Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 131: Chương 131

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Mẹ, nghe mẹ nói gì kìa, người không biết còn tưởng Quốc Khánh là chồng mẹ cơ đấy, hay là cứ đuổi con đi đi, hai người sống với nhau luôn cho rồi?”Lời này quá th* t*c quá ti tiện, khiến tất cả đều trợn mắt há hốc miệng.Lạc Di cũng sợ ngây cả ra, lực sát thương của bác gái hai lớn như thế, thường ngày thật sự không nhìn ra đấy.Bác gái hai thực ra cũng biết lời này quá đáng, nhưng bà ta đã không còn cách nào khác, cơ hội ra riêng chỉ có một mà thôi, bỏ lỡ e là cả đời này phải nai lưng ra làm trâu làm ngựa cho nhà Lạc Quốc Cường mất.Chồng mình ngu độn, nhưng chính bà ta lại không ngu.Bà cụ Lạc đã tức run người, mắt như tối sầm lại, người lảo đảo như sắp đổ vật ra.Lạc Quốc Khánh thật sự là người con hiếu thảo, thấy thế liền nôn nóng, trở tay tát cho vợ một cái: “Con mụ yêu tinh hại người này, cút ngay cho tao.”Bác gái hai đã bị đánh đến sưng má, dấu bàn tay trên mặt hằn lên đỏ ửng, cơn giận bùng lên không thể kiềm chế: “Được, vậy thì mẹ con các người tự mà sống với nhau đi, hai chúng ta li hôn.”Một câu li hôn vừa thốt ra chẳng khác nào một quả b.o.m vừa nổ tung trước mắt mọi người.Trăm dặm quanh đây đều không có nhà nào li hôn, li hôn chính là loại gièm pha mất thể diện bậc nhất.Không khí như đọng lại, chợt một giọng nói êm ái cất lên: “Thôn chúng ta chuẩn bị nổi tiếng rồi, vụ li hôn đầu tiên lại ở ngay nhà chúng ta, nếu người khác hỏi tôi nguyên nhân li hôn là gì, tôi nên đáp thế nào nhỉ? Tôi là người thật thà, không dám nói dối, chẳng lẽ phải nói thực là mẹ chồng muốn sống với con trai, cho nên đuổi con dâu đi…”Đó là Ngô Tiểu Thanh, bà trông rất ngoan hiền, diện mạo thiên hướng dịu dàng nhu mì, nhưng lời nói ra lại có thể khiến người ta tức chết.Bà sẽ giúp một tay nếu việc này nằm trong phạm vi năng lực của mình, còn người ta có ghi tạc trong lòng hay không thì tùy, bà cũng không quan tâm lắm.Bà cụ Lạc tức muốn điên rồi, con dâu nhà mình toàn là loại người gì thế này.“Câm mồm, mày không nói cũng không ai bảo mày câm đâu.”Lạc Quốc Cường cảm thấy da đầu tê dại đi rồi, anh em nhà mình, ai nấy đều thuộc dạng sói đội lốt cừu, bình thường thì giả thật thà hiền hậu, đến thời điểm mới bung ra bản chất của mình, cuối cùng thì ông ta cũng đã biết Lạc Di giống ai rồi, cả nhà đó đều thành tinh.Nhà chú ba, từ trên xuống dưới đều không phải hạng vừa, có đầu óc lại có tâm cơ, phiền c.h.ế.t mất.“Đừng ồn ào nữa, muốn ra riêng thì tách luôn đi, nhưng tôi nói trước, sau này có hối hận cũng đừng mong quay đầu lại.”“Được.” Bác gái hai mừng rỡ nói ngay, đây là cái hố lửa không đáy, khó khăn lắm mới tóm được cơ hội thoát ra, có ngu mới muốn quay đầu lại.Bác hai Lạc Quốc Khánh lại không chịu, nhưng vợ ông ta lấy việc li hôn để uy h.i.ế.p ông ta phải đồng ý, vì thế, bác hai chỉ có thể ôm đầu ngồi thụp xuống, im lặng khổ sở, như một kẻ bị dồn vào đường cùng.Cuối cùng, chi thứ hai cũng ra ở riêng, điều kiện giống như chi thứ ba nhà Lạc Di, điều bất đồng duy nhất là nhà bác hai sẽ tiếp tục ở lại nơi này, gian nhà hiện tại cũng được chia cho nhà ấy.Lạc Quốc Cường gọi mười mấy thanh niên trai tráng tới, vất vả suốt một ngày để sửa sang lại căn nhà cũ mua lại cho gia đình Lạc Quốc Vinh, thay nóc, thay mái, trát tường, đổ xỉ và bùn khô đắp nền.

