Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 171: Chương 171
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Những lời có thể nói là đi ngược truyền thống của Lạc Di đã khiến cả ba cô bé ngây người.Còn có thể làm như vậy sao? Nhưng từ trước tới nay, chưa một ai nói với các cô như thế.Song nếu ngẫm kĩ, lời chị Lạc Di nói lại rất có lí, các cô bé đều thấy, mình cũng đâu có muốn được sinh ra để phải chịu khổ đâu.Tôn Dẫn Đệ yếu ớt lên tiếng: “Chị, em thấy lời chị rất có lí nha.”Các cô bé ở đây đều là trẻ con, rất dễ bị ảnh hưởng, cũng dễ bị tẩy não.Lạc Tiểu Đào lớn tuổi hơn chút, cũng được học ít nhiều, bèn nói: “Vì sao có người cha người mẹ lại không thích con mình nhỉ?”Cô bé cũng không cảm nhận được tình yêu thương từ cha mẹ, trong lòng cha mẹ lúc nào cũng chỉ có Tiểu Binh thôi.Lạc Tiểu Đào không đố kị với em trai, nhưng cũng từng mong mỏi và chờ đợi được yêu thương.Lạc Di trừng mắt: “Còn phải hỏi sao? Bởi vì họ ngu xuẩn đó, còn ngu xuẩn hơn heo nữa, con heo còn biết bảo vệ con mình kìa.”Những lời thô lỗ cực kì này, không biết sao lại khiến mấy cô bé thấy được an ủi trong lòng, không phải tại các cô không ngoan mà là tại người lớn quá ngu xuẩn thôi.Đúng vậy rồi.Tôn Chiêu Đệ buồn bã nói: “Chẳng lẽ không phải vì bọn em là con gái sao?”Lạc Di biết ngay là sẽ như thế mà, cái tên các cô bé này đã nói lên rất nhiều vấn đề.Cô tự tin vỗ n.g.ự.c nói thẳng: “Đương nhiên không phải rồi, chị cũng là con gái đấy thôi, nhưng cha mẹ chị yêu chị lắm nhé, chị chỉ cần cười một cái với họ là họ sẽ tình nguyện cho chị tất cả mọi thứ họ có.”Thật à? Chị em họ Tôn nửa tin nửa ngờ, hai cô bé không được tiếp xúc nhiều với nhà bác ba, cho nên không rõ tình hình gia đình Lạc Di.Lạc Di thấy thế thì bèn lấy một ví dụ trực quan khác: “Các em nhìn Lạc Xuân Mai xem, chị ta cũng rất được cưng chiều, bà nội thích, cha mẹ thích, cô út cũng thích đó thôi.”Cái này càng dễ thấy, Tôn Dẫn Đệ càng thấy khó hiểu: “Nhưng mà vì sao? Bọn em cũng muốn được làm đứa con được cha mẹ yêu thương.”Mong muốn có được tình yêu thương của cha mẹ chính là thiên tính của con trẻ, nhưng có một số chuyện không phải muốn là được.Lạc Di không biết nên giải thích thế nào, cô giật giật tóc, dạy: “Đầu tiên, các em phải biết nói ngọt, phải biết lừa người.”Ba cô bé kinh hãi: “Hả, lừa gạt ư? Em không làm được.”Lạc Di ngọt ngào cười bảo: “Sau này, các em hãy coi họ là người ngoài, vậy thì lúc lừa gạt sẽ không thấy áy náy.”Cô trưng ra một gương mặt ngây thơ đáng yêu nhất, nhưng lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn, ấy vậy mà trông hoàn toàn không thấy bất hợp lí hay thiếu hài hòa.Ba cô bé trầm mặc thật lâu.Tôn Dẫn Đệ đột nhiên lên tiếng, ánh mắt sáng ngời: “Em hiểu rồi, chị Xuân Mai không coi bọn em là người nhà, cho nên làm vỡ bát mới đổ lên đầu tụi em, chị ta giỏi nói ngọt, lại biết lừa gạt, làm cha mẹ em đều bị lừa.”Đây là nguyên do cô bé nghĩ ra được để giải thích cho vấn đề mà mình vẫn luôn thấy khó hiểu, Lạc Di ngạc nhiên một lát rồi gật đầu: “Đúng, chính là như vậy đó.”“Khụ khụ.” Lạc Quốc Vinh không thể nhịn được nữa bèn hắng giọng, rồi bước ra từ một góc khuất.Lạc Di hoàn toàn không sợ hãi khi nhận ra có người nghe lén, cô còn cười ngọt ngào: “Cha.”Tôn Chiêu Đệ không quá thân thuộc với ông bác này, nhưng hiện giờ, cô bé vẫn muốn nghe ý kiến của người lớn: “Bác ba, bác là người lớn, bác thấy chị Lạc Di nói có đúng không ạ?”
