Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 151: Chương 151
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Mặc dù thế, cô ả vẫn phải cắn răng chịu đựng, láng giềng chê phiếu quá ít, cô ta còn phải biện minh sắp đến tết rồi, gia đình cha nuôi cần một số lượng phiếu lớn để sắm tết nên không có nhiều, đợi sang xuân cô ta sẽ xin thêm.Lạc Xuân Mai ra sức bảo đảm với mọi người, sau tết sẽ giúp mọi người kiếm được phiếu cần dùng, thôn dân tuy cũng rất thất vọng nhưng chưa nói điều gì khó nghe, chỉ đành nhẫn nhịn chờ sang xuân mới đi sắm đồ.Lạc Xuân Mai nhìn bao người còn đang trông ngóng phiếu công nghiệp, lòng càng thêm áp lực, nhưng đã lỡ khoa trương khoe khoang quá lố lên rồi, đành phải tìm cách lấp đi thôi.Đột nhiên, cô ta nghĩ đến một điều: “Mọi người tới hỏi chú ba nhà cháu ấy ạ, Lạc Di trước đó được thưởng mấy phiếu mà.”Đây cũng là một con đường gắp lửa bỏ tay người, san sẻ bớt áp lực cho bản thân.Ai biết, đám người này cũng đã tới hỏi Lạc Quốc Vinh rồi: “Ổng cho ông ba hai phiếu, cho thầy thuốc Lý hai phiếu, còn lại phải dùng để mua đồ dùng cho nhà, ra riêng chẳng mang cái gì, gạo còn không có mà ăn, sinh hoạt cũng gian nan lắm.”Người nọ nói với thái độ hết sức thương cảm, cho nên xung quanh ai cũng gật gù đồng tình.Người ta vất vả xoay vần như thế, nhưng vẫn không đến mức vắt cổ cày ra nước, có điều kiện liền biếu bậc cha chú trong họ, lại biếu cả người thường quan tâm đến mình như thầy thuốc Lý, vừa có tình lại vừa có nghĩa.Lạc Xuân Mai nghẹn họng.Lần này Lạc Xuân Mai coi như ngậm quả đắng vẫn phải giả cười, ngay cả người nhà cũng phải giấu, bởi vì hình tượng may mắn này cô ta rất cần sự ủng hộ từ người nhà.Loanh quanh trong nhà càng thấy thêm bực dọc, Lạc Xuân Mai bèn tìm cớ ra ngoài, đi dạo một lát, chẳng biết vì sao đã tới khu nhà của thanh niên trí thức.Khu nhà thanh niên trí thức lúc này rất yên tĩnh, quá nửa số thanh niên trí thức ở đây đều đã về thành phố thăm gia đình.Cô ta đứng ngoài cổng, nhìn vào trong sân, trong ấy có một chàng trai đang yên lặng ngồi sưởi nắng, gương mặt tuấn tú như phát sáng dưới ánh mặt trời, trên người vận bộ đồ thẳng thớm, phong thái tao nhã, những ngón tay thon dài đang đỡ một cuốn sách, nhã nhặn thong dong như người trong một bức họa.Lạc Xuân Mai si mê ngắm nhìn, người nọ chỉ hơi sửa sang lại một chút đã khác biệt hẳn với người thường như thế, so với đám nông dân tầm thường, người ấy như một đám mây trên cao vậy.Lạc Xuân Mai lặng lẽ đi tới, hỏi khẽ: “Anh Từ, anh đã ăn chưa?”Từ Mông ngẩng đầu, mỉm cười với cô ta, nét cười thanh thoát nhẹ nhõm, khiến trái tim thiếu nữ của Lạc Xuân Mai chợt nhộn nhạo.Diện mạo và khí độ của Từ Mông đều nổi bật so với người xung quanh, có thể nói là vô cùng bắt mắt.Quen biết một người đàn ông xuất sắc cỡ đó rồi, làm sao cô ta có thể để ý đám nông dân thô lậu, một chữ bẻ đôi cũng không biết ngoài kia nữa.“Anh Từ, anh gầy đi nhiều quá, chị Liễu Diệp không chăm sóc anh chu đáo sao?”Ánh mắt cô ta toát lên sự xót xa, lại như cố gắng kiềm chế, như thể một cô gái muốn yêu thương lại không dám tới gần.Từ Mông thấy rất rõ ràng, lòng thoáng rộn lên, may mà trước đó anh ta đã biết bản tính của người này, nếu không, vừa rồi có lẽ cũng đã rung động với cô ta.Trong lúc gian nan, gặp được một thiếu nữ dịu dàng hiền huệ đưa lên tấm lòng chân thành si mê, ai có thể không rung động?
