Năm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở…
Chương 34: 34: Đến Làm Mối
Thập Niên 70 Xuyên Thành Cô Chị Xinh Đẹp Làm TinhTác giả: Tùng Thử Tuý NgưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở… Tuy lần này đến đây, cô nói muốn quyến rũ một đồng chí có điều kiện tốt, nhưng đó là bởi vì Tô Ngọc Đình đáng ghét, chứ thực ra cô không hề có suy nghĩ đó.Từ trước đến nay Tô Yến Đình chưa từng đàng hoàng yêu đương bao giờ.Hồi còn đi học, mẹ nhắc nhở dặn dò hàng ngàn hàng vạn lần, không cho phép cô yêu sớm, quản cô vô cùng chặt.Bà nhất định không cho phép cây cải thảo mình chăm sóc tốt như vậy bị tên nhóc nào cướp đi mất.Đợi đến khi cô tốt nghiệp đi làm, sau khi có hình tượng lý tưởng vợ hiền có công việc ổn định là “giáo viên”, mẹ cô mới tính cho cô chạm đến thành tựu “lấy được người chồng tốt”.Bà để cô tiếp xúc với kiểu đàn ông có điều kiện tốt, ở bên cạnh bày mưu tính kế cho cô, cân nhắc lợi hại đủ kiểu.Nhưng những người gọi là “đàn ông thành công” thì ai cũng vênh váo tự đắc, chỉ tay dạy bảo cô…Vậy nên cô cũng không cảm nhận được cái gì mà “yêu hận dây dưa”, nam nữ ngồi đối diện nhau mà cứ tưởng như đang trên bàn đàm phán lấy thứ mình cần.Cô thì cần "lấy được người chồng tốt", đàn ông thì cần một "phụ kiện" vẻ ngoài xinh đẹp được lòng người khác.Tô Yến Đình rất ghét kiểu đàn ông vừa thích ra oai lại vừa kiêu căng ngạo mạn, vậy nên cô có thiện cảm với kiểu người như Trương Triết Viễn làm văn thư nhìn ngốc ngốc kia hơn.Cùng lúc đó, ở tầng một của nhà khách.“Tham mưu trưởng Giang, đã ký xong rồi, anh còn có chuyện gì sao?”Giang Nhung mím môi: “Lúc anh Từ đi có dặn dò gì không?”“Không.”Lúc rời khỏi nhà khách, Giang Nhung không nhịn nổi nhìn về phía cầu thang, anh vào đây cũng đã mấy chục phút rồi mà vẫn chưa thấy ai đi xuống.Con cá vàng nhỏ ấy vừa liếc mắt đưa tình, vừa nhìn lén anh…Rốt cuộc cô muốn làm gì?Cô cũng thích anh giống những cô gái khác sao?Nghĩ tới đây, tâm trạng Giang Nhung bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, ngón tay thon dài của anh mân mê chiếc cúc tay áo một lúc.Anh vừa đi ra ngoài được vài bước, đúng lúc bắt gặp một vài cán độ cùng đội đang cười đùa vui vẻ.Nụ cười trên mặt đại đội trưởng Triệu đột nhiên đông cứng lại, những người còn lại cũng vậy.Giang Nhung cau mày: “Các cậu đang làm gì vậy?”“Chúng tôi muốn gặp chị dâu tương lai của mình, đây là chuyện vui mà, tiểu đoàn trưởng của chúng tôi thích một cô gái, cực kỳ xinh đẹp.Nghe nói còn là chị ruột của người yêu tiểu đoàn trưởng Tăng đội bên cạnh, hôm nay hai chị em họ đến thăm người thân, tiểu đội trưởng của chúng tôi nhìn trúng người ta rồi.”“Chúng tôi muốn đến gặp, để giúp làm mối mà.”.
Tuy lần này đến đây, cô nói muốn quyến rũ một đồng chí có điều kiện tốt, nhưng đó là bởi vì Tô Ngọc Đình đáng ghét, chứ thực ra cô không hề có suy nghĩ đó.
Từ trước đến nay Tô Yến Đình chưa từng đàng hoàng yêu đương bao giờ.
Hồi còn đi học, mẹ nhắc nhở dặn dò hàng ngàn hàng vạn lần, không cho phép cô yêu sớm, quản cô vô cùng chặt.