Những lời có thể nói là đi ngược truyền thống của Lạc Di đã khiến cả ba cô bé ngây người.
Còn có thể làm như vậy sao? Nhưng từ trước tới nay, chưa một ai nói với các cô như thế.
Song nếu ngẫm kĩ, lời chị Lạc Di nói lại rất có lí, các cô bé đều thấy, mình cũng đâu có muốn được sinh ra để phải chịu khổ đâu.
Tôn Dẫn Đệ yếu ớt lên tiếng: “Chị, em thấy lời chị rất có lí nha.”
Các cô bé ở đây đều là trẻ con, rất dễ bị ảnh hưởng, cũng dễ bị tẩy não.
Lạc Tiểu Đào lớn tuổi hơn chút, cũng được học ít nhiều, bèn nói: “Vì sao có người cha người mẹ lại không thích con mình nhỉ?”
Cô bé cũng không cảm nhận được tình yêu thương từ cha mẹ, trong lòng cha mẹ lúc nào cũng chỉ có Tiểu Binh thôi.
Lạc Tiểu Đào không đố kị với em trai, nhưng cũng từng mong mỏi và chờ đợi được yêu thương.
Lạc Di trừng mắt: “Còn phải hỏi sao? Bởi vì họ ngu xuẩn đó, còn ngu xuẩn hơn heo nữa, con heo còn biết bảo vệ con mình kìa.”
Những lời thô lỗ cực kì này, không biết sao lại khiến mấy cô bé thấy được an ủi trong lòng, không phải tại các cô không ngoan mà là tại người lớn quá ngu xuẩn thôi.
Đúng vậy rồi.
Tôn Chiêu Đệ buồn bã nói: “Chẳng lẽ không phải vì bọn em là con gái sao?”
Lạc Di biết ngay là sẽ như thế mà, cái tên các cô bé này đã nói lên rất nhiều vấn đề.
Cô tự tin vỗ n.g.ự.c nói thẳng: “Đương nhiên không phải rồi, chị cũng là con gái đấy thôi, nhưng cha mẹ chị yêu chị lắm nhé, chị chỉ cần cười một cái với họ là họ sẽ tình nguyện cho chị tất cả mọi thứ họ có.”
Thật à? Chị em họ Tôn nửa tin nửa ngờ, hai cô bé không được tiếp xúc nhiều với nhà bác ba, cho nên không rõ tình hình gia đình Lạc Di.
Lạc Di thấy thế thì bèn lấy một ví dụ trực quan khác: “Các em nhìn Lạc Xuân Mai xem, chị ta cũng rất được cưng chiều, bà nội thích, cha mẹ thích, cô út cũng thích đó thôi.”
Cái này càng dễ thấy, Tôn Dẫn Đệ càng thấy khó hiểu: “Nhưng mà vì sao? Bọn em cũng muốn được làm đứa con được cha mẹ yêu thương.”
Mong muốn có được tình yêu thương của cha mẹ chính là thiên tính của con trẻ, nhưng có một số chuyện không phải muốn là được.
Lạc Di không biết nên giải thích thế nào, cô giật giật tóc, dạy: “Đầu tiên, các em phải biết nói ngọt, phải biết lừa người.”
Ba cô bé kinh hãi: “Hả, lừa gạt ư? Em không làm được.”
Lạc Di ngọt ngào cười bảo: “Sau này, các em hãy coi họ là người ngoài, vậy thì lúc lừa gạt sẽ không thấy áy náy.”
Cô trưng ra một gương mặt ngây thơ đáng yêu nhất, nhưng lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn, ấy vậy mà trông hoàn toàn không thấy bất hợp lí hay thiếu hài hòa.
Ba cô bé trầm mặc thật lâu.
Tôn Dẫn Đệ đột nhiên lên tiếng, ánh mắt sáng ngời: “Em hiểu rồi, chị Xuân Mai không coi bọn em là người nhà, cho nên làm vỡ bát mới đổ lên đầu tụi em, chị ta giỏi nói ngọt, lại biết lừa gạt, làm cha mẹ em đều bị lừa.”
Đây là nguyên do cô bé nghĩ ra được để giải thích cho vấn đề mà mình vẫn luôn thấy khó hiểu, Lạc Di ngạc nhiên một lát rồi gật đầu: “Đúng, chính là như vậy đó.”
“Khụ khụ.” Lạc Quốc Vinh không thể nhịn được nữa bèn hắng giọng, rồi bước ra từ một góc khuất.
Lạc Di hoàn toàn không sợ hãi khi nhận ra có người nghe lén, cô còn cười ngọt ngào: “Cha.”
Tôn Chiêu Đệ không quá thân thuộc với ông bác này, nhưng hiện giờ, cô bé vẫn muốn nghe ý kiến của người lớn: “Bác ba, bác là người lớn, bác thấy chị Lạc Di nói có đúng không ạ?”
