Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 227: Chương 227

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Nhưng Lạc Xuân Mai cao ngạo như thế, đâu để ý vị trí bé tẹo này, chỉ là một trợ lý, chẳng có biên chế, nói ra với người ngoài chỉ tổ mất mặt.Cô ta chính là người trong tương lai sẽ làm phu nhân quan lớn, cao quý hơn người, nhận vị trí đó khác gì bôi một vết đen vào lý lịch.“Không, con muốn tiếp tục đi học, cha… cho con thêm một cơ hội đi, con nhất định sẽ cố gắng gấp bội.”“Lại học lại một năm cấp hai? Vào tai người khác không thấy khó nghe sao?” Lạc Quốc Cường cau mày, thực ra trong lòng còn có một câu không tiện nói ra là, với cái thành tích bết bát cỡ này, có học thêm năm nữa cũng chẳng ích gì.Hơn nữa, cả nhà họ mấy năm qua đã khen Xuân Mai hết mức, nào là thành tích tốt, nào là năm nào cũng đứng thứ nhất, giờ học lại, mặt mũi biết để đâu?Lạc Xuân Mai mím môi, cố gắng nghĩ cách: “Thì cứ nói là… con thay đổi ý định, muốn thi vào trường nghề, tranh thủ sớm ra nghề kiếm tiền, để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình.”Cái cớ này nghe rất ổn, có lí, thi vào trường dạy nghề còn khó hơn thi lên cấp ba nhiều lắm, tốt nghiệp sẽ được bao phân phối việc làm.Lạc Quốc Cường nhìn chằm chằm con gái, nói: “Vậy con có nghĩ tới khả năng học lại mà thành tích vẫn không tốt thì phải giải thích sao chưa?”“Không thể nào, lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, bình thường thành tích của con luôn rất tốt.” Lạc Xuân Mai thậm chí đã tẩy não thành công cả chính mình, hoàn toàn không thấy rõ thành tích của mình thực ra rất bình thường.Bà cụ Lạc đã mất kiên nhẫn, gắt lên: “Quốc Cường, để con bé học tiếp, học phí mẹ tự bỏ ra cho nó.”“Ài.” Lạc Quốc Cường còn biết nói sao nữa, chỉ đành chấp nhận, “Không biết Lạc Di thi cử sao rồi?”Sắc mặt Lạc Xuân Mai lập tức sa sầm, bà cụ Lạc tức giận trừng mắt với con trai một cái: “Nhắc nó làm cái gì, bực mình.”Lạc Quốc Cường luôn có một cảm giác rất phức tạp với đứa cháu gái này, đó vừa là ao ước lại vừa có đố kị, đồng thời còn có đôi chút kính nể, thường ngày đều cố gắng tránh né va chạm với con bé hết mức có thể.Không phải ông ta mê tín đâu, nhưng thực sự đứa bé này có cái gì đó rất tà, không biết nó đã làm gì mà đến cả người như Vương Hải Thanh cũng phải vấp ngã, mà bản thân nó lại được thưởng hẳn một chiếc xe đạp.Người nhà cứ nói con nhỏ đó chỉ là mèo mù vớ được cá rán, trùng hợp mà thôi, nhưng ông ta luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.Chợt bên ngoài ồn ào huyên náo hẳn, bà cụ Lạc và cha con Lạc Xuân Mai ngó ra xem, thì ra là Lạc Quốc Vinh đang khoác lác gì đó.À, là đang khoe khoang phiếu điểm của hai đứa con nhà mình, cả hai môn đều được tối đa.Hai đứa nhỏ còn hoàn thành tốt bài thi nhảy lớp, một đứa lên thẳng lớp 5, một đứa lên lớp 3 rồi.Thôn dân đứng quanh hâm mộ thèm thuồng, con cái nhà Lạc Quốc Vinh quả thực quá là xuất sắc, mẹ thông minh thì con cũng giỏi, điều này hình như đúng rồi nhỉ.Trong đám người, có không ít thanh niên bắt đầu băn khoăn suy nghĩ về chuyện sau này phải tìm một cô vợ thông minh để cải thiện đời con cháu.Bà cụ Lạc sầm mặt, hung ác quắc mắt lườm thằng con út, đi đâu khoe không đi, còn cố tình tới tận cửa nhà bà ta mà khoe, cố ý nói cho mẹ nó nghe có đúng không?.

