Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 206: Chương 206

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Cùng với tiếng hô của ông, cửa mở ra, Ngô Tiểu Thanh bước ra, dáng người mảnh khảnh yếu ớt: "Mẹ, chị cả, chị hai, bọn con không khách sáo đâu nhé, khụ khụ, khụ khụ."Bà ho dữ dội trước mặt người nhà họ Lạc, khiến bọn họ sợ đến mức muốn tè ra quần: "Đứng yên ở đó, cô đừng tới đây."Người dân đứng gạt sang một bên, tránh xa vì sợ bị nhiễm vi khuẩn.Ngô Tiểu Thành luôn ở trong nhà làm việc, không tiếp xúc với gió nắng, làn da đã hồi phục, trắng tới mức phát sáng.Trong mắt người khác, đó là bệnh dẫn đến ra xanh sao, họ càng sợ hơn.Ngô Tiểu Thanh bước từng bước về phía người nhà họ Lạc, khóe miệng nở nụ cười lạnh nhạt: “Yên tâm đi, bệnh lao không c.h.ế.t đâu, bị lây thì uống thuốc thôi.”Bà vừa nói chuyện vừa không ngừng ho khan. Bà cụ Lạc sợ hãi mềm cả chân, muốn lui về sau lại phát hiện chân như mọc rễ, không cử động được.“Quốc Vinh, mau đưa vợ con về đi, đừng cho nó ra ngoài.”Lạc Quốc Vinh rất chân thành nói: “Về nhà gì ạ? Chúng con hằng ngày qua nhà cũ để tỏ lòng hiếu thảo, mẹ, mẹ rất có phúc, có đứa con trai và con dâu hiếu thảo như chúng con.”Bà cục Lạc vô cùng sợ hãi, mặt trắng bệch. Sao đứa con bất hiếu này dám nói như vậy chứ?Lạc Xuân Mai cố gắng kiên trì, sắc mặt vô cùng xấu: “Chú ba, chú ngày ngày ăn chùa mà nói là bày tỏ lòng hiếu thảo à? Chú quá…”Lạc Quốc Vinh thấy cô ta phiền nhất, vung tay lên: “Tiểu Thanh, lên đi.”Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Ngô Tiểu Thanh nhào lên ôm lấy mặt Lạc Xuân Mai, nhằm vào mặt cô ta mà ho điên cuồng: “Xuân Mai à, thím ba thương cháu lắm.”Lạc Xuân Mai bị phun nước miếng đầy mặt, cứng đờ ra: “A a a.”Cô ta dùng sức đẩy Ngô Tiểu Thanh ra, chạy trốn thật nhanh, không màng đến người nhà nữa.Cô ta chạy nhanh như chớp, mọi người đều hét lên rồi tránh ra, người nhà họ Lạc cũng kêu khóc chạy xa.Bọn họ chỉ lo chạy thoát thân, không để ý đến máy may nữa.Lạc Di trợn to mắt nhìn, nếu nói về đùa giỡn, cha mẹ cô giỏi đùa giỡn nhất.Nhất là câu đó, Tiểu Thanh, lên đi! Vô cùng tuyệt vời!Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Thanh vui vẻ mang máy may về, lúc đi qua Lạc Di thì nhẹ nhàng kéo cô: “Vào nhà thôi.”Lạc Di vừa vào nhà, Lạc Nhiên đã lao tới như xe lửa, ôm chặt lấy cô: “Chị, em nhớ chị quá đi, nhớ đến mức ăn không nổi.”Ngô Tiểu Thanh yên lặng nhìn cái bát to trống không, con trai vừa mới ăn một tô mì!Lạc Di cười híp mắt đổ đồ trong túi xách ra giường, tất cả đều là bánh quy và kẹo: “Cho em hết á.”Lạc Nhiên hoan hô, ôm bánh kẹo hạnh phúc lăn lộn, tất cả đều là của cậu bé. Cậu bé vui vẻ muốn bay lên trời!Bên kia, Lạc Quốc Vinh cầm lấy gói bánh quy xốp, bóc vỏ rồi đưa đến bên miệng Ngô Tiểu Thanh: “Em thích ăn nhất, mau thử đi.”Ông ra vẻ nịnh bợ, trong mắt chỉ có vợ.Ngô Tiểu Thanh nở nụ cười ngọt ngào, sóng mắt lưu chuyển, liếc mắt đưa tình.Hai vợ chồng trải cẩu lương, Lạc Di thấy ăn quá no nên rời tầm mắt.“Chị, đây là cái gì?”“Đài.” Ngô Tiểu Thanh cũng thấy, mắt sáng lên: “Ở đâu ra thế?”“Cũng là phần thưởng của Tiểu Di đó, nó có hai phần thường, một cái là giải nhất cá nhân, một cái là giải nhất tập thể.”Ngô Tiểu Thanh biết con gái rất giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi tới vậy.“Đây là do mẹ sinh ra sao?”Lạc Quốc Vinh vô cùng đắc ý: “Là hai chúng ta cùng nhau sinh ra, một mình em sinh không ra.”Lạc Di: “…”