Bà nhất định không cho phép cây cải thảo mình chăm sóc tốt như vậy bị tên nhóc nào cướp đi mất.
Đợi đến khi cô tốt nghiệp đi làm, sau khi có hình tượng lý tưởng vợ hiền có công việc ổn định là “giáo viên”, mẹ cô mới tính cho cô chạm đến thành tựu “lấy được người chồng tốt”.
Bà để cô tiếp xúc với kiểu đàn ông có điều kiện tốt, ở bên cạnh bày mưu tính kế cho cô, cân nhắc lợi hại đủ kiểu.
Nhưng những người gọi là “đàn ông thành công” thì ai cũng vênh váo tự đắc, chỉ tay dạy bảo cô…Vậy nên cô cũng không cảm nhận được cái gì mà “yêu hận dây dưa”, nam nữ ngồi đối diện nhau mà cứ tưởng như đang trên bàn đàm phán lấy thứ mình cần.
Cô thì cần "lấy được người chồng tốt", đàn ông thì cần một "phụ kiện" vẻ ngoài xinh đẹp được lòng người khác.
Tô Yến Đình rất ghét kiểu đàn ông vừa thích ra oai lại vừa kiêu căng ngạo mạn, vậy nên cô có thiện cảm với kiểu người như Trương Triết Viễn làm văn thư nhìn ngốc ngốc kia hơn.
Cùng lúc đó, ở tầng một của nhà khách.
“Tham mưu trưởng Giang, đã ký xong rồi, anh còn có chuyện gì sao?”Giang Nhung mím môi: “Lúc anh Từ đi có dặn dò gì không?”“Không.
”Lúc rời khỏi nhà khách, Giang Nhung không nhịn nổi nhìn về phía cầu thang, anh vào đây cũng đã mấy chục phút rồi mà vẫn chưa thấy ai đi xuống.
Con cá vàng nhỏ ấy vừa liếc mắt đưa tình, vừa nhìn lén anh…Rốt cuộc cô muốn làm gì?Cô cũng thích anh giống những cô gái khác sao?Nghĩ tới đây, tâm trạng Giang Nhung bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, ngón tay thon dài của anh mân mê chiếc cúc tay áo một lúc.
Anh vừa đi ra ngoài được vài bước, đúng lúc bắt gặp một vài cán độ cùng đội đang cười đùa vui vẻ.
Nụ cười trên mặt đại đội trưởng Triệu đột nhiên đông cứng lại, những người còn lại cũng vậy.
Giang Nhung cau mày: “Các cậu đang làm gì vậy?”“Chúng tôi muốn gặp chị dâu tương lai của mình, đây là chuyện vui mà, tiểu đoàn trưởng của chúng tôi thích một cô gái, cực kỳ xinh đẹp.
Nghe nói còn là chị ruột của người yêu tiểu đoàn trưởng Tăng đội bên cạnh, hôm nay hai chị em họ đến thăm người thân, tiểu đội trưởng của chúng tôi nhìn trúng người ta rồi.
”“Chúng tôi muốn đến gặp, để giúp làm mối mà.
”.
