Tháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố…
Chương 281: Chương 281
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Là một phụ nữ độc thân rời xa nhà, còn dắt theo một đứa trẻ, đương nhiên phải cẩn thận rất nhiều.Lạc Quốc Vinh nhìn thấy vậy cũng không gượng ép mà cầm ấm rời đi.Lạc Di nhìn thoáng qua, thấy đứa bé đang ồn ào, người phụ nữ trẻ trông có vẻ kiệt quệ, suy nghĩ một chút, cô lấy ra mấy viên kẹo sữa cứng đi tới: “Cô ơi, đưa cho đứa nhóc này ăn đi, ăn rồi thì sẽ không quậy nữa.”Mấy năm nay để đi ra ngoài không dễ dàng gì, giúp được gì thì giúp.Thấy cô là một cô bé xinh đẹp, người phụ nữ trẻ cũng không dè chừng lắm: “Cám ơn cháu, bên đây cô cũng có, cháu ăn đi. Bé nhà cô hơi kén ăn một chút, không thích đồ cứng, cô đang định đi mua một chút đồ ăn nóng về.”Chị ấy mặc một chiếc áo khoác len màu đen, trông rất tao nhã, còn đứa bé bốn, năm tuổi lại mặc một chiếc áo khoác bông mới toanh, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh, rõ ràng là gia cảnh của chị ấy rất tốt.Đứa trẻ có thể kén ăn, sao có thể là đứa trẻ của một gia đình bình thường được?Lạc Di mỉm cười gật đầu, “Vậy cô nên cẩn thận một chút, ôm chặt đứa nhỏ này, trên tàu có nhiều thành phần hỗn tạp, người gì cũng có.”Người phụ nữ trẻ nói một tiếng cảm ơn, ôm đứa trẻ rời đi.Một lúc sau, Lạc Quốc Vinh trở lại, tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch.“Có nhiều người quá, ai cũng chen chúc.”“Cha vất vả rồi.” Miệng của Lạc Di rất ngọt, cô nhanh nhẹn ngâm mì ăn liền vào nước sôi, một lúc sau mì đã chín, cô bỏ gia vị và nước xốt vào.“Ông cụ Tiêu, của ông nè."“Cha, của cha nè.” Phục vụ người lớn tuổi là điều đúng đắn.Nhưng cô lại quay người lại nói: “Tiêu Thanh Bình, anh tự đi lấy đi.”Khóe miệng Tiêu Thanh Bình giật giật, đừng có phân biệt đối xử rõ ràng như thế được không.Mùi thơm của mì gói đặc biệt thơm, xộc thẳng vào mũi cô, Lạc Di nóng lòng cầm đũa lên gắp một đũi mì, mùi thơm càng thêm mê hoặc.Cô vừa ăn một miếng thì cửa bị đẩy ra, người phụ nữ trẻ ôm đứa nhóc ngượng ngùng đứng ở cửa: “Ừm... cháu đang ăn mì à? Còn mì không? Bán cho cô một cái được không?”Trong xe không có đồ ăn nóng, chị ấy mang theo bánh bao, khi nguội lạnh liền cứng ngắc phải dùng nước sôi để hòa tan, chị ấy cũng có bánh quy, nhưng đứa nhóc ăn được mấy bữa thì không muốn ăn nữa.Khi chị ấy đi ngang qua toa xe này, ngửi thấy mùi thơm nức mũi, đứa nhóc lập tức không chịu nổi gào khóc.Nhóc con khụt khịt mũi, háo hức nhìn mẹ: “Mẹ, Tiểu Bảo muốn ăn mì.”Lạc Quốc Vinh có hơi khó xử, mì ăn liền của họ cũng không có bao nhiêu, còn phải để dành một ít cho chuyến về. “Cái này...”Cậu nhóc đột nhiên trượt xuống, chạy tới trước mặt Lạc Di, lấy ra hai viên sô cô la: “Chị gái xinh đẹp, Tiểu Dịch cho chị sôcôla nè, chị cho em mì, có được không ạ?”Ôi, cái miệng đứa nhỏ này thật ngọt.Lạc Di luôn rất bao dung với trẻ con, đương nhiên, miễn là chúng không khóc lóc, không quậy phá.Cô không nhận sô cô la mà đưa phần mì trong tay của mình qua: “Em có hộp cơm không?"“Có, có.”Cậu nhóc ăn mì gói đến ngon lành, hết miếng này đến miếng khác rồi ra lệnh cho mẹ mình: “Ăn thịt thịt.”Một miếng thịt kho được nhét vào trong miệng, cậu nhóc mỉm cười vui vẻ, ngon quá đi.Người phụ nữ trẻ rất tò mò, nó có ngon như vậy không? Chị ấy lặng lẽ gắp miếng thịt kho lên cắn một miếng, mềm mềm vừa miệng, beo béo nhưng không ngán, để lại dư vị vô tận.
