Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 261: Chương 261
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Sắc mặt cô ấy trắng nhợt không còn giọt máu, Lạc Di hơi bận tâm kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh mình.“Đúng vậy, đột nhiên chị ấy đưa cho em bộ quần áo này, em không thích thái độ của chị ấy nên mới tiện tay đưa cho chị. Chị Tiểu Đào, em xin lỗi, chị là người vô tội bị liên lụy.”Cô dám khẳng định, người Lạc Xuân Mai muốn hãm hại chính là cô.Hai mắt Lạc Tiểu Đào đỏ ửng, cô ấy có chút không tiếp nhận được thực tế tàn khốc: “Không trách em được, từ nhỏ chúng ta đã nhặt quần áo cũ của chị ấy để mặc, cũng đã quen rồi, đâu ai nghĩ nhiều thế chứ? Nhưng mà, chị ấy cố ý sao? Có âm mưu gì?”Từ nhỏ đến lớn luôn là Lạc Xuân Mai mặc đồ mới, mặc chán không cần nữa mới cho các em gái họ mặc.Lạc Di cũng từng mặt lại quần áo cũ của Lạc Xuân Mai. Cô là nhỏ nhất, đến khi cô được mặc thì quần áo đã bị chắp vá rất nhiều rồi.Trước khi chia nhà, nhà họ Lạc vẫn có truyền thống đó.Thế nên, khi ấy Lạc Xuân May kín đáo lại cương quyết đưa quần áo cũ cho Lạc Di, cô mới không có chút nghi ngờ nào.“Em không biết nữa, dù chị em có mâu thuẫn thế nào, cũng không đến nỗi cố ý hãm hại đâu.”Ở trước mặt người khác, cô phải tỏ ra hiền lành để lấy hảo cảm. Hết cách rồi, cô sợ bị công an bắt giam.Lạc Tiểu Đào lại không có nhiều kiêng kị như thế, cô ấy tức giận đỏ cả mặt: “Trước kia, chị ấy giỏi nhất nhà, mọi người khen chị ấy tốt; nhưng từ khi em giành được mấy giải thưởng, đã đè ép chị ấy, mọi người chỉ khen em thôi. Chị ấy thường xuyên nói mát, rất ghen tị, rất hận em.”Đây là chiếc đòn bẩy thần kì! Trong lòng Lạc Di rất vui nhưng ngoài mặt lại tỏ ra không dám tín: “A, người ta mạnh hơn mình thì mình càng phải cố gắng để vượt qua người ta chứ. Dù thế nào, chúng ta đều là người một nhà, chị ấy không hư hỏng thế đâu.”Nếu như cô mở miệng ra là chỉ trích Lạc Xuân Mai, các cô chú công an chỉ cho rằng chị em bọn họ mâu thuẫn với nhau thôi.Nhưng cô đã nói như thế, các công an lại không nhịn được mà nghĩ nhiều.“Cháu nói, bộ quần áo này là quần áo Lạc Xuân Mai mặc khi đến chợ đen làm ăn sao? Cháu vô tình làm hỏng chuyện? Cô ấy luôn mặc bộ này sao?”Lạc Di mở to đôi mắt sáng ngời: “Đúng ạ, sao vậy chứ?”Cô trực tiếp phá hỏng chuyện làm ăn lén lút của Lạc Xuân Mai, ít nhất cũng chặt đứt con đường làm ăn lén lút của cô ta.Trừ phi chính sách thay đổi, nhưng đó cũng là chuyện của mấy năm sau.Hơn nữa, nếu gặp phải người có lòng, Lạc Xuân Mai mà để lộ chút bất thường, tự nhiên sẽ có người chỉnh cô ta.Các công an nhìn nhau, khẽ cau mày: “Vấn đề rất lớn, các chú sẽ điều tra triệt để.”Lạc Di hiểu rõ đạo lí chín quá hóa nẫu, cô đã lặng lẽ đào cho Lạc Xuân Mai một cái hố, cứ chờ chuyện tiếp theo đi: “Vậy xin các chú đừng oan uổng người tốt, cũng đừng bỏ qua cho người xấu.”“Đương nhiên rồi.” Chú công an trịnh trọng trả lời, sau đó đổi chủ đề: “Đúng rồi, sao cháu lại đốt hết quần áo của người ta?”“Một là do muốn đốt lửa cháy lớn hơn, hai là…” Lạc Di đỏ mặt lên, hai ngón út móc vào nhau, lộ ra chút xấu hổ: “Lỡ bọn họ tỉnh lại, không có quần áo thì không dám đuổi theo chúng cháu, cũng không dám chạy linh tinh.”Công an: … Suy nghĩ của đứa bé này hư quá!Nữ công an dở khóc dở cười: “Người xấu thật sự sẽ không quan tâm chuyện đó đâu.”