“Mẹ, nghe mẹ nói gì kìa, người không biết còn tưởng Quốc Khánh là chồng mẹ cơ đấy, hay là cứ đuổi con đi đi, hai người sống với nhau luôn cho rồi?”

Lời này quá th* t*c quá ti tiện, khiến tất cả đều trợn mắt há hốc miệng.

Lạc Di cũng sợ ngây cả ra, lực sát thương của bác gái hai lớn như thế, thường ngày thật sự không nhìn ra đấy.

Bác gái hai thực ra cũng biết lời này quá đáng, nhưng bà ta đã không còn cách nào khác, cơ hội ra riêng chỉ có một mà thôi, bỏ lỡ e là cả đời này phải nai lưng ra làm trâu làm ngựa cho nhà Lạc Quốc Cường mất.

Chồng mình ngu độn, nhưng chính bà ta lại không ngu.

Bà cụ Lạc đã tức run người, mắt như tối sầm lại, người lảo đảo như sắp đổ vật ra.

Lạc Quốc Khánh thật sự là người con hiếu thảo, thấy thế liền nôn nóng, trở tay tát cho vợ một cái: “Con mụ yêu tinh hại người này, cút ngay cho tao.”

Bác gái hai đã bị đánh đến sưng má, dấu bàn tay trên mặt hằn lên đỏ ửng, cơn giận bùng lên không thể kiềm chế: “Được, vậy thì mẹ con các người tự mà sống với nhau đi, hai chúng ta li hôn.”

Một câu li hôn vừa thốt ra chẳng khác nào một quả b.o.m vừa nổ tung trước mắt mọi người.

Trăm dặm quanh đây đều không có nhà nào li hôn, li hôn chính là loại gièm pha mất thể diện bậc nhất.

Không khí như đọng lại, chợt một giọng nói êm ái cất lên: “Thôn chúng ta chuẩn bị nổi tiếng rồi, vụ li hôn đầu tiên lại ở ngay nhà chúng ta, nếu người khác hỏi tôi nguyên nhân li hôn là gì, tôi nên đáp thế nào nhỉ? Tôi là người thật thà, không dám nói dối, chẳng lẽ phải nói thực là mẹ chồng muốn sống với con trai, cho nên đuổi con dâu đi…”

Đó là Ngô Tiểu Thanh, bà trông rất ngoan hiền, diện mạo thiên hướng dịu dàng nhu mì, nhưng lời nói ra lại có thể khiến người ta tức chết.

Bà sẽ giúp một tay nếu việc này nằm trong phạm vi năng lực của mình, còn người ta có ghi tạc trong lòng hay không thì tùy, bà cũng không quan tâm lắm.

Bà cụ Lạc tức muốn điên rồi, con dâu nhà mình toàn là loại người gì thế này.

“Câm mồm, mày không nói cũng không ai bảo mày câm đâu.”

Lạc Quốc Cường cảm thấy da đầu tê dại đi rồi, anh em nhà mình, ai nấy đều thuộc dạng sói đội lốt cừu, bình thường thì giả thật thà hiền hậu, đến thời điểm mới bung ra bản chất của mình, cuối cùng thì ông ta cũng đã biết Lạc Di giống ai rồi, cả nhà đó đều thành tinh.

Nhà chú ba, từ trên xuống dưới đều không phải hạng vừa, có đầu óc lại có tâm cơ, phiền c.h.ế.t mất.

“Đừng ồn ào nữa, muốn ra riêng thì tách luôn đi, nhưng tôi nói trước, sau này có hối hận cũng đừng mong quay đầu lại.”

“Được.” Bác gái hai mừng rỡ nói ngay, đây là cái hố lửa không đáy, khó khăn lắm mới tóm được cơ hội thoát ra, có ngu mới muốn quay đầu lại.

Bác hai Lạc Quốc Khánh lại không chịu, nhưng vợ ông ta lấy việc li hôn để uy h.i.ế.p ông ta phải đồng ý, vì thế, bác hai chỉ có thể ôm đầu ngồi thụp xuống, im lặng khổ sở, như một kẻ bị dồn vào đường cùng.

Cuối cùng, chi thứ hai cũng ra ở riêng, điều kiện giống như chi thứ ba nhà Lạc Di, điều bất đồng duy nhất là nhà bác hai sẽ tiếp tục ở lại nơi này, gian nhà hiện tại cũng được chia cho nhà ấy.

