Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 220: Chương 220
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Quốc Vinh vô cùng ngứa tay, lại muốn đánh người. Ngô Tiểu Thanh đưa tay đè ông lại, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ: “Nếu con gái của tôi xảy ra chuyện gì, đừng ai mong sống yên ổn.”“Chỉ dựa vào các người sao?” Hứa Phương Lệ hận cặp vợ chồng này vô cùng. Ở nhà, bà ta được cha mẹ yêu thương, sau khi kết hôn được chồng cưng chiều, chưa bao giờ phải chịu uất ức. Vương Hải Thanh là con rể ở nhờ nhà vợ, dựa vào nhà họ Hứa để thăng chức, nên đương nhiên sẽ quan tâm tới bà ta, nuông chiều bà ta nhiều hơn: “Ha ha ha, đồ nhà quê.”Lạc Quốc Vinh tức giận nói: "Cô còn không bằng đồ nhà quê, xem ra cô cũng biết mình là hạng thấp kém, chồng cô không theo đuổi được vợ tôi nên đành cưới cô, ông ta cũng không phải thật lòng thích cô mà chỉ là vì bối cảnh nhà cô có thể giúp ông ta trèo cao, chẳng phải thứ tốt lành gì, chỉ có cô xem như bảo bối…"Những lời này vừa nói ra lập tức xé nát cái mặt nạ hạnh phúc của Hứa Phương Lệ, cũng đ.â.m trúng lòng tự trọng của bà ta.Ánh mắt ngạc nhiên của hàng xóm khiến cho bà ta không chịu nổi.Bà ta không biết chuyện này sao? Bà ta biết chứ, thậm chí bà ta còn bí mật đi xem Ngô Tiểu Thanh.Nhưng Ngô Tiểu Thanh đẹp hơn nữa cũng chẳng được gì, chỉ có thể cưới một gã nông dân bẩn thỉu, cả đời cắm mặt vào ruộng, con cái cũng kém cỏi hơn người khác.Sau khi bà ta đã chắc chắn cả đời này Ngô Tiểu Thanh cũng không có cách trở mình thì mới yên lòng, không thèm bận tâm nữa."Xem ra tôi quá nhân từ với mấy người rồi, cứ đợi đó cho tôi."Lời hung ác của bà ta vừa thốt ra thì ngay lập tức có mấy nhân viên công tác đi tới hỏi: "Đây là nhà của Vương Hải Thanh?"Hứa Phương Lệ hơi cau mày, quan sát vài lần: "Đúng vậy, mấy người là ai?"Một nhân viên công tác tỏ vẻ nghiêm túc: "Chúng tôi nhận được thông tin cho biết Vương Hải Thanh vi phạm kỷ luật nghiêm trọng nên bị sa thải, phải tiếp nhận tổ chức thẩm tra, yêu cầu người nhà phối hợp với công tác điều tra."Giống như là một quả b.o.m hạng nặng nổ tung trong đầu, mọi người xung quanh đều kinh hãi.Hứa Phương Lệ bị đả kích lớn, điên cuồng lắc đầu: "Không thể nào, chắc chắn là mấy người nhầm rồi, chồng tôi luôn tuân thủ pháp luật, anh ấy còn là đầy tớ của nhân dân. Cha tôi là Hứa Quốc Sinh, các người hẳn đều biết ông ấy."Bà ta lấy cha mình ra làm lá chắn, mỗi lần dùng đều có tác dụng, nhưng lần này bà ta phải thất vọng rồi."Hứa Quốc Sinh vừa mới bị cách chức, đã bị bắt đi."Trước mắt Hứa Phương Lệ tối sầm lại, cơ thể lung lay sắp đổ, phun một ngụm máu. Cha bà ta bị cách chức? Núi dựa vững chắc của bà ta đổ rồi? Trời sập cả rồi.Nhân viên lục soát được vô số đồ tốt trong nhà họ Vương, chưa nói đến đài, xe đạp, máy may, đồng hồ là hàng tiêu chuẩn, còn có nguyên một bộ gia dụng gỗ lim hoàn chỉnh, TV và tủ lạnh toàn là đồ hiếm thấy, càng đừng nói đến hộp đựng trang sức bằng vàng khiến ai nấy đều trố mắt kia, tất cả mọi người đều bày tỏ sự khinh thường.Đâu ra chín thế hệ là người nghèo? Liêm khiết làm theo việc công?Ai mà ngờ bề ngoài Vương Hải Thanh giản dị mộc mạc mà trong nhà lại có nhiều của cải như vậy?Xem ra ông ta đã định sẽ bị tội vi phạm pháp luật nghiêm trọng rồi, vợ chồng bọn họ dù làm cả đời cũng không tích lũy được nhiều đồ tốt như vậy.Chết tiệt, tất cả mọi người đều thật tức giận.