Sắc mặt cô ấy trắng nhợt không còn giọt máu, Lạc Di hơi bận tâm kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh mình.
“Đúng vậy, đột nhiên chị ấy đưa cho em bộ quần áo này, em không thích thái độ của chị ấy nên mới tiện tay đưa cho chị. Chị Tiểu Đào, em xin lỗi, chị là người vô tội bị liên lụy.”
Cô dám khẳng định, người Lạc Xuân Mai muốn hãm hại chính là cô.
Hai mắt Lạc Tiểu Đào đỏ ửng, cô ấy có chút không tiếp nhận được thực tế tàn khốc: “Không trách em được, từ nhỏ chúng ta đã nhặt quần áo cũ của chị ấy để mặc, cũng đã quen rồi, đâu ai nghĩ nhiều thế chứ? Nhưng mà, chị ấy cố ý sao? Có âm mưu gì?”
Từ nhỏ đến lớn luôn là Lạc Xuân Mai mặc đồ mới, mặc chán không cần nữa mới cho các em gái họ mặc.
Lạc Di cũng từng mặt lại quần áo cũ của Lạc Xuân Mai. Cô là nhỏ nhất, đến khi cô được mặc thì quần áo đã bị chắp vá rất nhiều rồi.
Trước khi chia nhà, nhà họ Lạc vẫn có truyền thống đó.
Thế nên, khi ấy Lạc Xuân May kín đáo lại cương quyết đưa quần áo cũ cho Lạc Di, cô mới không có chút nghi ngờ nào.
“Em không biết nữa, dù chị em có mâu thuẫn thế nào, cũng không đến nỗi cố ý hãm hại đâu.”
Ở trước mặt người khác, cô phải tỏ ra hiền lành để lấy hảo cảm. Hết cách rồi, cô sợ bị công an bắt giam.
Lạc Tiểu Đào lại không có nhiều kiêng kị như thế, cô ấy tức giận đỏ cả mặt: “Trước kia, chị ấy giỏi nhất nhà, mọi người khen chị ấy tốt; nhưng từ khi em giành được mấy giải thưởng, đã đè ép chị ấy, mọi người chỉ khen em thôi. Chị ấy thường xuyên nói mát, rất ghen tị, rất hận em.”
Đây là chiếc đòn bẩy thần kì! Trong lòng Lạc Di rất vui nhưng ngoài mặt lại tỏ ra không dám tín: “A, người ta mạnh hơn mình thì mình càng phải cố gắng để vượt qua người ta chứ. Dù thế nào, chúng ta đều là người một nhà, chị ấy không hư hỏng thế đâu.”
Nếu như cô mở miệng ra là chỉ trích Lạc Xuân Mai, các cô chú công an chỉ cho rằng chị em bọn họ mâu thuẫn với nhau thôi.
Nhưng cô đã nói như thế, các công an lại không nhịn được mà nghĩ nhiều.
“Cháu nói, bộ quần áo này là quần áo Lạc Xuân Mai mặc khi đến chợ đen làm ăn sao? Cháu vô tình làm hỏng chuyện? Cô ấy luôn mặc bộ này sao?”
Lạc Di mở to đôi mắt sáng ngời: “Đúng ạ, sao vậy chứ?”
Cô trực tiếp phá hỏng chuyện làm ăn lén lút của Lạc Xuân Mai, ít nhất cũng chặt đứt con đường làm ăn lén lút của cô ta.
Trừ phi chính sách thay đổi, nhưng đó cũng là chuyện của mấy năm sau.
Hơn nữa, nếu gặp phải người có lòng, Lạc Xuân Mai mà để lộ chút bất thường, tự nhiên sẽ có người chỉnh cô ta.
Các công an nhìn nhau, khẽ cau mày: “Vấn đề rất lớn, các chú sẽ điều tra triệt để.”
Lạc Di hiểu rõ đạo lí chín quá hóa nẫu, cô đã lặng lẽ đào cho Lạc Xuân Mai một cái hố, cứ chờ chuyện tiếp theo đi: “Vậy xin các chú đừng oan uổng người tốt, cũng đừng bỏ qua cho người xấu.”
“Đương nhiên rồi.” Chú công an trịnh trọng trả lời, sau đó đổi chủ đề: “Đúng rồi, sao cháu lại đốt hết quần áo của người ta?”
“Một là do muốn đốt lửa cháy lớn hơn, hai là…” Lạc Di đỏ mặt lên, hai ngón út móc vào nhau, lộ ra chút xấu hổ: “Lỡ bọn họ tỉnh lại, không có quần áo thì không dám đuổi theo chúng cháu, cũng không dám chạy linh tinh.”
Công an: … Suy nghĩ của đứa bé này hư quá!
Nữ công an dở khóc dở cười: “Người xấu thật sự sẽ không quan tâm chuyện đó đâu.”
