Tác giả:

Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…

Chương 275: Chương 275

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Sinh nhật sang năm, em muốn ăn bánh kem.”“Được.” Lạc Quốc Vinh đồng ý không chút do dự.Lạc Di nhìn cha mẹ đang rải thức ăn cho chó, cảm thấy mình ăn no mất rồi.Cô ho khan: “Cha, cha tỉnh lại đi, trong huyện không có bánh kem, không đúng, cha biết bánh kem là gì à?”Lạc Quốc Vinh sửng sốt, quả thực ông không biết, chưa từng thấy, cũng chưa từng ăn, chỉ được ăn bánh bông lan thôi.Ngô Tiểu Thanh tức giận liếc con gái: “Không được ức h.i.ế.p cha con, cha con là người đàng hoàng.”Lạc Di đang uống cháo gà thì bị sặc, mẹ thật lợi hại, trả đũa cô.Cô vuốt n.g.ự.c ho khan mấy tiếng, Tiêu Thanh Bình ngồi bên cạnh đưa ly nước qua, cô yên lặng uống hết.Vất vả lắm mới hết ho, Lạc Di không nhịn được mà chê: “Mẹ à, rõ ràng là mẹ được sủng mà kêu, ức h.i.ế.p người đàng hoàng đó.”Ngô Tiểu Thanh không so đo với con gái, nhìn chồng mình: “Quốc Vinh, anh nói xem ai ức h.i.ế.p anh?”Lạc Quốc Vinh cười ngốc: “Có à? Sao anh không biết thế? Vợ anh thương anh, con gái anh cũng hiếu thảo.”Ông là vua nịnh nọt, không đắc tội ai, cũng đắc tội không nổi.Lạc Nhiên đang gặm đùi gà ngẩng đầu lên: “Cha, con thì sao?”Khóe miệng Lạc Quốc Vinh giật giật, ông kiên quyết không thừa nhận mình đã quên mất con trai.Con gái là bảo bối, con trai… Chỉ là sự cố thôi.“Tiểu Nhiên nhà chúng ta là đứa bé ngoan, hiểu chuyện, thân thiết nhất.”Lúc này Lạc Nhiên mới thấy vui, tiếp tục gặm đùi gà, mềm mà không nhũn, rất ngon, nếu ngày nào cũng được ăn thì tốt rồi.Cậu bé đã tiến bộ, trước kia mong được ăn cơm trắng, bây giờ lại mong được ăn đùi gà, chất lượng cơm nước trong nhà đã tăng lên rồi.Ăn cơm xong, mọi người lười biếng dựa vào ghế nghỉ ngơi, uống nước sơn tra để tiêu thực, thoải mái thở ra một hơi, ăn bữa cơm này rất thư thái.Trước bếp lò nóng hổi, Lạc Quốc Vinh vẫn còn bận rộn, tự tay nấu mì, bỏ vào cháu gà đã hầm chín, rắc hành lá cắt nhỏ ra, bỏ thêm một quả trứng trần nước sôi, một chén mì trường thọ thơm ngát đã ra lò.“Vợ à, mấy năm nay đã khổ cho em rồi. Từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng nhau sống lâu trăm tuổi, làm bạn đến bạc đầu.”“Được.” Khóe mắt Ngô Tiểu Thanh ướt át, gắp sợi mì bỏ vào miệng, rất thơm ngon, trong lòng cũng ngọt ngào.Lạc Di dùng tay nâng cằm, hơi hâm mộ. Cả đời chỉ yêu một người, tình cảm khó có được.Trong khoảnh khắc ấm áp ấy, Lạc Nhiên ham ăn lại gào khóc: “Cha, con cũng muốn ăn mì trường thọ.”Rõ ràng đã ăn no rồi, nhưng thấy người khác ăn lại nhịn không được mà ch** n**c miếng.Bầu không khí lập tức bị phá hỏng, Lạc Quốc Vinh tức giận trợn mắt nhìn con trai. Chỉ biết ăn thôi.Lạc Di cười híp mắt, giơ tay lên: “Cha, con cũng muốn ăn. Cha hãy nhìn đứa con gái đáng thương bị vợ chồng hai người bỏ quên đi. Hai người là chân ái, chúng con là sự cố, dúng không?”Ngô Tiểu Thanh ngượng ngùng khẽ ấn vào đầu Lạc Di, sẵng giọng nói: “Con nói bậy nhiều quá.”Lạc Di thuận thế ngã xuống, ra vẻ bị ấn đau, khóc oa oa: “Đau, đau quá. Mẹ, có phải mẹ không thương Tiểu Di nữa không?”Ngô Tiểu Thanh hết cách với đứa con gái tinh quái này, không nhịn được mà đưa tay ra giả bộ ấn tiếp.Nhưng bà ấy còn chưa ấn vào Lạc Di, một bàn tay khác đã duỗi ra, bảo vệ đầu Lạc Di: “Thím, thím cẩn thận đau tay.”Là Tiêu Thanh Bình, động tác rõ ràng là che chở cho Lạc Di, nhưng ngoài miệng lại nói ngược lại.

