Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 201: Chương 201
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Cô vừa nghĩ đến đã báo với hiệu trưởng An ngay, dù sao cũng là phần thưởng, muốn xử lý cũng cần báo cáo.Trong mắt hiệu trưởng An lóe lên một tia thán phục, đứa trẻ này biết suy nghĩ cho người khác, quan tâm người nhà, hiếu thảo với cha mẹ, là một học sinh giỏi đức hạnh đoan chính.Sắc mặt ông ấy trở nên nhu hòa: “Cửa hàng ở huyện thì khó mà nói được, máy may luôn bán rất chạy, cung không đủ cầu, giá khoảng một hai trăm gì đó.”Thời gian quá gấp nên mọi người không đi dạo trong thành phố, lúc đổi xe thì ăn lương khô tự mang theo.Lạc Di móc ra một gói bánh quy Vạn Niên Thanh và hai quả trứng gà, chia cho Tiêu Thanh Bình ăn chung.Hôm Chủ Nhật, cả nhà cô lên huyện, ăn cơm trưa ở nhà họ Tiêu, ăn nhiều, tình cảm cũng rất sâu.“Anh cũng mang đồ ăn theo.” Tiêu Thanh Bình mang theo hai cái bánh bột mì, Lạc Di lắc đầu: “Thời tiết này hơi lạnh, mang về ăn đi.”Được rồi, Tiêu Thanh Bình không khách khí với cô nữa, cầm mấy cái bánh quy lên ăn.Vương Hoa đứng xa xa, thỉnh thoảng nhìn tới, nhưng hai người đều lười phản ứng cậu ta.Điều lạ là Vương Hoa luôn không lên tiếng, giữ yên lặng.Đường trở về vẫn lắc lư như thế, đổi xe qua lại, người chen nhau. Suốt dọc đường, Tiêu Thanh Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Di, bảo vệ cô rất tốt.Cậu rất biết cách chăm sóc người khác, luôn quan tâm, đặt cô làm đầu.Lạc Di cũng không cần bận tâm, đi theo sau cậu là được.Khi đến huyện thành, trời đã tối rồi, xe buýt dừng lại, đám trẻ ào xuống như ong vỡ tổ.Phụ huynh chờ thật lâu tiến lên đón. Lạc Di nhìn thấy Lạc Quốc Vinh, hưng phấn chạy tới: “Cha.”Lạc Quốc Vinh ôm con gái, trái tim luôn treo ngược rốt cuộc cũng được hạ xuống rồi.“Sao tay con lạnh thế? Cha ủ ấm cho con, có đói bụng không? Nhà ăn quốc doanh đã đóng cửa mất rồi…”Ông không hỏi gì cả, chỉ quan tâm sức khỏe của con gái.Tiêu Thanh Bình chỉnh lại cổ áo, gió đêm đầu xuân rất lạnh: “Chú, chú tới nhà cháu ăn cơm đi, ông nội cháu đã ở nhà.”Không còn xe buýt về nữa, Lạc Quốc Vinh chào các thầy cô rồi kéo con gái theo sau.Cách đó không xa, Vương Hải Thanh thất vọng nhìn con trai, đau lòng ôm đầu. Đã tạo ra cơ hội tốt như thế cho nó rồi mà nó vẫn không nắm chắc.Sao ông ta lại sinh ra một đứa ngu xuẩn như thế cơ chứ?Vương Hoa cúi đầu thật thấp, không dám nhìn vào mắt cha: “Đều tại Lạc Di…”“Im miệng.” Vương Hải Thanh khẽ quát rồi mang con trai đi tới, nở nụ cười mời chào: “Lạc Quốc Vinh, đi ăn cơm với chúng tôi đi, tôi quen người trong huyện.”“Không cần đâu.” Lạc Quốc Vinh có điên mới đi ăn với loại người này. Ông dẫn con gái đi, không hề nể mặt.Nhà họ Tiêu, chợt phát ra hai tiếng cười lớn vui vẻ.Ông cụ Tiêu vô cùng vui vẻ, cười rất lớn, mặt mũi đều giãn ra: “Không hổ là cháu trai của ông, tốt lắm.”Lạc Quốc Vinh thì ôm cái đài ban dẫn và đồng hồ đeo tay, vui như nở hoa.Bảo bối, tất cả đều là bảo bối hiếm có.Bốn món đồ mà người khác vất vả truy cầu, Lạc Di nhà ông lại lấy được hai cái! Giỏi quá!Ai ôi, Lạc Di nhà ông đúng là bảo bối mà.Con gái ưu tú như thế, phải thưởng mới được.Ông ấy hôn mạnh mấy cái vào mặt con gái, trên mặt viết rõ chữ hưng phấn: “Tiểu Di à, con muốn ăn gì? Cha nấu cho con.”Ông nấu cơm rất ngon, khi Ngô Tiểu Thanh bận, ông sẽ nấu cơm.