Nhưng Lạc Xuân Mai cao ngạo như thế, đâu để ý vị trí bé tẹo này, chỉ là một trợ lý, chẳng có biên chế, nói ra với người ngoài chỉ tổ mất mặt.

Cô ta chính là người trong tương lai sẽ làm phu nhân quan lớn, cao quý hơn người, nhận vị trí đó khác gì bôi một vết đen vào lý lịch.

“Không, con muốn tiếp tục đi học, cha… cho con thêm một cơ hội đi, con nhất định sẽ cố gắng gấp bội.”

“Lại học lại một năm cấp hai? Vào tai người khác không thấy khó nghe sao?” Lạc Quốc Cường cau mày, thực ra trong lòng còn có một câu không tiện nói ra là, với cái thành tích bết bát cỡ này, có học thêm năm nữa cũng chẳng ích gì.

Hơn nữa, cả nhà họ mấy năm qua đã khen Xuân Mai hết mức, nào là thành tích tốt, nào là năm nào cũng đứng thứ nhất, giờ học lại, mặt mũi biết để đâu?

Lạc Xuân Mai mím môi, cố gắng nghĩ cách: “Thì cứ nói là… con thay đổi ý định, muốn thi vào trường nghề, tranh thủ sớm ra nghề kiếm tiền, để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình.”

Cái cớ này nghe rất ổn, có lí, thi vào trường dạy nghề còn khó hơn thi lên cấp ba nhiều lắm, tốt nghiệp sẽ được bao phân phối việc làm.

Lạc Quốc Cường nhìn chằm chằm con gái, nói: “Vậy con có nghĩ tới khả năng học lại mà thành tích vẫn không tốt thì phải giải thích sao chưa?”

“Không thể nào, lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, bình thường thành tích của con luôn rất tốt.” Lạc Xuân Mai thậm chí đã tẩy não thành công cả chính mình, hoàn toàn không thấy rõ thành tích của mình thực ra rất bình thường.

Bà cụ Lạc đã mất kiên nhẫn, gắt lên: “Quốc Cường, để con bé học tiếp, học phí mẹ tự bỏ ra cho nó.”

“Ài.” Lạc Quốc Cường còn biết nói sao nữa, chỉ đành chấp nhận, “Không biết Lạc Di thi cử sao rồi?”

Sắc mặt Lạc Xuân Mai lập tức sa sầm, bà cụ Lạc tức giận trừng mắt với con trai một cái: “Nhắc nó làm cái gì, bực mình.”

Lạc Quốc Cường luôn có một cảm giác rất phức tạp với đứa cháu gái này, đó vừa là ao ước lại vừa có đố kị, đồng thời còn có đôi chút kính nể, thường ngày đều cố gắng tránh né va chạm với con bé hết mức có thể.

Không phải ông ta mê tín đâu, nhưng thực sự đứa bé này có cái gì đó rất tà, không biết nó đã làm gì mà đến cả người như Vương Hải Thanh cũng phải vấp ngã, mà bản thân nó lại được thưởng hẳn một chiếc xe đạp.

Người nhà cứ nói con nhỏ đó chỉ là mèo mù vớ được cá rán, trùng hợp mà thôi, nhưng ông ta luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.

Chợt bên ngoài ồn ào huyên náo hẳn, bà cụ Lạc và cha con Lạc Xuân Mai ngó ra xem, thì ra là Lạc Quốc Vinh đang khoác lác gì đó.

À, là đang khoe khoang phiếu điểm của hai đứa con nhà mình, cả hai môn đều được tối đa.

Hai đứa nhỏ còn hoàn thành tốt bài thi nhảy lớp, một đứa lên thẳng lớp 5, một đứa lên lớp 3 rồi.

Thôn dân đứng quanh hâm mộ thèm thuồng, con cái nhà Lạc Quốc Vinh quả thực quá là xuất sắc, mẹ thông minh thì con cũng giỏi, điều này hình như đúng rồi nhỉ.

Trong đám người, có không ít thanh niên bắt đầu băn khoăn suy nghĩ về chuyện sau này phải tìm một cô vợ thông minh để cải thiện đời con cháu.

Bà cụ Lạc sầm mặt, hung ác quắc mắt lườm thằng con út, đi đâu khoe không đi, còn cố tình tới tận cửa nhà bà ta mà khoe, cố ý nói cho mẹ nó nghe có đúng không?