“Sinh nhật sang năm, em muốn ăn bánh kem.”

“Được.” Lạc Quốc Vinh đồng ý không chút do dự.

Lạc Di nhìn cha mẹ đang rải thức ăn cho chó, cảm thấy mình ăn no mất rồi.

Cô ho khan: “Cha, cha tỉnh lại đi, trong huyện không có bánh kem, không đúng, cha biết bánh kem là gì à?”

Lạc Quốc Vinh sửng sốt, quả thực ông không biết, chưa từng thấy, cũng chưa từng ăn, chỉ được ăn bánh bông lan thôi.

Ngô Tiểu Thanh tức giận liếc con gái: “Không được ức h.i.ế.p cha con, cha con là người đàng hoàng.”

Lạc Di đang uống cháo gà thì bị sặc, mẹ thật lợi hại, trả đũa cô.

Cô vuốt n.g.ự.c ho khan mấy tiếng, Tiêu Thanh Bình ngồi bên cạnh đưa ly nước qua, cô yên lặng uống hết.

Vất vả lắm mới hết ho, Lạc Di không nhịn được mà chê: “Mẹ à, rõ ràng là mẹ được sủng mà kêu, ức h.i.ế.p người đàng hoàng đó.”

Ngô Tiểu Thanh không so đo với con gái, nhìn chồng mình: “Quốc Vinh, anh nói xem ai ức h.i.ế.p anh?”

Lạc Quốc Vinh cười ngốc: “Có à? Sao anh không biết thế? Vợ anh thương anh, con gái anh cũng hiếu thảo.”

Ông là vua nịnh nọt, không đắc tội ai, cũng đắc tội không nổi.

Lạc Nhiên đang gặm đùi gà ngẩng đầu lên: “Cha, con thì sao?”

Khóe miệng Lạc Quốc Vinh giật giật, ông kiên quyết không thừa nhận mình đã quên mất con trai.

Con gái là bảo bối, con trai… Chỉ là sự cố thôi.

“Tiểu Nhiên nhà chúng ta là đứa bé ngoan, hiểu chuyện, thân thiết nhất.”

Lúc này Lạc Nhiên mới thấy vui, tiếp tục gặm đùi gà, mềm mà không nhũn, rất ngon, nếu ngày nào cũng được ăn thì tốt rồi.

Cậu bé đã tiến bộ, trước kia mong được ăn cơm trắng, bây giờ lại mong được ăn đùi gà, chất lượng cơm nước trong nhà đã tăng lên rồi.

Ăn cơm xong, mọi người lười biếng dựa vào ghế nghỉ ngơi, uống nước sơn tra để tiêu thực, thoải mái thở ra một hơi, ăn bữa cơm này rất thư thái.

Trước bếp lò nóng hổi, Lạc Quốc Vinh vẫn còn bận rộn, tự tay nấu mì, bỏ vào cháu gà đã hầm chín, rắc hành lá cắt nhỏ ra, bỏ thêm một quả trứng trần nước sôi, một chén mì trường thọ thơm ngát đã ra lò.

“Vợ à, mấy năm nay đã khổ cho em rồi. Từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng nhau sống lâu trăm tuổi, làm bạn đến bạc đầu.”

“Được.” Khóe mắt Ngô Tiểu Thanh ướt át, gắp sợi mì bỏ vào miệng, rất thơm ngon, trong lòng cũng ngọt ngào.

Lạc Di dùng tay nâng cằm, hơi hâm mộ. Cả đời chỉ yêu một người, tình cảm khó có được.

Trong khoảnh khắc ấm áp ấy, Lạc Nhiên ham ăn lại gào khóc: “Cha, con cũng muốn ăn mì trường thọ.”

Rõ ràng đã ăn no rồi, nhưng thấy người khác ăn lại nhịn không được mà ch** n**c miếng.

Bầu không khí lập tức bị phá hỏng, Lạc Quốc Vinh tức giận trợn mắt nhìn con trai. Chỉ biết ăn thôi.

Lạc Di cười híp mắt, giơ tay lên: “Cha, con cũng muốn ăn. Cha hãy nhìn đứa con gái đáng thương bị vợ chồng hai người bỏ quên đi. Hai người là chân ái, chúng con là sự cố, dúng không?”

Ngô Tiểu Thanh ngượng ngùng khẽ ấn vào đầu Lạc Di, sẵng giọng nói: “Con nói bậy nhiều quá.”

Lạc Di thuận thế ngã xuống, ra vẻ bị ấn đau, khóc oa oa: “Đau, đau quá. Mẹ, có phải mẹ không thương Tiểu Di nữa không?”

Ngô Tiểu Thanh hết cách với đứa con gái tinh quái này, không nhịn được mà đưa tay ra giả bộ ấn tiếp.

Nhưng bà ấy còn chưa ấn vào Lạc Di, một bàn tay khác đã duỗi ra, bảo vệ đầu Lạc Di: “Thím, thím cẩn thận đau tay.”

Là Tiêu Thanh Bình, động tác rõ ràng là che chở cho Lạc Di, nhưng ngoài miệng lại nói ngược lại.

Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… “Sinh nhật sang năm, em muốn ăn bánh kem.”“Được.” Lạc Quốc Vinh đồng ý không chút do dự.Lạc Di nhìn cha mẹ đang rải thức ăn cho chó, cảm thấy mình ăn no mất rồi.Cô ho khan: “Cha, cha tỉnh lại đi, trong huyện không có bánh kem, không đúng, cha biết bánh kem là gì à?”Lạc Quốc Vinh sửng sốt, quả thực ông không biết, chưa từng thấy, cũng chưa từng ăn, chỉ được ăn bánh bông lan thôi.Ngô Tiểu Thanh tức giận liếc con gái: “Không được ức h.i.ế.p cha con, cha con là người đàng hoàng.”Lạc Di đang uống cháo gà thì bị sặc, mẹ thật lợi hại, trả đũa cô.Cô vuốt n.g.ự.c ho khan mấy tiếng, Tiêu Thanh Bình ngồi bên cạnh đưa ly nước qua, cô yên lặng uống hết.Vất vả lắm mới hết ho, Lạc Di không nhịn được mà chê: “Mẹ à, rõ ràng là mẹ được sủng mà kêu, ức h.i.ế.p người đàng hoàng đó.”Ngô Tiểu Thanh không so đo với con gái, nhìn chồng mình: “Quốc Vinh, anh nói xem ai ức h.i.ế.p anh?”Lạc Quốc Vinh cười ngốc: “Có à? Sao anh không biết thế? Vợ anh thương anh, con gái anh cũng hiếu thảo.”Ông là vua nịnh nọt, không đắc tội ai, cũng đắc tội không nổi.Lạc Nhiên đang gặm đùi gà ngẩng đầu lên: “Cha, con thì sao?”Khóe miệng Lạc Quốc Vinh giật giật, ông kiên quyết không thừa nhận mình đã quên mất con trai.Con gái là bảo bối, con trai… Chỉ là sự cố thôi.“Tiểu Nhiên nhà chúng ta là đứa bé ngoan, hiểu chuyện, thân thiết nhất.”Lúc này Lạc Nhiên mới thấy vui, tiếp tục gặm đùi gà, mềm mà không nhũn, rất ngon, nếu ngày nào cũng được ăn thì tốt rồi.Cậu bé đã tiến bộ, trước kia mong được ăn cơm trắng, bây giờ lại mong được ăn đùi gà, chất lượng cơm nước trong nhà đã tăng lên rồi.Ăn cơm xong, mọi người lười biếng dựa vào ghế nghỉ ngơi, uống nước sơn tra để tiêu thực, thoải mái thở ra một hơi, ăn bữa cơm này rất thư thái.Trước bếp lò nóng hổi, Lạc Quốc Vinh vẫn còn bận rộn, tự tay nấu mì, bỏ vào cháu gà đã hầm chín, rắc hành lá cắt nhỏ ra, bỏ thêm một quả trứng trần nước sôi, một chén mì trường thọ thơm ngát đã ra lò.“Vợ à, mấy năm nay đã khổ cho em rồi. Từ nay về sau, chúng ta sẽ cùng nhau sống lâu trăm tuổi, làm bạn đến bạc đầu.”“Được.” Khóe mắt Ngô Tiểu Thanh ướt át, gắp sợi mì bỏ vào miệng, rất thơm ngon, trong lòng cũng ngọt ngào.Lạc Di dùng tay nâng cằm, hơi hâm mộ. Cả đời chỉ yêu một người, tình cảm khó có được.Trong khoảnh khắc ấm áp ấy, Lạc Nhiên ham ăn lại gào khóc: “Cha, con cũng muốn ăn mì trường thọ.”Rõ ràng đã ăn no rồi, nhưng thấy người khác ăn lại nhịn không được mà ch** n**c miếng.Bầu không khí lập tức bị phá hỏng, Lạc Quốc Vinh tức giận trợn mắt nhìn con trai. Chỉ biết ăn thôi.Lạc Di cười híp mắt, giơ tay lên: “Cha, con cũng muốn ăn. Cha hãy nhìn đứa con gái đáng thương bị vợ chồng hai người bỏ quên đi. Hai người là chân ái, chúng con là sự cố, dúng không?”Ngô Tiểu Thanh ngượng ngùng khẽ ấn vào đầu Lạc Di, sẵng giọng nói: “Con nói bậy nhiều quá.”Lạc Di thuận thế ngã xuống, ra vẻ bị ấn đau, khóc oa oa: “Đau, đau quá. Mẹ, có phải mẹ không thương Tiểu Di nữa không?”Ngô Tiểu Thanh hết cách với đứa con gái tinh quái này, không nhịn được mà đưa tay ra giả bộ ấn tiếp.Nhưng bà ấy còn chưa ấn vào Lạc Di, một bàn tay khác đã duỗi ra, bảo vệ đầu Lạc Di: “Thím, thím cẩn thận đau tay.”Là Tiêu Thanh Bình, động tác rõ ràng là che chở cho Lạc Di, nhưng ngoài miệng lại nói ngược lại.

Chương 275: Chương 275