Cô vừa nghĩ đến đã báo với hiệu trưởng An ngay, dù sao cũng là phần thưởng, muốn xử lý cũng cần báo cáo.
Trong mắt hiệu trưởng An lóe lên một tia thán phục, đứa trẻ này biết suy nghĩ cho người khác, quan tâm người nhà, hiếu thảo với cha mẹ, là một học sinh giỏi đức hạnh đoan chính.
Sắc mặt ông ấy trở nên nhu hòa: “Cửa hàng ở huyện thì khó mà nói được, máy may luôn bán rất chạy, cung không đủ cầu, giá khoảng một hai trăm gì đó.”
Thời gian quá gấp nên mọi người không đi dạo trong thành phố, lúc đổi xe thì ăn lương khô tự mang theo.
Lạc Di móc ra một gói bánh quy Vạn Niên Thanh và hai quả trứng gà, chia cho Tiêu Thanh Bình ăn chung.
Hôm Chủ Nhật, cả nhà cô lên huyện, ăn cơm trưa ở nhà họ Tiêu, ăn nhiều, tình cảm cũng rất sâu.
“Anh cũng mang đồ ăn theo.” Tiêu Thanh Bình mang theo hai cái bánh bột mì, Lạc Di lắc đầu: “Thời tiết này hơi lạnh, mang về ăn đi.”
Được rồi, Tiêu Thanh Bình không khách khí với cô nữa, cầm mấy cái bánh quy lên ăn.
Vương Hoa đứng xa xa, thỉnh thoảng nhìn tới, nhưng hai người đều lười phản ứng cậu ta.
Điều lạ là Vương Hoa luôn không lên tiếng, giữ yên lặng.
Đường trở về vẫn lắc lư như thế, đổi xe qua lại, người chen nhau. Suốt dọc đường, Tiêu Thanh Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Di, bảo vệ cô rất tốt.
Cậu rất biết cách chăm sóc người khác, luôn quan tâm, đặt cô làm đầu.
Lạc Di cũng không cần bận tâm, đi theo sau cậu là được.
Khi đến huyện thành, trời đã tối rồi, xe buýt dừng lại, đám trẻ ào xuống như ong vỡ tổ.
Phụ huynh chờ thật lâu tiến lên đón. Lạc Di nhìn thấy Lạc Quốc Vinh, hưng phấn chạy tới: “Cha.”
Lạc Quốc Vinh ôm con gái, trái tim luôn treo ngược rốt cuộc cũng được hạ xuống rồi.
“Sao tay con lạnh thế? Cha ủ ấm cho con, có đói bụng không? Nhà ăn quốc doanh đã đóng cửa mất rồi…”
Ông không hỏi gì cả, chỉ quan tâm sức khỏe của con gái.
Tiêu Thanh Bình chỉnh lại cổ áo, gió đêm đầu xuân rất lạnh: “Chú, chú tới nhà cháu ăn cơm đi, ông nội cháu đã ở nhà.”
Không còn xe buýt về nữa, Lạc Quốc Vinh chào các thầy cô rồi kéo con gái theo sau.
Cách đó không xa, Vương Hải Thanh thất vọng nhìn con trai, đau lòng ôm đầu. Đã tạo ra cơ hội tốt như thế cho nó rồi mà nó vẫn không nắm chắc.
Sao ông ta lại sinh ra một đứa ngu xuẩn như thế cơ chứ?
Vương Hoa cúi đầu thật thấp, không dám nhìn vào mắt cha: “Đều tại Lạc Di…”
“Im miệng.” Vương Hải Thanh khẽ quát rồi mang con trai đi tới, nở nụ cười mời chào: “Lạc Quốc Vinh, đi ăn cơm với chúng tôi đi, tôi quen người trong huyện.”
“Không cần đâu.” Lạc Quốc Vinh có điên mới đi ăn với loại người này. Ông dẫn con gái đi, không hề nể mặt.
Nhà họ Tiêu, chợt phát ra hai tiếng cười lớn vui vẻ.
Ông cụ Tiêu vô cùng vui vẻ, cười rất lớn, mặt mũi đều giãn ra: “Không hổ là cháu trai của ông, tốt lắm.”
Lạc Quốc Vinh thì ôm cái đài ban dẫn và đồng hồ đeo tay, vui như nở hoa.
Bảo bối, tất cả đều là bảo bối hiếm có.
Bốn món đồ mà người khác vất vả truy cầu, Lạc Di nhà ông lại lấy được hai cái! Giỏi quá!
Ai ôi, Lạc Di nhà ông đúng là bảo bối mà.
Con gái ưu tú như thế, phải thưởng mới được.
Ông ấy hôn mạnh mấy cái vào mặt con gái, trên mặt viết rõ chữ hưng phấn: “Tiểu Di à, con muốn ăn gì? Cha nấu cho con.”
