã có mà mua đâu.

Vải lẻ cũng rất hiếm, người bình thường không mua được, thứ này thường chỉ được tiêu thụ nội bộ trong đám nhân viên mậu dịch thôi.

“Con thắng giải đổi được đó.” Lạc Di móc 33 đồng trong túi cùng một xấp phiếu khoán ra, hai vợ chồng Lạc Quốc Vinh trợn tròn mắt.

Nhiều tiền quá, cả phiếu nữa! Tất cả đều là phần thưởng của con gái ư?

Bọn họ sinh được một cô con gái thiên tài rồi sao?

Lạc Di bèn thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện, từ chuyện được giải nhất, rồi đến chuyện đi bán phần thưởng, sau đó là mua đồ, nói thật cặn kẽ cho cha mẹ.

Lạc Quốc Vinh nghe xong đã choáng váng cả đầu, ngay cả người có kiến thức rộng rãi như Ngô Tiểu Thanh cũng phải giật mình kinh hãi.

Người lớn bình thường cũng chẳng suy tính được chu toàn như thế đâu, ấy vậy mà con gái bà, một cô bé chưa đến 10 tuổi, đã có thể thận trọng tỉ mỉ làm hết chừng ấy bước tính toán.

Lạc Quốc Vinh hưng phấn đến hồng mặt: “Trước đây người ta cứ nói anh khờ, cưới một người phụ nữ có gia cảnh không rõ ràng, nhưng mà mấy người đó thì biết cái gì chứ, người vợ giỏi có thể khiến ba đời thịnh vượng, còn có thể sinh ra đứa con gái thông minh lanh lợi, ha ha ha, xem đi, Tiểu Di nhà ta thông minh cỡ nào.”

Những chuyện này có thể khiến ông nằm mơ cũng cười được, 43 đồng cơ đấy, đủ cho nhà họ chi tiêu cả năm trời, chỉ cần tiết kiệm một chút là được.

Ngô Tiểu Thanh lườm ông một cái, không thèm tiếp lời chồng mà quay sang nói với con gái: “Con vừa nói là, họ còn miễn một năm học phí cho con hả?”

Miễn học phí một năm, chuyện sau đó có rất nhiều cơ hội để tác động, chưa biết chừng sau này đi học đều không cần bỏ tiền nữa.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Hiệu trưởng Ngô bảo cô đứng đợi ở đó, không được chạy lung tung, để thầy đi mượn chiếc xe đạp.“Tiểu Di.”Đang định gật đầu, Lạc Di chợt thấy mấy bóng người quen thuộc, cô mừng rỡ nhào tới: “Ba, mẹ, Tiểu Nhiên, sao mọi người lại tới đây?”Lạc Quốc Vinh không yên tâm khi con gái cưng lần đầu đi thi xa nhà, cho nên mới xin nghỉ để tới công xã chờ đón, khiến đội trưởng tức giận đến muốn đánh cho người này một trận.Lại kiếm cớ làm biếng.“Đói không con gái, ba dẫn con đi ăn chút gì nhé, hiệu trưởng Ngô đi cùng chúng tôi luôn đi.”Lần này ông mời rất thành tâm, còn mạnh mẽ kéo hiệu trưởng Ngô đến tiệm cơm quốc doanh cùng nhà mình.Nhưng giờ này tiệm cơm nghỉ rồi, không có gì ăn được cả, thành ra không khí trở nên lúng túng quá.Ngô Tiểu Thanh bèn đề nghị mua mấy chiếc bánh nướng ăn tạm, hiệu trưởng Ngô kiên định từ chối, sau đó xách đồ của mình ra về trước.Người ngoài đi khỏi, Lạc Nhiên như ‘sống’ hẳn lên, cậu bé chỉ vào bao tải bên chân chị gái, hỏi: “Chị ơi, đó là cái gì thế chị?”Lạc Di mở bao, lấy ra một túi bánh mè giòn, chia cho cả nhà ăn.Lạc Nhiên kêu to vui sướng, hấp tấp cắn ăn, đôi mắt sáng rực, môi dính đầy mảnh vụn mè, thật đúng là mỏ khoét.“Tiểu Di, ở đâu ra thế?” Ngô Tiểu Thanh không vội ăn mà mở bao, lấy từng thứ ra xem, một cuộn vải lẻ, năm miếng vải bông dày, một miếng thịt ba chỉ, một túi gạo, một túi bột mì, một túi kẹo hoa quả cứng, một cân len đỏ.Trời đất, sợi len sợi chỉ màu đỏ là thứ quý hiếm lắm đó, thị trấn nhỏ chưa chắc đã có mà mua đâu.Vải lẻ cũng rất hiếm, người bình thường không mua được, thứ này thường chỉ được tiêu thụ nội bộ trong đám nhân viên mậu dịch thôi.“Con thắng giải đổi được đó.” Lạc Di móc 33 đồng trong túi cùng một xấp phiếu khoán ra, hai vợ chồng Lạc Quốc Vinh trợn tròn mắt.Nhiều tiền quá, cả phiếu nữa! Tất cả đều là phần thưởng của con gái ư?Bọn họ sinh được một cô con gái thiên tài rồi sao?Lạc Di bèn thuật lại tỉ mỉ mọi chuyện, từ chuyện được giải nhất, rồi đến chuyện đi bán phần thưởng, sau đó là mua đồ, nói thật cặn kẽ cho cha mẹ.Lạc Quốc Vinh nghe xong đã choáng váng cả đầu, ngay cả người có kiến thức rộng rãi như Ngô Tiểu Thanh cũng phải giật mình kinh hãi.Người lớn bình thường cũng chẳng suy tính được chu toàn như thế đâu, ấy vậy mà con gái bà, một cô bé chưa đến 10 tuổi, đã có thể thận trọng tỉ mỉ làm hết chừng ấy bước tính toán.Lạc Quốc Vinh hưng phấn đến hồng mặt: “Trước đây người ta cứ nói anh khờ, cưới một người phụ nữ có gia cảnh không rõ ràng, nhưng mà mấy người đó thì biết cái gì chứ, người vợ giỏi có thể khiến ba đời thịnh vượng, còn có thể sinh ra đứa con gái thông minh lanh lợi, ha ha ha, xem đi, Tiểu Di nhà ta thông minh cỡ nào.”Những chuyện này có thể khiến ông nằm mơ cũng cười được, 43 đồng cơ đấy, đủ cho nhà họ chi tiêu cả năm trời, chỉ cần tiết kiệm một chút là được.Ngô Tiểu Thanh lườm ông một cái, không thèm tiếp lời chồng mà quay sang nói với con gái: “Con vừa nói là, họ còn miễn một năm học phí cho con hả?”Miễn học phí một năm, chuyện sau đó có rất nhiều cơ hội để tác động, chưa biết chừng sau này đi học đều không cần bỏ tiền nữa.

Chương 116: Chương 116