Thập Niên 70 Xuyên Thành Cô Chị Xinh Đẹp Làm TinhTác giả: Tùng Thử Tuý NgưTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Nữ Phụ, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngNăm 1975, sau thanh minh, trải qua mấy cơn mưa xuân nên khắp nơi đầy những mảng xanh mướt tươi tốt. Giữa những dãy núi là mấy chục hộ gia đình. Bây giờ không phải ngày mùa, đã hết buổi sáng, người nhà họ Tô đang ngồi ăn cơm trưa trong nhà. Dân quê lúc ăn cơm thường không chú ý gì cả, không có bàn ghế, mà một nhà bảy miệng ăn quay quanh một nồi lớn, bát đĩa đựng đồ ăn với bát ăn cơm rồi cốc chén đều được đặt luôn dưới đất. Lúc ăn cơm, Tô Bảo Trung thường phải uống một chén rượu gạo trước. Ông nhấp một hớp rượu, vợ ông là Trần Tú Vân ngồi bên cầm một ống trúc dài, để xuống dưới đáy nồi rồi thổi. Ánh lửa lập tức vượng lên, đốm lửa nhỏ tanh tách bay lên, củi càng cháy to hơn. Trong chiếc nồi ở chính giữa là năm sáu quả ớt chua cay nổi lên. Bà đang nấu một nồi canh chua cay, rồi thả rau dại tươi vào trong canh, măng khô màu vàng, bảy tám lát thịt khô thái mỏng, rồi dùng đũa quấy. Nồi canh ùng ục nổi bong bóng, khiến người ta không nhịn được mà nuốt nước bọt. Trần Tú Vân mở nắp chiếc nồi ở… Tuy lần này đến đây, cô nói muốn quyến rũ một đồng chí có điều kiện tốt, nhưng đó là bởi vì Tô Ngọc Đình đáng ghét, chứ thực ra cô không hề có suy nghĩ đó.Từ trước đến nay Tô Yến Đình chưa từng đàng hoàng yêu đương bao giờ.Hồi còn đi học, mẹ nhắc nhở dặn dò hàng ngàn hàng vạn lần, không cho phép cô yêu sớm, quản cô vô cùng chặt.Bà nhất định không cho phép cây cải thảo mình chăm sóc tốt như vậy bị tên nhóc nào cướp đi mất.Đợi đến khi cô tốt nghiệp đi làm, sau khi có hình tượng lý tưởng vợ hiền có công việc ổn định là “giáo viên”, mẹ cô mới tính cho cô chạm đến thành tựu “lấy được người chồng tốt”.Bà để cô tiếp xúc với kiểu đàn ông có điều kiện tốt, ở bên cạnh bày mưu tính kế cho cô, cân nhắc lợi hại đủ kiểu.Nhưng những người gọi là “đàn ông thành công” thì ai cũng vênh váo tự đắc, chỉ tay dạy bảo cô…Vậy nên cô cũng không cảm nhận được cái gì mà “yêu hận dây dưa”, nam nữ ngồi đối diện nhau mà cứ tưởng như đang trên bàn đàm phán lấy thứ mình cần.Cô thì cần "lấy được người chồng tốt", đàn ông thì cần một "phụ kiện" vẻ ngoài xinh đẹp được lòng người khác.Tô Yến Đình rất ghét kiểu đàn ông vừa thích ra oai lại vừa kiêu căng ngạo mạn, vậy nên cô có thiện cảm với kiểu người như Trương Triết Viễn làm văn thư nhìn ngốc ngốc kia hơn.Cùng lúc đó, ở tầng một của nhà khách.“Tham mưu trưởng Giang, đã ký xong rồi, anh còn có chuyện gì sao?”Giang Nhung mím môi: “Lúc anh Từ đi có dặn dò gì không?”“Không.”Lúc rời khỏi nhà khách, Giang Nhung không nhịn nổi nhìn về phía cầu thang, anh vào đây cũng đã mấy chục phút rồi mà vẫn chưa thấy ai đi xuống.Con cá vàng nhỏ ấy vừa liếc mắt đưa tình, vừa nhìn lén anh…Rốt cuộc cô muốn làm gì?Cô cũng thích anh giống những cô gái khác sao?Nghĩ tới đây, tâm trạng Giang Nhung bỗng nhiên tốt hơn rất nhiều, ngón tay thon dài của anh mân mê chiếc cúc tay áo một lúc.Anh vừa đi ra ngoài được vài bước, đúng lúc bắt gặp một vài cán độ cùng đội đang cười đùa vui vẻ.Nụ cười trên mặt đại đội trưởng Triệu đột nhiên đông cứng lại, những người còn lại cũng vậy.Giang Nhung cau mày: “Các cậu đang làm gì vậy?”“Chúng tôi muốn gặp chị dâu tương lai của mình, đây là chuyện vui mà, tiểu đoàn trưởng của chúng tôi thích một cô gái, cực kỳ xinh đẹp.Nghe nói còn là chị ruột của người yêu tiểu đoàn trưởng Tăng đội bên cạnh, hôm nay hai chị em họ đến thăm người thân, tiểu đội trưởng của chúng tôi nhìn trúng người ta rồi.”“Chúng tôi muốn đến gặp, để giúp làm mối mà.”.