Ông nấu cơm rất ngon, khi Ngô Tiểu Thanh bận, ông sẽ nấu cơm.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Cô vừa nghĩ đến đã báo với hiệu trưởng An ngay, dù sao cũng là phần thưởng, muốn xử lý cũng cần báo cáo.Trong mắt hiệu trưởng An lóe lên một tia thán phục, đứa trẻ này biết suy nghĩ cho người khác, quan tâm người nhà, hiếu thảo với cha mẹ, là một học sinh giỏi đức hạnh đoan chính.Sắc mặt ông ấy trở nên nhu hòa: “Cửa hàng ở huyện thì khó mà nói được, máy may luôn bán rất chạy, cung không đủ cầu, giá khoảng một hai trăm gì đó.”Thời gian quá gấp nên mọi người không đi dạo trong thành phố, lúc đổi xe thì ăn lương khô tự mang theo.Lạc Di móc ra một gói bánh quy Vạn Niên Thanh và hai quả trứng gà, chia cho Tiêu Thanh Bình ăn chung.Hôm Chủ Nhật, cả nhà cô lên huyện, ăn cơm trưa ở nhà họ Tiêu, ăn nhiều, tình cảm cũng rất sâu.“Anh cũng mang đồ ăn theo.” Tiêu Thanh Bình mang theo hai cái bánh bột mì, Lạc Di lắc đầu: “Thời tiết này hơi lạnh, mang về ăn đi.”Được rồi, Tiêu Thanh Bình không khách khí với cô nữa, cầm mấy cái bánh quy lên ăn.Vương Hoa đứng xa xa, thỉnh thoảng nhìn tới, nhưng hai người đều lười phản ứng cậu ta.Điều lạ là Vương Hoa luôn không lên tiếng, giữ yên lặng.Đường trở về vẫn lắc lư như thế, đổi xe qua lại, người chen nhau. Suốt dọc đường, Tiêu Thanh Bình nắm c.h.ặ.t t.a.y Lạc Di, bảo vệ cô rất tốt.Cậu rất biết cách chăm sóc người khác, luôn quan tâm, đặt cô làm đầu.Lạc Di cũng không cần bận tâm, đi theo sau cậu là được.Khi đến huyện thành, trời đã tối rồi, xe buýt dừng lại, đám trẻ ào xuống như ong vỡ tổ.Phụ huynh chờ thật lâu tiến lên đón. Lạc Di nhìn thấy Lạc Quốc Vinh, hưng phấn chạy tới: “Cha.”Lạc Quốc Vinh ôm con gái, trái tim luôn treo ngược rốt cuộc cũng được hạ xuống rồi.“Sao tay con lạnh thế? Cha ủ ấm cho con, có đói bụng không? Nhà ăn quốc doanh đã đóng cửa mất rồi…”Ông không hỏi gì cả, chỉ quan tâm sức khỏe của con gái.Tiêu Thanh Bình chỉnh lại cổ áo, gió đêm đầu xuân rất lạnh: “Chú, chú tới nhà cháu ăn cơm đi, ông nội cháu đã ở nhà.”Không còn xe buýt về nữa, Lạc Quốc Vinh chào các thầy cô rồi kéo con gái theo sau.Cách đó không xa, Vương Hải Thanh thất vọng nhìn con trai, đau lòng ôm đầu. Đã tạo ra cơ hội tốt như thế cho nó rồi mà nó vẫn không nắm chắc.Sao ông ta lại sinh ra một đứa ngu xuẩn như thế cơ chứ?Vương Hoa cúi đầu thật thấp, không dám nhìn vào mắt cha: “Đều tại Lạc Di…”“Im miệng.” Vương Hải Thanh khẽ quát rồi mang con trai đi tới, nở nụ cười mời chào: “Lạc Quốc Vinh, đi ăn cơm với chúng tôi đi, tôi quen người trong huyện.”“Không cần đâu.” Lạc Quốc Vinh có điên mới đi ăn với loại người này. Ông dẫn con gái đi, không hề nể mặt.Nhà họ Tiêu, chợt phát ra hai tiếng cười lớn vui vẻ.Ông cụ Tiêu vô cùng vui vẻ, cười rất lớn, mặt mũi đều giãn ra: “Không hổ là cháu trai của ông, tốt lắm.”Lạc Quốc Vinh thì ôm cái đài ban dẫn và đồng hồ đeo tay, vui như nở hoa.Bảo bối, tất cả đều là bảo bối hiếm có.Bốn món đồ mà người khác vất vả truy cầu, Lạc Di nhà ông lại lấy được hai cái! Giỏi quá!Ai ôi, Lạc Di nhà ông đúng là bảo bối mà.Con gái ưu tú như thế, phải thưởng mới được.Ông ấy hôn mạnh mấy cái vào mặt con gái, trên mặt viết rõ chữ hưng phấn: “Tiểu Di à, con muốn ăn gì? Cha nấu cho con.”Ông nấu cơm rất ngon, khi Ngô Tiểu Thanh bận, ông sẽ nấu cơm.