Là một phụ nữ độc thân rời xa nhà, còn dắt theo một đứa trẻ, đương nhiên phải cẩn thận rất nhiều.
Lạc Quốc Vinh nhìn thấy vậy cũng không gượng ép mà cầm ấm rời đi.
Lạc Di nhìn thoáng qua, thấy đứa bé đang ồn ào, người phụ nữ trẻ trông có vẻ kiệt quệ, suy nghĩ một chút, cô lấy ra mấy viên kẹo sữa cứng đi tới: “Cô ơi, đưa cho đứa nhóc này ăn đi, ăn rồi thì sẽ không quậy nữa.”
Mấy năm nay để đi ra ngoài không dễ dàng gì, giúp được gì thì giúp.
Thấy cô là một cô bé xinh đẹp, người phụ nữ trẻ cũng không dè chừng lắm: “Cám ơn cháu, bên đây cô cũng có, cháu ăn đi. Bé nhà cô hơi kén ăn một chút, không thích đồ cứng, cô đang định đi mua một chút đồ ăn nóng về.”
Chị ấy mặc một chiếc áo khoác len màu đen, trông rất tao nhã, còn đứa bé bốn, năm tuổi lại mặc một chiếc áo khoác bông mới toanh, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh, rõ ràng là gia cảnh của chị ấy rất tốt.
Đứa trẻ có thể kén ăn, sao có thể là đứa trẻ của một gia đình bình thường được?
Lạc Di mỉm cười gật đầu, “Vậy cô nên cẩn thận một chút, ôm chặt đứa nhỏ này, trên tàu có nhiều thành phần hỗn tạp, người gì cũng có.”
Người phụ nữ trẻ nói một tiếng cảm ơn, ôm đứa trẻ rời đi.
Một lúc sau, Lạc Quốc Vinh trở lại, tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch.
“Có nhiều người quá, ai cũng chen chúc.”
“Cha vất vả rồi.” Miệng của Lạc Di rất ngọt, cô nhanh nhẹn ngâm mì ăn liền vào nước sôi, một lúc sau mì đã chín, cô bỏ gia vị và nước xốt vào.
“Ông cụ Tiêu, của ông nè."
“Cha, của cha nè.” Phục vụ người lớn tuổi là điều đúng đắn.
Nhưng cô lại quay người lại nói: “Tiêu Thanh Bình, anh tự đi lấy đi.”
Khóe miệng Tiêu Thanh Bình giật giật, đừng có phân biệt đối xử rõ ràng như thế được không.
Mùi thơm của mì gói đặc biệt thơm, xộc thẳng vào mũi cô, Lạc Di nóng lòng cầm đũa lên gắp một đũi mì, mùi thơm càng thêm mê hoặc.
Cô vừa ăn một miếng thì cửa bị đẩy ra, người phụ nữ trẻ ôm đứa nhóc ngượng ngùng đứng ở cửa: “Ừm... cháu đang ăn mì à? Còn mì không? Bán cho cô một cái được không?”
Trong xe không có đồ ăn nóng, chị ấy mang theo bánh bao, khi nguội lạnh liền cứng ngắc phải dùng nước sôi để hòa tan, chị ấy cũng có bánh quy, nhưng đứa nhóc ăn được mấy bữa thì không muốn ăn nữa.
Khi chị ấy đi ngang qua toa xe này, ngửi thấy mùi thơm nức mũi, đứa nhóc lập tức không chịu nổi gào khóc.
Nhóc con khụt khịt mũi, háo hức nhìn mẹ: “Mẹ, Tiểu Bảo muốn ăn mì.”
Lạc Quốc Vinh có hơi khó xử, mì ăn liền của họ cũng không có bao nhiêu, còn phải để dành một ít cho chuyến về. “Cái này...”
Cậu nhóc đột nhiên trượt xuống, chạy tới trước mặt Lạc Di, lấy ra hai viên sô cô la: “Chị gái xinh đẹp, Tiểu Dịch cho chị sôcôla nè, chị cho em mì, có được không ạ?”
Ôi, cái miệng đứa nhỏ này thật ngọt.
Lạc Di luôn rất bao dung với trẻ con, đương nhiên, miễn là chúng không khóc lóc, không quậy phá.
Cô không nhận sô cô la mà đưa phần mì trong tay của mình qua: “Em có hộp cơm không?"
“Có, có.”
Cậu nhóc ăn mì gói đến ngon lành, hết miếng này đến miếng khác rồi ra lệnh cho mẹ mình: “Ăn thịt thịt.”
Một miếng thịt kho được nhét vào trong miệng, cậu nhóc mỉm cười vui vẻ, ngon quá đi.
Người phụ nữ trẻ rất tò mò, nó có ngon như vậy không? Chị ấy lặng lẽ gắp miếng thịt kho lên cắn một miếng, mềm mềm vừa miệng, beo béo nhưng không ngán, để lại dư vị vô tận.