Lạc Quốc Cường gọi mười mấy thanh niên trai tráng tới, vất vả suốt một ngày để sửa sang lại căn nhà cũ mua lại cho gia đình Lạc Quốc Vinh, thay nóc, thay mái, trát tường, đổ xỉ và bùn khô đắp nền.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Mẹ, nghe mẹ nói gì kìa, người không biết còn tưởng Quốc Khánh là chồng mẹ cơ đấy, hay là cứ đuổi con đi đi, hai người sống với nhau luôn cho rồi?”Lời này quá th* t*c quá ti tiện, khiến tất cả đều trợn mắt há hốc miệng.Lạc Di cũng sợ ngây cả ra, lực sát thương của bác gái hai lớn như thế, thường ngày thật sự không nhìn ra đấy.Bác gái hai thực ra cũng biết lời này quá đáng, nhưng bà ta đã không còn cách nào khác, cơ hội ra riêng chỉ có một mà thôi, bỏ lỡ e là cả đời này phải nai lưng ra làm trâu làm ngựa cho nhà Lạc Quốc Cường mất.Chồng mình ngu độn, nhưng chính bà ta lại không ngu.Bà cụ Lạc đã tức run người, mắt như tối sầm lại, người lảo đảo như sắp đổ vật ra.Lạc Quốc Khánh thật sự là người con hiếu thảo, thấy thế liền nôn nóng, trở tay tát cho vợ một cái: “Con mụ yêu tinh hại người này, cút ngay cho tao.”Bác gái hai đã bị đánh đến sưng má, dấu bàn tay trên mặt hằn lên đỏ ửng, cơn giận bùng lên không thể kiềm chế: “Được, vậy thì mẹ con các người tự mà sống với nhau đi, hai chúng ta li hôn.”Một câu li hôn vừa thốt ra chẳng khác nào một quả b.o.m vừa nổ tung trước mắt mọi người.Trăm dặm quanh đây đều không có nhà nào li hôn, li hôn chính là loại gièm pha mất thể diện bậc nhất.Không khí như đọng lại, chợt một giọng nói êm ái cất lên: “Thôn chúng ta chuẩn bị nổi tiếng rồi, vụ li hôn đầu tiên lại ở ngay nhà chúng ta, nếu người khác hỏi tôi nguyên nhân li hôn là gì, tôi nên đáp thế nào nhỉ? Tôi là người thật thà, không dám nói dối, chẳng lẽ phải nói thực là mẹ chồng muốn sống với con trai, cho nên đuổi con dâu đi…”Đó là Ngô Tiểu Thanh, bà trông rất ngoan hiền, diện mạo thiên hướng dịu dàng nhu mì, nhưng lời nói ra lại có thể khiến người ta tức chết.Bà sẽ giúp một tay nếu việc này nằm trong phạm vi năng lực của mình, còn người ta có ghi tạc trong lòng hay không thì tùy, bà cũng không quan tâm lắm.Bà cụ Lạc tức muốn điên rồi, con dâu nhà mình toàn là loại người gì thế này.“Câm mồm, mày không nói cũng không ai bảo mày câm đâu.”Lạc Quốc Cường cảm thấy da đầu tê dại đi rồi, anh em nhà mình, ai nấy đều thuộc dạng sói đội lốt cừu, bình thường thì giả thật thà hiền hậu, đến thời điểm mới bung ra bản chất của mình, cuối cùng thì ông ta cũng đã biết Lạc Di giống ai rồi, cả nhà đó đều thành tinh.Nhà chú ba, từ trên xuống dưới đều không phải hạng vừa, có đầu óc lại có tâm cơ, phiền c.h.ế.t mất.“Đừng ồn ào nữa, muốn ra riêng thì tách luôn đi, nhưng tôi nói trước, sau này có hối hận cũng đừng mong quay đầu lại.”“Được.” Bác gái hai mừng rỡ nói ngay, đây là cái hố lửa không đáy, khó khăn lắm mới tóm được cơ hội thoát ra, có ngu mới muốn quay đầu lại.Bác hai Lạc Quốc Khánh lại không chịu, nhưng vợ ông ta lấy việc li hôn để uy h.i.ế.p ông ta phải đồng ý, vì thế, bác hai chỉ có thể ôm đầu ngồi thụp xuống, im lặng khổ sở, như một kẻ bị dồn vào đường cùng.Cuối cùng, chi thứ hai cũng ra ở riêng, điều kiện giống như chi thứ ba nhà Lạc Di, điều bất đồng duy nhất là nhà bác hai sẽ tiếp tục ở lại nơi này, gian nhà hiện tại cũng được chia cho nhà ấy.Lạc Quốc Cường gọi mười mấy thanh niên trai tráng tới, vất vả suốt một ngày để sửa sang lại căn nhà cũ mua lại cho gia đình Lạc Quốc Vinh, thay nóc, thay mái, trát tường, đổ xỉ và bùn khô đắp nền.

Chương 131: Chương 131