Lạc Quốc Vinh vô cùng ngứa tay, lại muốn đánh người. Ngô Tiểu Thanh đưa tay đè ông lại, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ: “Nếu con gái của tôi xảy ra chuyện gì, đừng ai mong sống yên ổn.”
“Chỉ dựa vào các người sao?” Hứa Phương Lệ hận cặp vợ chồng này vô cùng. Ở nhà, bà ta được cha mẹ yêu thương, sau khi kết hôn được chồng cưng chiều, chưa bao giờ phải chịu uất ức. Vương Hải Thanh là con rể ở nhờ nhà vợ, dựa vào nhà họ Hứa để thăng chức, nên đương nhiên sẽ quan tâm tới bà ta, nuông chiều bà ta nhiều hơn: “Ha ha ha, đồ nhà quê.”
Lạc Quốc Vinh tức giận nói: "Cô còn không bằng đồ nhà quê, xem ra cô cũng biết mình là hạng thấp kém, chồng cô không theo đuổi được vợ tôi nên đành cưới cô, ông ta cũng không phải thật lòng thích cô mà chỉ là vì bối cảnh nhà cô có thể giúp ông ta trèo cao, chẳng phải thứ tốt lành gì, chỉ có cô xem như bảo bối…"
Những lời này vừa nói ra lập tức xé nát cái mặt nạ hạnh phúc của Hứa Phương Lệ, cũng đ.â.m trúng lòng tự trọng của bà ta.
Ánh mắt ngạc nhiên của hàng xóm khiến cho bà ta không chịu nổi.
Bà ta không biết chuyện này sao? Bà ta biết chứ, thậm chí bà ta còn bí mật đi xem Ngô Tiểu Thanh.
Nhưng Ngô Tiểu Thanh đẹp hơn nữa cũng chẳng được gì, chỉ có thể cưới một gã nông dân bẩn thỉu, cả đời cắm mặt vào ruộng, con cái cũng kém cỏi hơn người khác.
Sau khi bà ta đã chắc chắn cả đời này Ngô Tiểu Thanh cũng không có cách trở mình thì mới yên lòng, không thèm bận tâm nữa.
"Xem ra tôi quá nhân từ với mấy người rồi, cứ đợi đó cho tôi."
Lời hung ác của bà ta vừa thốt ra thì ngay lập tức có mấy nhân viên công tác đi tới hỏi: "Đây là nhà của Vương Hải Thanh?"
Hứa Phương Lệ hơi cau mày, quan sát vài lần: "Đúng vậy, mấy người là ai?"
Một nhân viên công tác tỏ vẻ nghiêm túc: "Chúng tôi nhận được thông tin cho biết Vương Hải Thanh vi phạm kỷ luật nghiêm trọng nên bị sa thải, phải tiếp nhận tổ chức thẩm tra, yêu cầu người nhà phối hợp với công tác điều tra."
Giống như là một quả b.o.m hạng nặng nổ tung trong đầu, mọi người xung quanh đều kinh hãi.
Hứa Phương Lệ bị đả kích lớn, điên cuồng lắc đầu: "Không thể nào, chắc chắn là mấy người nhầm rồi, chồng tôi luôn tuân thủ pháp luật, anh ấy còn là đầy tớ của nhân dân. Cha tôi là Hứa Quốc Sinh, các người hẳn đều biết ông ấy."
Bà ta lấy cha mình ra làm lá chắn, mỗi lần dùng đều có tác dụng, nhưng lần này bà ta phải thất vọng rồi.
"Hứa Quốc Sinh vừa mới bị cách chức, đã bị bắt đi."
Trước mắt Hứa Phương Lệ tối sầm lại, cơ thể lung lay sắp đổ, phun một ngụm máu. Cha bà ta bị cách chức? Núi dựa vững chắc của bà ta đổ rồi? Trời sập cả rồi.
Nhân viên lục soát được vô số đồ tốt trong nhà họ Vương, chưa nói đến đài, xe đạp, máy may, đồng hồ là hàng tiêu chuẩn, còn có nguyên một bộ gia dụng gỗ lim hoàn chỉnh, TV và tủ lạnh toàn là đồ hiếm thấy, càng đừng nói đến hộp đựng trang sức bằng vàng khiến ai nấy đều trố mắt kia, tất cả mọi người đều bày tỏ sự khinh thường.
Đâu ra chín thế hệ là người nghèo? Liêm khiết làm theo việc công?
Ai mà ngờ bề ngoài Vương Hải Thanh giản dị mộc mạc mà trong nhà lại có nhiều của cải như vậy?
Xem ra ông ta đã định sẽ bị tội vi phạm pháp luật nghiêm trọng rồi, vợ chồng bọn họ dù làm cả đời cũng không tích lũy được nhiều đồ tốt như vậy.