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Những lời có thể nói là đi ngược truyền thống của Lạc Di đã khiến cả ba cô bé ngây người.Còn có thể làm như vậy sao? Nhưng từ trước tới nay, chưa một ai nói với các cô như thế.Song nếu ngẫm kĩ, lời chị Lạc Di nói lại rất có lí, các cô bé đều thấy, mình cũng đâu có muốn được sinh ra để phải chịu khổ đâu.Tôn Dẫn Đệ yếu ớt lên tiếng: “Chị, em thấy lời chị rất có lí nha.”Các cô bé ở đây đều là trẻ con, rất dễ bị ảnh hưởng, cũng dễ bị tẩy não.Lạc Tiểu Đào lớn tuổi hơn chút, cũng được học ít nhiều, bèn nói: “Vì sao có người cha người mẹ lại không thích con mình nhỉ?”Cô bé cũng không cảm nhận được tình yêu thương từ cha mẹ, trong lòng cha mẹ lúc nào cũng chỉ có Tiểu Binh thôi.Lạc Tiểu Đào không đố kị với em trai, nhưng cũng từng mong mỏi và chờ đợi được yêu thương.Lạc Di trừng mắt: “Còn phải hỏi sao? Bởi vì họ ngu xuẩn đó, còn ngu xuẩn hơn heo nữa, con heo còn biết bảo vệ con mình kìa.”Những lời thô lỗ cực kì này, không biết sao lại khiến mấy cô bé thấy được an ủi trong lòng, không phải tại các cô không ngoan mà là tại người lớn quá ngu xuẩn thôi.Đúng vậy rồi.Tôn Chiêu Đệ buồn bã nói: “Chẳng lẽ không phải vì bọn em là con gái sao?”Lạc Di biết ngay là sẽ như thế mà, cái tên các cô bé này đã nói lên rất nhiều vấn đề.Cô tự tin vỗ n.g.ự.c nói thẳng: “Đương nhiên không phải rồi, chị cũng là con gái đấy thôi, nhưng cha mẹ chị yêu chị lắm nhé, chị chỉ cần cười một cái với họ là họ sẽ tình nguyện cho chị tất cả mọi thứ họ có.”Thật à? Chị em họ Tôn nửa tin nửa ngờ, hai cô bé không được tiếp xúc nhiều với nhà bác ba, cho nên không rõ tình hình gia đình Lạc Di.Lạc Di thấy thế thì bèn lấy một ví dụ trực quan khác: “Các em nhìn Lạc Xuân Mai xem, chị ta cũng rất được cưng chiều, bà nội thích, cha mẹ thích, cô út cũng thích đó thôi.”Cái này càng dễ thấy, Tôn Dẫn Đệ càng thấy khó hiểu: “Nhưng mà vì sao? Bọn em cũng muốn được làm đứa con được cha mẹ yêu thương.”Mong muốn có được tình yêu thương của cha mẹ chính là thiên tính của con trẻ, nhưng có một số chuyện không phải muốn là được.Lạc Di không biết nên giải thích thế nào, cô giật giật tóc, dạy: “Đầu tiên, các em phải biết nói ngọt, phải biết lừa người.”Ba cô bé kinh hãi: “Hả, lừa gạt ư? Em không làm được.”Lạc Di ngọt ngào cười bảo: “Sau này, các em hãy coi họ là người ngoài, vậy thì lúc lừa gạt sẽ không thấy áy náy.”Cô trưng ra một gương mặt ngây thơ đáng yêu nhất, nhưng lời nói ra lại vô cùng tàn nhẫn, ấy vậy mà trông hoàn toàn không thấy bất hợp lí hay thiếu hài hòa.Ba cô bé trầm mặc thật lâu.Tôn Dẫn Đệ đột nhiên lên tiếng, ánh mắt sáng ngời: “Em hiểu rồi, chị Xuân Mai không coi bọn em là người nhà, cho nên làm vỡ bát mới đổ lên đầu tụi em, chị ta giỏi nói ngọt, lại biết lừa gạt, làm cha mẹ em đều bị lừa.”Đây là nguyên do cô bé nghĩ ra được để giải thích cho vấn đề mà mình vẫn luôn thấy khó hiểu, Lạc Di ngạc nhiên một lát rồi gật đầu: “Đúng, chính là như vậy đó.”“Khụ khụ.” Lạc Quốc Vinh không thể nhịn được nữa bèn hắng giọng, rồi bước ra từ một góc khuất.Lạc Di hoàn toàn không sợ hãi khi nhận ra có người nghe lén, cô còn cười ngọt ngào: “Cha.”Tôn Chiêu Đệ không quá thân thuộc với ông bác này, nhưng hiện giờ, cô bé vẫn muốn nghe ý kiến của người lớn: “Bác ba, bác là người lớn, bác thấy chị Lạc Di nói có đúng không ạ?”