Mặc dù thế, cô ả vẫn phải cắn răng chịu đựng, láng giềng chê phiếu quá ít, cô ta còn phải biện minh sắp đến tết rồi, gia đình cha nuôi cần một số lượng phiếu lớn để sắm tết nên không có nhiều, đợi sang xuân cô ta sẽ xin thêm.
Lạc Xuân Mai ra sức bảo đảm với mọi người, sau tết sẽ giúp mọi người kiếm được phiếu cần dùng, thôn dân tuy cũng rất thất vọng nhưng chưa nói điều gì khó nghe, chỉ đành nhẫn nhịn chờ sang xuân mới đi sắm đồ.
Lạc Xuân Mai nhìn bao người còn đang trông ngóng phiếu công nghiệp, lòng càng thêm áp lực, nhưng đã lỡ khoa trương khoe khoang quá lố lên rồi, đành phải tìm cách lấp đi thôi.
Đột nhiên, cô ta nghĩ đến một điều: “Mọi người tới hỏi chú ba nhà cháu ấy ạ, Lạc Di trước đó được thưởng mấy phiếu mà.”
Đây cũng là một con đường gắp lửa bỏ tay người, san sẻ bớt áp lực cho bản thân.
Ai biết, đám người này cũng đã tới hỏi Lạc Quốc Vinh rồi: “Ổng cho ông ba hai phiếu, cho thầy thuốc Lý hai phiếu, còn lại phải dùng để mua đồ dùng cho nhà, ra riêng chẳng mang cái gì, gạo còn không có mà ăn, sinh hoạt cũng gian nan lắm.”
Người nọ nói với thái độ hết sức thương cảm, cho nên xung quanh ai cũng gật gù đồng tình.
Người ta vất vả xoay vần như thế, nhưng vẫn không đến mức vắt cổ cày ra nước, có điều kiện liền biếu bậc cha chú trong họ, lại biếu cả người thường quan tâm đến mình như thầy thuốc Lý, vừa có tình lại vừa có nghĩa.
Lạc Xuân Mai nghẹn họng.
Lần này Lạc Xuân Mai coi như ngậm quả đắng vẫn phải giả cười, ngay cả người nhà cũng phải giấu, bởi vì hình tượng may mắn này cô ta rất cần sự ủng hộ từ người nhà.
Loanh quanh trong nhà càng thấy thêm bực dọc, Lạc Xuân Mai bèn tìm cớ ra ngoài, đi dạo một lát, chẳng biết vì sao đã tới khu nhà của thanh niên trí thức.
Khu nhà thanh niên trí thức lúc này rất yên tĩnh, quá nửa số thanh niên trí thức ở đây đều đã về thành phố thăm gia đình.
Cô ta đứng ngoài cổng, nhìn vào trong sân, trong ấy có một chàng trai đang yên lặng ngồi sưởi nắng, gương mặt tuấn tú như phát sáng dưới ánh mặt trời, trên người vận bộ đồ thẳng thớm, phong thái tao nhã, những ngón tay thon dài đang đỡ một cuốn sách, nhã nhặn thong dong như người trong một bức họa.
Lạc Xuân Mai si mê ngắm nhìn, người nọ chỉ hơi sửa sang lại một chút đã khác biệt hẳn với người thường như thế, so với đám nông dân tầm thường, người ấy như một đám mây trên cao vậy.
Lạc Xuân Mai lặng lẽ đi tới, hỏi khẽ: “Anh Từ, anh đã ăn chưa?”
Từ Mông ngẩng đầu, mỉm cười với cô ta, nét cười thanh thoát nhẹ nhõm, khiến trái tim thiếu nữ của Lạc Xuân Mai chợt nhộn nhạo.
Diện mạo và khí độ của Từ Mông đều nổi bật so với người xung quanh, có thể nói là vô cùng bắt mắt.
Quen biết một người đàn ông xuất sắc cỡ đó rồi, làm sao cô ta có thể để ý đám nông dân thô lậu, một chữ bẻ đôi cũng không biết ngoài kia nữa.
“Anh Từ, anh gầy đi nhiều quá, chị Liễu Diệp không chăm sóc anh chu đáo sao?”
Ánh mắt cô ta toát lên sự xót xa, lại như cố gắng kiềm chế, như thể một cô gái muốn yêu thương lại không dám tới gần.
Từ Mông thấy rất rõ ràng, lòng thoáng rộn lên, may mà trước đó anh ta đã biết bản tính của người này, nếu không, vừa rồi có lẽ cũng đã rung động với cô ta.
Trong lúc gian nan, gặp được một thiếu nữ dịu dàng hiền huệ đưa lên tấm lòng chân thành si mê, ai có thể không rung động?