.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Nhưng Lạc Xuân Mai cao ngạo như thế, đâu để ý vị trí bé tẹo này, chỉ là một trợ lý, chẳng có biên chế, nói ra với người ngoài chỉ tổ mất mặt.Cô ta chính là người trong tương lai sẽ làm phu nhân quan lớn, cao quý hơn người, nhận vị trí đó khác gì bôi một vết đen vào lý lịch.“Không, con muốn tiếp tục đi học, cha… cho con thêm một cơ hội đi, con nhất định sẽ cố gắng gấp bội.”“Lại học lại một năm cấp hai? Vào tai người khác không thấy khó nghe sao?” Lạc Quốc Cường cau mày, thực ra trong lòng còn có một câu không tiện nói ra là, với cái thành tích bết bát cỡ này, có học thêm năm nữa cũng chẳng ích gì.Hơn nữa, cả nhà họ mấy năm qua đã khen Xuân Mai hết mức, nào là thành tích tốt, nào là năm nào cũng đứng thứ nhất, giờ học lại, mặt mũi biết để đâu?Lạc Xuân Mai mím môi, cố gắng nghĩ cách: “Thì cứ nói là… con thay đổi ý định, muốn thi vào trường nghề, tranh thủ sớm ra nghề kiếm tiền, để giảm bớt gánh nặng kinh tế cho gia đình.”Cái cớ này nghe rất ổn, có lí, thi vào trường dạy nghề còn khó hơn thi lên cấp ba nhiều lắm, tốt nghiệp sẽ được bao phân phối việc làm.Lạc Quốc Cường nhìn chằm chằm con gái, nói: “Vậy con có nghĩ tới khả năng học lại mà thành tích vẫn không tốt thì phải giải thích sao chưa?”“Không thể nào, lần này chỉ là chuyện ngoài ý muốn, bình thường thành tích của con luôn rất tốt.” Lạc Xuân Mai thậm chí đã tẩy não thành công cả chính mình, hoàn toàn không thấy rõ thành tích của mình thực ra rất bình thường.Bà cụ Lạc đã mất kiên nhẫn, gắt lên: “Quốc Cường, để con bé học tiếp, học phí mẹ tự bỏ ra cho nó.”“Ài.” Lạc Quốc Cường còn biết nói sao nữa, chỉ đành chấp nhận, “Không biết Lạc Di thi cử sao rồi?”Sắc mặt Lạc Xuân Mai lập tức sa sầm, bà cụ Lạc tức giận trừng mắt với con trai một cái: “Nhắc nó làm cái gì, bực mình.”Lạc Quốc Cường luôn có một cảm giác rất phức tạp với đứa cháu gái này, đó vừa là ao ước lại vừa có đố kị, đồng thời còn có đôi chút kính nể, thường ngày đều cố gắng tránh né va chạm với con bé hết mức có thể.Không phải ông ta mê tín đâu, nhưng thực sự đứa bé này có cái gì đó rất tà, không biết nó đã làm gì mà đến cả người như Vương Hải Thanh cũng phải vấp ngã, mà bản thân nó lại được thưởng hẳn một chiếc xe đạp.Người nhà cứ nói con nhỏ đó chỉ là mèo mù vớ được cá rán, trùng hợp mà thôi, nhưng ông ta luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy.Chợt bên ngoài ồn ào huyên náo hẳn, bà cụ Lạc và cha con Lạc Xuân Mai ngó ra xem, thì ra là Lạc Quốc Vinh đang khoác lác gì đó.À, là đang khoe khoang phiếu điểm của hai đứa con nhà mình, cả hai môn đều được tối đa.Hai đứa nhỏ còn hoàn thành tốt bài thi nhảy lớp, một đứa lên thẳng lớp 5, một đứa lên lớp 3 rồi.Thôn dân đứng quanh hâm mộ thèm thuồng, con cái nhà Lạc Quốc Vinh quả thực quá là xuất sắc, mẹ thông minh thì con cũng giỏi, điều này hình như đúng rồi nhỉ.Trong đám người, có không ít thanh niên bắt đầu băn khoăn suy nghĩ về chuyện sau này phải tìm một cô vợ thông minh để cải thiện đời con cháu.Bà cụ Lạc sầm mặt, hung ác quắc mắt lườm thằng con út, đi đâu khoe không đi, còn cố tình tới tận cửa nhà bà ta mà khoe, cố ý nói cho mẹ nó nghe có đúng không?.

Chương 227: Chương 227