Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 176: Chương 176
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di vô cùng kinh ngạc, anh ấy mới lần đầu bán hàng đã học được cách thức của dân sale, đầu tiên là phân tích thị trường, sau đó nắm chặt tâm lý khách hàng để tiến hành đẩy mạnh tiêu thụ.Cô vơ đại mà cũng tìm được một đối tác siêu lợi hại rồi này.Trước đó, bởi thấy thương cảm trước hoàn cảnh của ông cháu Tiêu Thanh Bình nên cô mới muốn giúp họ một tay trong phạm vi cho phép, nhưng cô không phải thánh mẫu, không thể vì người khác mà tổn hại đến lợi ích của mình.Lần đó dẫn theo Tiêu Thanh Bình đi đổi đồ chỉ là tiện thể, cô lại không mất xu nào, sao mà không giúp một chút?Lần này hợp tác với cậu ấy cũng là vì để ý đến đống vải vụn của cậu, cậu lại đang ở trong thị trấn, quen thuộc hoàn cảnh nơi đó, như vậy dễ tiêu thụ hàng hóa hơn.Lạc Di giơ ngón cái khen ngợi: “Anh giỏi thế, làm được còn siêu hơn cả em hình dung.”Khóe miệng Tiêu Thanh Bình nhếch cao, gò má hồng hồng, vừa vui vẻ lại vừa ngượng ngùng: “Em mới là giỏi nhất, cái gì cũng biết, cái gì cũng thạo.”Ngay cả đánh nhau cũng lợi hại như vậy luôn.Lời tán dương, ai mà không thích nghe chứ? Lạc Di cũng thích, bèn cười híp mắt, lấy ra chiếc túi tự làm để khoe khoang, cô tự tay làm hết từ đầu đến cuối đó nha.Tiêu Thanh Bình lại tuôn một tràng khen ngợi như nâng lên trời, Lạc Di hớn hở cười tít.Quay đầu nhìn lại, Tiêu Thanh Bình thấy Ngô Tiểu Thanh đang làm túi, bèn tò mò ngồi xuống xem.“Thím, cháu thử một chút được không ạ?”“Được chứ.” Ngô Tiểu Thanh chưa bao giờ cảm thấy nam nữ có gì bất đồng, bà đối xử với những đứa bé trai cũng ngang hàng với bé gái, trong vấn đề phân chia việc nhà cũng vậy, vợ chồng đều bình đẳng, luôn phụ giúp nhau một tay.Khái niệm đàn ông không dính việc nhà chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy nghĩ của bà.Hàng ngày, mọi người đều phải lao động, đều mệt, dựa vào đâu mà bắt phụ nữ sau khi tan làm còn phải về làm việc nhà, còn đàn ông chỉ nằm chờ ăn?Ngô Tiểu Thanh nhìn Tiêu Thanh Bình hí hoáy với đám kim chỉ, chợt nhận ra cậu bé này rất khéo tay, thử vài đường đã biết làm, thành phẩm trông còn khá đặc biệt, mang một cảm giác rất khác, khiến người ta phải nhìn lại mấy lần.Lạc Di há hốc miệng, khiếp sợ thốt lên: “Anh giỏi quá.”Thẩm mỹ rất khá, này là thành quả hun đúc của gia thế sao?Tiêu Thanh Bình khiêm tốn cười nhẹ: “Anh chỉ bắt chước nghịch một chút thôi, sao so được với người mở ra trường phái này.”Người đi đầu mới là người thông minh nhất, công lao lớn nhất.Lạc Di đắc ý nhướng mày, nói mình đây mà, hì hì.Ngô Tiểu Thanh nhìn vẻ kiêu ngạo của con gái mà bật cười, con bé này có lúc nhìn rất chín chắn, già dặn, nhưng cũng có lúc đặc biệt trẻ con, ví dụ như lúc này.Khi Lạc Quốc Vinh dắt con trai quay lại, những sản phẩm thủ công ở quầy đã bị đổi sạch, hai bao tải đồ đổi lại đang nằm đó.Mặt trời đã ngả về tây, Tiêu Thanh Bình không dám nán lại lâu hơn, nếu không sẽ hết xe về thị trấn.Gia đình Lạc Quốc Vinh giúp cậu đưa hai bao tải hàng đến trạm xe, cùng chờ xe tới rồi lại vận đồ lên xe. Lạc Quốc Vinh còn nhờ tài xế xe bus hỗ trợ Tiêu Thanh Bình lúc tới bến xe, ông tặng tài xế một túi rau to làm quà cảm ơn.Cứ thế, mỗi sáng gia đình Lạc Di lại đi chúc tết, chiều lên chợ, Tiêu Thanh Bình thì cứ tới chạng vạng sẽ đi lấy hàng, về thị trấn liền tranh thủ trời nhá nhem đem bán sạch.