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Sắc mặt cô ấy trắng nhợt không còn giọt máu, Lạc Di hơi bận tâm kéo cô ấy ngồi xuống bên cạnh mình.“Đúng vậy, đột nhiên chị ấy đưa cho em bộ quần áo này, em không thích thái độ của chị ấy nên mới tiện tay đưa cho chị. Chị Tiểu Đào, em xin lỗi, chị là người vô tội bị liên lụy.”Cô dám khẳng định, người Lạc Xuân Mai muốn hãm hại chính là cô.Hai mắt Lạc Tiểu Đào đỏ ửng, cô ấy có chút không tiếp nhận được thực tế tàn khốc: “Không trách em được, từ nhỏ chúng ta đã nhặt quần áo cũ của chị ấy để mặc, cũng đã quen rồi, đâu ai nghĩ nhiều thế chứ? Nhưng mà, chị ấy cố ý sao? Có âm mưu gì?”Từ nhỏ đến lớn luôn là Lạc Xuân Mai mặc đồ mới, mặc chán không cần nữa mới cho các em gái họ mặc.Lạc Di cũng từng mặt lại quần áo cũ của Lạc Xuân Mai. Cô là nhỏ nhất, đến khi cô được mặc thì quần áo đã bị chắp vá rất nhiều rồi.Trước khi chia nhà, nhà họ Lạc vẫn có truyền thống đó.Thế nên, khi ấy Lạc Xuân May kín đáo lại cương quyết đưa quần áo cũ cho Lạc Di, cô mới không có chút nghi ngờ nào.“Em không biết nữa, dù chị em có mâu thuẫn thế nào, cũng không đến nỗi cố ý hãm hại đâu.”Ở trước mặt người khác, cô phải tỏ ra hiền lành để lấy hảo cảm. Hết cách rồi, cô sợ bị công an bắt giam.Lạc Tiểu Đào lại không có nhiều kiêng kị như thế, cô ấy tức giận đỏ cả mặt: “Trước kia, chị ấy giỏi nhất nhà, mọi người khen chị ấy tốt; nhưng từ khi em giành được mấy giải thưởng, đã đè ép chị ấy, mọi người chỉ khen em thôi. Chị ấy thường xuyên nói mát, rất ghen tị, rất hận em.”Đây là chiếc đòn bẩy thần kì! Trong lòng Lạc Di rất vui nhưng ngoài mặt lại tỏ ra không dám tín: “A, người ta mạnh hơn mình thì mình càng phải cố gắng để vượt qua người ta chứ. Dù thế nào, chúng ta đều là người một nhà, chị ấy không hư hỏng thế đâu.”Nếu như cô mở miệng ra là chỉ trích Lạc Xuân Mai, các cô chú công an chỉ cho rằng chị em bọn họ mâu thuẫn với nhau thôi.Nhưng cô đã nói như thế, các công an lại không nhịn được mà nghĩ nhiều.“Cháu nói, bộ quần áo này là quần áo Lạc Xuân Mai mặc khi đến chợ đen làm ăn sao? Cháu vô tình làm hỏng chuyện? Cô ấy luôn mặc bộ này sao?”Lạc Di mở to đôi mắt sáng ngời: “Đúng ạ, sao vậy chứ?”Cô trực tiếp phá hỏng chuyện làm ăn lén lút của Lạc Xuân Mai, ít nhất cũng chặt đứt con đường làm ăn lén lút của cô ta.Trừ phi chính sách thay đổi, nhưng đó cũng là chuyện của mấy năm sau.Hơn nữa, nếu gặp phải người có lòng, Lạc Xuân Mai mà để lộ chút bất thường, tự nhiên sẽ có người chỉnh cô ta.Các công an nhìn nhau, khẽ cau mày: “Vấn đề rất lớn, các chú sẽ điều tra triệt để.”Lạc Di hiểu rõ đạo lí chín quá hóa nẫu, cô đã lặng lẽ đào cho Lạc Xuân Mai một cái hố, cứ chờ chuyện tiếp theo đi: “Vậy xin các chú đừng oan uổng người tốt, cũng đừng bỏ qua cho người xấu.”“Đương nhiên rồi.” Chú công an trịnh trọng trả lời, sau đó đổi chủ đề: “Đúng rồi, sao cháu lại đốt hết quần áo của người ta?”“Một là do muốn đốt lửa cháy lớn hơn, hai là…” Lạc Di đỏ mặt lên, hai ngón út móc vào nhau, lộ ra chút xấu hổ: “Lỡ bọn họ tỉnh lại, không có quần áo thì không dám đuổi theo chúng cháu, cũng không dám chạy linh tinh.”Công an: … Suy nghĩ của đứa bé này hư quá!Nữ công an dở khóc dở cười: “Người xấu thật sự sẽ không quan tâm chuyện đó đâu.”