Chết tiệt, tất cả mọi người đều thật tức giận.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Lạc Quốc Vinh vô cùng ngứa tay, lại muốn đánh người. Ngô Tiểu Thanh đưa tay đè ông lại, vẻ mặt lạnh lùng đến đáng sợ: “Nếu con gái của tôi xảy ra chuyện gì, đừng ai mong sống yên ổn.”“Chỉ dựa vào các người sao?” Hứa Phương Lệ hận cặp vợ chồng này vô cùng. Ở nhà, bà ta được cha mẹ yêu thương, sau khi kết hôn được chồng cưng chiều, chưa bao giờ phải chịu uất ức. Vương Hải Thanh là con rể ở nhờ nhà vợ, dựa vào nhà họ Hứa để thăng chức, nên đương nhiên sẽ quan tâm tới bà ta, nuông chiều bà ta nhiều hơn: “Ha ha ha, đồ nhà quê.”Lạc Quốc Vinh tức giận nói: "Cô còn không bằng đồ nhà quê, xem ra cô cũng biết mình là hạng thấp kém, chồng cô không theo đuổi được vợ tôi nên đành cưới cô, ông ta cũng không phải thật lòng thích cô mà chỉ là vì bối cảnh nhà cô có thể giúp ông ta trèo cao, chẳng phải thứ tốt lành gì, chỉ có cô xem như bảo bối…"Những lời này vừa nói ra lập tức xé nát cái mặt nạ hạnh phúc của Hứa Phương Lệ, cũng đ.â.m trúng lòng tự trọng của bà ta.Ánh mắt ngạc nhiên của hàng xóm khiến cho bà ta không chịu nổi.Bà ta không biết chuyện này sao? Bà ta biết chứ, thậm chí bà ta còn bí mật đi xem Ngô Tiểu Thanh.Nhưng Ngô Tiểu Thanh đẹp hơn nữa cũng chẳng được gì, chỉ có thể cưới một gã nông dân bẩn thỉu, cả đời cắm mặt vào ruộng, con cái cũng kém cỏi hơn người khác.Sau khi bà ta đã chắc chắn cả đời này Ngô Tiểu Thanh cũng không có cách trở mình thì mới yên lòng, không thèm bận tâm nữa."Xem ra tôi quá nhân từ với mấy người rồi, cứ đợi đó cho tôi."Lời hung ác của bà ta vừa thốt ra thì ngay lập tức có mấy nhân viên công tác đi tới hỏi: "Đây là nhà của Vương Hải Thanh?"Hứa Phương Lệ hơi cau mày, quan sát vài lần: "Đúng vậy, mấy người là ai?"Một nhân viên công tác tỏ vẻ nghiêm túc: "Chúng tôi nhận được thông tin cho biết Vương Hải Thanh vi phạm kỷ luật nghiêm trọng nên bị sa thải, phải tiếp nhận tổ chức thẩm tra, yêu cầu người nhà phối hợp với công tác điều tra."Giống như là một quả b.o.m hạng nặng nổ tung trong đầu, mọi người xung quanh đều kinh hãi.Hứa Phương Lệ bị đả kích lớn, điên cuồng lắc đầu: "Không thể nào, chắc chắn là mấy người nhầm rồi, chồng tôi luôn tuân thủ pháp luật, anh ấy còn là đầy tớ của nhân dân. Cha tôi là Hứa Quốc Sinh, các người hẳn đều biết ông ấy."Bà ta lấy cha mình ra làm lá chắn, mỗi lần dùng đều có tác dụng, nhưng lần này bà ta phải thất vọng rồi."Hứa Quốc Sinh vừa mới bị cách chức, đã bị bắt đi."Trước mắt Hứa Phương Lệ tối sầm lại, cơ thể lung lay sắp đổ, phun một ngụm máu. Cha bà ta bị cách chức? Núi dựa vững chắc của bà ta đổ rồi? Trời sập cả rồi.Nhân viên lục soát được vô số đồ tốt trong nhà họ Vương, chưa nói đến đài, xe đạp, máy may, đồng hồ là hàng tiêu chuẩn, còn có nguyên một bộ gia dụng gỗ lim hoàn chỉnh, TV và tủ lạnh toàn là đồ hiếm thấy, càng đừng nói đến hộp đựng trang sức bằng vàng khiến ai nấy đều trố mắt kia, tất cả mọi người đều bày tỏ sự khinh thường.Đâu ra chín thế hệ là người nghèo? Liêm khiết làm theo việc công?Ai mà ngờ bề ngoài Vương Hải Thanh giản dị mộc mạc mà trong nhà lại có nhiều của cải như vậy?Xem ra ông ta đã định sẽ bị tội vi phạm pháp luật nghiêm trọng rồi, vợ chồng bọn họ dù làm cả đời cũng không tích lũy được nhiều đồ tốt như vậy.Chết tiệt, tất cả mọi người đều thật tức giận.