Lạc Di vô cùng kinh ngạc, anh ấy mới lần đầu bán hàng đã học được cách thức của dân sale, đầu tiên là phân tích thị trường, sau đó nắm chặt tâm lý khách hàng để tiến hành đẩy mạnh tiêu thụ.
Cô vơ đại mà cũng tìm được một đối tác siêu lợi hại rồi này.
Trước đó, bởi thấy thương cảm trước hoàn cảnh của ông cháu Tiêu Thanh Bình nên cô mới muốn giúp họ một tay trong phạm vi cho phép, nhưng cô không phải thánh mẫu, không thể vì người khác mà tổn hại đến lợi ích của mình.
Lần đó dẫn theo Tiêu Thanh Bình đi đổi đồ chỉ là tiện thể, cô lại không mất xu nào, sao mà không giúp một chút?
Lần này hợp tác với cậu ấy cũng là vì để ý đến đống vải vụn của cậu, cậu lại đang ở trong thị trấn, quen thuộc hoàn cảnh nơi đó, như vậy dễ tiêu thụ hàng hóa hơn.
Lạc Di giơ ngón cái khen ngợi: “Anh giỏi thế, làm được còn siêu hơn cả em hình dung.”
Khóe miệng Tiêu Thanh Bình nhếch cao, gò má hồng hồng, vừa vui vẻ lại vừa ngượng ngùng: “Em mới là giỏi nhất, cái gì cũng biết, cái gì cũng thạo.”
Ngay cả đánh nhau cũng lợi hại như vậy luôn.
Lời tán dương, ai mà không thích nghe chứ? Lạc Di cũng thích, bèn cười híp mắt, lấy ra chiếc túi tự làm để khoe khoang, cô tự tay làm hết từ đầu đến cuối đó nha.
Tiêu Thanh Bình lại tuôn một tràng khen ngợi như nâng lên trời, Lạc Di hớn hở cười tít.
Quay đầu nhìn lại, Tiêu Thanh Bình thấy Ngô Tiểu Thanh đang làm túi, bèn tò mò ngồi xuống xem.
“Thím, cháu thử một chút được không ạ?”
“Được chứ.” Ngô Tiểu Thanh chưa bao giờ cảm thấy nam nữ có gì bất đồng, bà đối xử với những đứa bé trai cũng ngang hàng với bé gái, trong vấn đề phân chia việc nhà cũng vậy, vợ chồng đều bình đẳng, luôn phụ giúp nhau một tay.
Khái niệm đàn ông không dính việc nhà chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy nghĩ của bà.
Hàng ngày, mọi người đều phải lao động, đều mệt, dựa vào đâu mà bắt phụ nữ sau khi tan làm còn phải về làm việc nhà, còn đàn ông chỉ nằm chờ ăn?
Ngô Tiểu Thanh nhìn Tiêu Thanh Bình hí hoáy với đám kim chỉ, chợt nhận ra cậu bé này rất khéo tay, thử vài đường đã biết làm, thành phẩm trông còn khá đặc biệt, mang một cảm giác rất khác, khiến người ta phải nhìn lại mấy lần.
Lạc Di há hốc miệng, khiếp sợ thốt lên: “Anh giỏi quá.”
Thẩm mỹ rất khá, này là thành quả hun đúc của gia thế sao?
Tiêu Thanh Bình khiêm tốn cười nhẹ: “Anh chỉ bắt chước nghịch một chút thôi, sao so được với người mở ra trường phái này.”
Người đi đầu mới là người thông minh nhất, công lao lớn nhất.
Lạc Di đắc ý nhướng mày, nói mình đây mà, hì hì.
Ngô Tiểu Thanh nhìn vẻ kiêu ngạo của con gái mà bật cười, con bé này có lúc nhìn rất chín chắn, già dặn, nhưng cũng có lúc đặc biệt trẻ con, ví dụ như lúc này.
Khi Lạc Quốc Vinh dắt con trai quay lại, những sản phẩm thủ công ở quầy đã bị đổi sạch, hai bao tải đồ đổi lại đang nằm đó.
Mặt trời đã ngả về tây, Tiêu Thanh Bình không dám nán lại lâu hơn, nếu không sẽ hết xe về thị trấn.
Gia đình Lạc Quốc Vinh giúp cậu đưa hai bao tải hàng đến trạm xe, cùng chờ xe tới rồi lại vận đồ lên xe. Lạc Quốc Vinh còn nhờ tài xế xe bus hỗ trợ Tiêu Thanh Bình lúc tới bến xe, ông tặng tài xế một túi rau to làm quà cảm ơn.