Cùng với tiếng hô của ông, cửa mở ra, Ngô Tiểu Thanh bước ra, dáng người mảnh khảnh yếu ớt: "Mẹ, chị cả, chị hai, bọn con không khách sáo đâu nhé, khụ khụ, khụ khụ."

Bà ho dữ dội trước mặt người nhà họ Lạc, khiến bọn họ sợ đến mức muốn tè ra quần: "Đứng yên ở đó, cô đừng tới đây."

Người dân đứng gạt sang một bên, tránh xa vì sợ bị nhiễm vi khuẩn.

Ngô Tiểu Thành luôn ở trong nhà làm việc, không tiếp xúc với gió nắng, làn da đã hồi phục, trắng tới mức phát sáng.

Trong mắt người khác, đó là bệnh dẫn đến ra xanh sao, họ càng sợ hơn.

Ngô Tiểu Thanh bước từng bước về phía người nhà họ Lạc, khóe miệng nở nụ cười lạnh nhạt: “Yên tâm đi, bệnh lao không c.h.ế.t đâu, bị lây thì uống thuốc thôi.”

Bà vừa nói chuyện vừa không ngừng ho khan. Bà cụ Lạc sợ hãi mềm cả chân, muốn lui về sau lại phát hiện chân như mọc rễ, không cử động được.

“Quốc Vinh, mau đưa vợ con về đi, đừng cho nó ra ngoài.”

Lạc Quốc Vinh rất chân thành nói: “Về nhà gì ạ? Chúng con hằng ngày qua nhà cũ để tỏ lòng hiếu thảo, mẹ, mẹ rất có phúc, có đứa con trai và con dâu hiếu thảo như chúng con.”

Bà cục Lạc vô cùng sợ hãi, mặt trắng bệch. Sao đứa con bất hiếu này dám nói như vậy chứ?

Lạc Xuân Mai cố gắng kiên trì, sắc mặt vô cùng xấu: “Chú ba, chú ngày ngày ăn chùa mà nói là bày tỏ lòng hiếu thảo à? Chú quá…”

Lạc Quốc Vinh thấy cô ta phiền nhất, vung tay lên: “Tiểu Thanh, lên đi.”

Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Ngô Tiểu Thanh nhào lên ôm lấy mặt Lạc Xuân Mai, nhằm vào mặt cô ta mà ho điên cuồng: “Xuân Mai à, thím ba thương cháu lắm.”

Lạc Xuân Mai bị phun nước miếng đầy mặt, cứng đờ ra: “A a a.”

Cô ta dùng sức đẩy Ngô Tiểu Thanh ra, chạy trốn thật nhanh, không màng đến người nhà nữa.