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Mặc dù thế, cô ả vẫn phải cắn răng chịu đựng, láng giềng chê phiếu quá ít, cô ta còn phải biện minh sắp đến tết rồi, gia đình cha nuôi cần một số lượng phiếu lớn để sắm tết nên không có nhiều, đợi sang xuân cô ta sẽ xin thêm.Lạc Xuân Mai ra sức bảo đảm với mọi người, sau tết sẽ giúp mọi người kiếm được phiếu cần dùng, thôn dân tuy cũng rất thất vọng nhưng chưa nói điều gì khó nghe, chỉ đành nhẫn nhịn chờ sang xuân mới đi sắm đồ.Lạc Xuân Mai nhìn bao người còn đang trông ngóng phiếu công nghiệp, lòng càng thêm áp lực, nhưng đã lỡ khoa trương khoe khoang quá lố lên rồi, đành phải tìm cách lấp đi thôi.Đột nhiên, cô ta nghĩ đến một điều: “Mọi người tới hỏi chú ba nhà cháu ấy ạ, Lạc Di trước đó được thưởng mấy phiếu mà.”Đây cũng là một con đường gắp lửa bỏ tay người, san sẻ bớt áp lực cho bản thân.Ai biết, đám người này cũng đã tới hỏi Lạc Quốc Vinh rồi: “Ổng cho ông ba hai phiếu, cho thầy thuốc Lý hai phiếu, còn lại phải dùng để mua đồ dùng cho nhà, ra riêng chẳng mang cái gì, gạo còn không có mà ăn, sinh hoạt cũng gian nan lắm.”Người nọ nói với thái độ hết sức thương cảm, cho nên xung quanh ai cũng gật gù đồng tình.Người ta vất vả xoay vần như thế, nhưng vẫn không đến mức vắt cổ cày ra nước, có điều kiện liền biếu bậc cha chú trong họ, lại biếu cả người thường quan tâm đến mình như thầy thuốc Lý, vừa có tình lại vừa có nghĩa.Lạc Xuân Mai nghẹn họng.Lần này Lạc Xuân Mai coi như ngậm quả đắng vẫn phải giả cười, ngay cả người nhà cũng phải giấu, bởi vì hình tượng may mắn này cô ta rất cần sự ủng hộ từ người nhà.Loanh quanh trong nhà càng thấy thêm bực dọc, Lạc Xuân Mai bèn tìm cớ ra ngoài, đi dạo một lát, chẳng biết vì sao đã tới khu nhà của thanh niên trí thức.Khu nhà thanh niên trí thức lúc này rất yên tĩnh, quá nửa số thanh niên trí thức ở đây đều đã về thành phố thăm gia đình.Cô ta đứng ngoài cổng, nhìn vào trong sân, trong ấy có một chàng trai đang yên lặng ngồi sưởi nắng, gương mặt tuấn tú như phát sáng dưới ánh mặt trời, trên người vận bộ đồ thẳng thớm, phong thái tao nhã, những ngón tay thon dài đang đỡ một cuốn sách, nhã nhặn thong dong như người trong một bức họa.Lạc Xuân Mai si mê ngắm nhìn, người nọ chỉ hơi sửa sang lại một chút đã khác biệt hẳn với người thường như thế, so với đám nông dân tầm thường, người ấy như một đám mây trên cao vậy.Lạc Xuân Mai lặng lẽ đi tới, hỏi khẽ: “Anh Từ, anh đã ăn chưa?”Từ Mông ngẩng đầu, mỉm cười với cô ta, nét cười thanh thoát nhẹ nhõm, khiến trái tim thiếu nữ của Lạc Xuân Mai chợt nhộn nhạo.Diện mạo và khí độ của Từ Mông đều nổi bật so với người xung quanh, có thể nói là vô cùng bắt mắt.Quen biết một người đàn ông xuất sắc cỡ đó rồi, làm sao cô ta có thể để ý đám nông dân thô lậu, một chữ bẻ đôi cũng không biết ngoài kia nữa.“Anh Từ, anh gầy đi nhiều quá, chị Liễu Diệp không chăm sóc anh chu đáo sao?”Ánh mắt cô ta toát lên sự xót xa, lại như cố gắng kiềm chế, như thể một cô gái muốn yêu thương lại không dám tới gần.Từ Mông thấy rất rõ ràng, lòng thoáng rộn lên, may mà trước đó anh ta đã biết bản tính của người này, nếu không, vừa rồi có lẽ cũng đã rung động với cô ta.Trong lúc gian nan, gặp được một thiếu nữ dịu dàng hiền huệ đưa lên tấm lòng chân thành si mê, ai có thể không rung động?