Cứ thế, mỗi sáng gia đình Lạc Di lại đi chúc tết, chiều lên chợ, Tiêu Thanh Bình thì cứ tới chạng vạng sẽ đi lấy hàng, về thị trấn liền tranh thủ trời nhá nhem đem bán sạch.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Di vô cùng kinh ngạc, anh ấy mới lần đầu bán hàng đã học được cách thức của dân sale, đầu tiên là phân tích thị trường, sau đó nắm chặt tâm lý khách hàng để tiến hành đẩy mạnh tiêu thụ.Cô vơ đại mà cũng tìm được một đối tác siêu lợi hại rồi này.Trước đó, bởi thấy thương cảm trước hoàn cảnh của ông cháu Tiêu Thanh Bình nên cô mới muốn giúp họ một tay trong phạm vi cho phép, nhưng cô không phải thánh mẫu, không thể vì người khác mà tổn hại đến lợi ích của mình.Lần đó dẫn theo Tiêu Thanh Bình đi đổi đồ chỉ là tiện thể, cô lại không mất xu nào, sao mà không giúp một chút?Lần này hợp tác với cậu ấy cũng là vì để ý đến đống vải vụn của cậu, cậu lại đang ở trong thị trấn, quen thuộc hoàn cảnh nơi đó, như vậy dễ tiêu thụ hàng hóa hơn.Lạc Di giơ ngón cái khen ngợi: “Anh giỏi thế, làm được còn siêu hơn cả em hình dung.”Khóe miệng Tiêu Thanh Bình nhếch cao, gò má hồng hồng, vừa vui vẻ lại vừa ngượng ngùng: “Em mới là giỏi nhất, cái gì cũng biết, cái gì cũng thạo.”Ngay cả đánh nhau cũng lợi hại như vậy luôn.Lời tán dương, ai mà không thích nghe chứ? Lạc Di cũng thích, bèn cười híp mắt, lấy ra chiếc túi tự làm để khoe khoang, cô tự tay làm hết từ đầu đến cuối đó nha.Tiêu Thanh Bình lại tuôn một tràng khen ngợi như nâng lên trời, Lạc Di hớn hở cười tít.Quay đầu nhìn lại, Tiêu Thanh Bình thấy Ngô Tiểu Thanh đang làm túi, bèn tò mò ngồi xuống xem.“Thím, cháu thử một chút được không ạ?”“Được chứ.” Ngô Tiểu Thanh chưa bao giờ cảm thấy nam nữ có gì bất đồng, bà đối xử với những đứa bé trai cũng ngang hàng với bé gái, trong vấn đề phân chia việc nhà cũng vậy, vợ chồng đều bình đẳng, luôn phụ giúp nhau một tay.Khái niệm đàn ông không dính việc nhà chưa bao giờ nằm trong phạm vi suy nghĩ của bà.Hàng ngày, mọi người đều phải lao động, đều mệt, dựa vào đâu mà bắt phụ nữ sau khi tan làm còn phải về làm việc nhà, còn đàn ông chỉ nằm chờ ăn?Ngô Tiểu Thanh nhìn Tiêu Thanh Bình hí hoáy với đám kim chỉ, chợt nhận ra cậu bé này rất khéo tay, thử vài đường đã biết làm, thành phẩm trông còn khá đặc biệt, mang một cảm giác rất khác, khiến người ta phải nhìn lại mấy lần.Lạc Di há hốc miệng, khiếp sợ thốt lên: “Anh giỏi quá.”Thẩm mỹ rất khá, này là thành quả hun đúc của gia thế sao?Tiêu Thanh Bình khiêm tốn cười nhẹ: “Anh chỉ bắt chước nghịch một chút thôi, sao so được với người mở ra trường phái này.”Người đi đầu mới là người thông minh nhất, công lao lớn nhất.Lạc Di đắc ý nhướng mày, nói mình đây mà, hì hì.Ngô Tiểu Thanh nhìn vẻ kiêu ngạo của con gái mà bật cười, con bé này có lúc nhìn rất chín chắn, già dặn, nhưng cũng có lúc đặc biệt trẻ con, ví dụ như lúc này.Khi Lạc Quốc Vinh dắt con trai quay lại, những sản phẩm thủ công ở quầy đã bị đổi sạch, hai bao tải đồ đổi lại đang nằm đó.Mặt trời đã ngả về tây, Tiêu Thanh Bình không dám nán lại lâu hơn, nếu không sẽ hết xe về thị trấn.Gia đình Lạc Quốc Vinh giúp cậu đưa hai bao tải hàng đến trạm xe, cùng chờ xe tới rồi lại vận đồ lên xe. Lạc Quốc Vinh còn nhờ tài xế xe bus hỗ trợ Tiêu Thanh Bình lúc tới bến xe, ông tặng tài xế một túi rau to làm quà cảm ơn.Cứ thế, mỗi sáng gia đình Lạc Di lại đi chúc tết, chiều lên chợ, Tiêu Thanh Bình thì cứ tới chạng vạng sẽ đi lấy hàng, về thị trấn liền tranh thủ trời nhá nhem đem bán sạch.