Cô ta chạy nhanh như chớp, mọi người đều hét lên rồi tránh ra, người nhà họ Lạc cũng kêu khóc chạy xa.

Bọn họ chỉ lo chạy thoát thân, không để ý đến máy may nữa.

Lạc Di trợn to mắt nhìn, nếu nói về đùa giỡn, cha mẹ cô giỏi đùa giỡn nhất.

Nhất là câu đó, Tiểu Thanh, lên đi! Vô cùng tuyệt vời!

Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Thanh vui vẻ mang máy may về, lúc đi qua Lạc Di thì nhẹ nhàng kéo cô: “Vào nhà thôi.”

Lạc Di vừa vào nhà, Lạc Nhiên đã lao tới như xe lửa, ôm chặt lấy cô: “Chị, em nhớ chị quá đi, nhớ đến mức ăn không nổi.”

Ngô Tiểu Thanh yên lặng nhìn cái bát to trống không, con trai vừa mới ăn một tô mì!

Lạc Di cười híp mắt đổ đồ trong túi xách ra giường, tất cả đều là bánh quy và kẹo: “Cho em hết á.”

Lạc Nhiên hoan hô, ôm bánh kẹo hạnh phúc lăn lộn, tất cả đều là của cậu bé. Cậu bé vui vẻ muốn bay lên trời!

Bên kia, Lạc Quốc Vinh cầm lấy gói bánh quy xốp, bóc vỏ rồi đưa đến bên miệng Ngô Tiểu Thanh: “Em thích ăn nhất, mau thử đi.”

Ông ra vẻ nịnh bợ, trong mắt chỉ có vợ.

Ngô Tiểu Thanh nở nụ cười ngọt ngào, sóng mắt lưu chuyển, liếc mắt đưa tình.

Hai vợ chồng trải cẩu lương, Lạc Di thấy ăn quá no nên rời tầm mắt.

“Chị, đây là cái gì?”

“Đài.” Ngô Tiểu Thanh cũng thấy, mắt sáng lên: “Ở đâu ra thế?”

“Cũng là phần thưởng của Tiểu Di đó, nó có hai phần thường, một cái là giải nhất cá nhân, một cái là giải nhất tập thể.”

Ngô Tiểu Thanh biết con gái rất giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi tới vậy.

“Đây là do mẹ sinh ra sao?”

Lạc Quốc Vinh vô cùng đắc ý: “Là hai chúng ta cùng nhau sinh ra, một mình em sinh không ra.”

Lạc Di: “…”

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Cùng với tiếng hô của ông, cửa mở ra, Ngô Tiểu Thanh bước ra, dáng người mảnh khảnh yếu ớt: "Mẹ, chị cả, chị hai, bọn con không khách sáo đâu nhé, khụ khụ, khụ khụ."Bà ho dữ dội trước mặt người nhà họ Lạc, khiến bọn họ sợ đến mức muốn tè ra quần: "Đứng yên ở đó, cô đừng tới đây."Người dân đứng gạt sang một bên, tránh xa vì sợ bị nhiễm vi khuẩn.Ngô Tiểu Thành luôn ở trong nhà làm việc, không tiếp xúc với gió nắng, làn da đã hồi phục, trắng tới mức phát sáng.Trong mắt người khác, đó là bệnh dẫn đến ra xanh sao, họ càng sợ hơn.Ngô Tiểu Thanh bước từng bước về phía người nhà họ Lạc, khóe miệng nở nụ cười lạnh nhạt: “Yên tâm đi, bệnh lao không c.h.ế.t đâu, bị lây thì uống thuốc thôi.”Bà vừa nói chuyện vừa không ngừng ho khan. Bà cụ Lạc sợ hãi mềm cả chân, muốn lui về sau lại phát hiện chân như mọc rễ, không cử động được.“Quốc Vinh, mau đưa vợ con về đi, đừng cho nó ra ngoài.”Lạc Quốc Vinh rất chân thành nói: “Về nhà gì ạ? Chúng con hằng ngày qua nhà cũ để tỏ lòng hiếu thảo, mẹ, mẹ rất có phúc, có đứa con trai và con dâu hiếu thảo như chúng con.”Bà cục Lạc vô cùng sợ hãi, mặt trắng bệch. Sao đứa con bất hiếu này dám nói như vậy chứ?Lạc Xuân Mai cố gắng kiên trì, sắc mặt vô cùng xấu: “Chú ba, chú ngày ngày ăn chùa mà nói là bày tỏ lòng hiếu thảo à? Chú quá…”Lạc Quốc Vinh thấy cô ta phiền nhất, vung tay lên: “Tiểu Thanh, lên đi.”Nói thì chậm mà diễn ra thì nhanh, Ngô Tiểu Thanh nhào lên ôm lấy mặt Lạc Xuân Mai, nhằm vào mặt cô ta mà ho điên cuồng: “Xuân Mai à, thím ba thương cháu lắm.”Lạc Xuân Mai bị phun nước miếng đầy mặt, cứng đờ ra: “A a a.”Cô ta dùng sức đẩy Ngô Tiểu Thanh ra, chạy trốn thật nhanh, không màng đến người nhà nữa.Cô ta chạy nhanh như chớp, mọi người đều hét lên rồi tránh ra, người nhà họ Lạc cũng kêu khóc chạy xa.Bọn họ chỉ lo chạy thoát thân, không để ý đến máy may nữa.Lạc Di trợn to mắt nhìn, nếu nói về đùa giỡn, cha mẹ cô giỏi đùa giỡn nhất.Nhất là câu đó, Tiểu Thanh, lên đi! Vô cùng tuyệt vời!Lạc Quốc Vinh và Ngô Tiểu Thanh vui vẻ mang máy may về, lúc đi qua Lạc Di thì nhẹ nhàng kéo cô: “Vào nhà thôi.”Lạc Di vừa vào nhà, Lạc Nhiên đã lao tới như xe lửa, ôm chặt lấy cô: “Chị, em nhớ chị quá đi, nhớ đến mức ăn không nổi.”Ngô Tiểu Thanh yên lặng nhìn cái bát to trống không, con trai vừa mới ăn một tô mì!Lạc Di cười híp mắt đổ đồ trong túi xách ra giường, tất cả đều là bánh quy và kẹo: “Cho em hết á.”Lạc Nhiên hoan hô, ôm bánh kẹo hạnh phúc lăn lộn, tất cả đều là của cậu bé. Cậu bé vui vẻ muốn bay lên trời!Bên kia, Lạc Quốc Vinh cầm lấy gói bánh quy xốp, bóc vỏ rồi đưa đến bên miệng Ngô Tiểu Thanh: “Em thích ăn nhất, mau thử đi.”Ông ra vẻ nịnh bợ, trong mắt chỉ có vợ.Ngô Tiểu Thanh nở nụ cười ngọt ngào, sóng mắt lưu chuyển, liếc mắt đưa tình.Hai vợ chồng trải cẩu lương, Lạc Di thấy ăn quá no nên rời tầm mắt.“Chị, đây là cái gì?”“Đài.” Ngô Tiểu Thanh cũng thấy, mắt sáng lên: “Ở đâu ra thế?”“Cũng là phần thưởng của Tiểu Di đó, nó có hai phần thường, một cái là giải nhất cá nhân, một cái là giải nhất tập thể.”Ngô Tiểu Thanh biết con gái rất giỏi, nhưng không ngờ lại giỏi tới vậy.“Đây là do mẹ sinh ra sao?”Lạc Quốc Vinh vô cùng đắc ý: “Là hai chúng ta cùng nhau sinh ra, một mình em sinh không ra.”Lạc Di: “…”

Chương 206: Chương 206