Thập Niên 80 Bị Ép Trở Thành Nữ Phụ Tối ThượngTác giả: Quan Oánh OánhTruyện Điền Văn, Truyện Đô Thị, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Nữ Cường, Truyện Sủng, Truyện Trọng Sinh, Truyện Xuyên KhôngTháng chín trời nóng bức, nắng nóng đến không thở được, ve sầu trên cây kêu réo không ngừng. Khắp nơi trong thôn Lạc Gia, trên những cánh đồng lúa bát ngát, những bông lúa vàng óng trĩu cành, không còn nhìn thấy ngọn lúa đâu nữa, một điểm báo hiệu cho một vụ mùa bội thu. Những người dân trong thôn mồ hôi đầm đìa, giơ liềm bay nhanh như múa, đến chỗ nào là bống lúa đồng loạt đổ xuống, mấy người phụ nữ cấp tốc đuổi theo, bó thành từng bó một cách rất thành thạo, xếp thành từng đòn gánh để gánh lúa lên xe ba gác, đưa đến sân phơi nắng của nhà kho sản xuất, toàn bộ quá trình phân công hợp tác, trôi chảy như nước chảy mây trôi. Bọn trẻ con cũng không hề nhàn rỗi, tốp năm tốp ba nhặt những bông lúc rơi trong ruộng. Khi màn đêm buông xuống, không khí vẫn nóng bức như cũ, không có một cơn gió nào. Tay Lạc Di đeo một cái làn rách, nhặt bông lúa bỏ vào đó, thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn em trai Lạc Nhiên một cái. Tuy rằng Lạc Nhiên tuổi còn nhỏ, trông có vẻ xanh xao vàng vọt, nhưng mà cũng cố… Là một phụ nữ độc thân rời xa nhà, còn dắt theo một đứa trẻ, đương nhiên phải cẩn thận rất nhiều.Lạc Quốc Vinh nhìn thấy vậy cũng không gượng ép mà cầm ấm rời đi.Lạc Di nhìn thoáng qua, thấy đứa bé đang ồn ào, người phụ nữ trẻ trông có vẻ kiệt quệ, suy nghĩ một chút, cô lấy ra mấy viên kẹo sữa cứng đi tới: “Cô ơi, đưa cho đứa nhóc này ăn đi, ăn rồi thì sẽ không quậy nữa.”Mấy năm nay để đi ra ngoài không dễ dàng gì, giúp được gì thì giúp.Thấy cô là một cô bé xinh đẹp, người phụ nữ trẻ cũng không dè chừng lắm: “Cám ơn cháu, bên đây cô cũng có, cháu ăn đi. Bé nhà cô hơi kén ăn một chút, không thích đồ cứng, cô đang định đi mua một chút đồ ăn nóng về.”Chị ấy mặc một chiếc áo khoác len màu đen, trông rất tao nhã, còn đứa bé bốn, năm tuổi lại mặc một chiếc áo khoác bông mới toanh, khuôn mặt nhỏ bầu bĩnh, rõ ràng là gia cảnh của chị ấy rất tốt.Đứa trẻ có thể kén ăn, sao có thể là đứa trẻ của một gia đình bình thường được?Lạc Di mỉm cười gật đầu, “Vậy cô nên cẩn thận một chút, ôm chặt đứa nhỏ này, trên tàu có nhiều thành phần hỗn tạp, người gì cũng có.”Người phụ nữ trẻ nói một tiếng cảm ơn, ôm đứa trẻ rời đi.Một lúc sau, Lạc Quốc Vinh trở lại, tóc tai rối bù, quần áo xộc xệch.“Có nhiều người quá, ai cũng chen chúc.”“Cha vất vả rồi.” Miệng của Lạc Di rất ngọt, cô nhanh nhẹn ngâm mì ăn liền vào nước sôi, một lúc sau mì đã chín, cô bỏ gia vị và nước xốt vào.“Ông cụ Tiêu, của ông nè."“Cha, của cha nè.” Phục vụ người lớn tuổi là điều đúng đắn.Nhưng cô lại quay người lại nói: “Tiêu Thanh Bình, anh tự đi lấy đi.”Khóe miệng Tiêu Thanh Bình giật giật, đừng có phân biệt đối xử rõ ràng như thế được không.Mùi thơm của mì gói đặc biệt thơm, xộc thẳng vào mũi cô, Lạc Di nóng lòng cầm đũa lên gắp một đũi mì, mùi thơm càng thêm mê hoặc.Cô vừa ăn một miếng thì cửa bị đẩy ra, người phụ nữ trẻ ôm đứa nhóc ngượng ngùng đứng ở cửa: “Ừm... cháu đang ăn mì à? Còn mì không? Bán cho cô một cái được không?”Trong xe không có đồ ăn nóng, chị ấy mang theo bánh bao, khi nguội lạnh liền cứng ngắc phải dùng nước sôi để hòa tan, chị ấy cũng có bánh quy, nhưng đứa nhóc ăn được mấy bữa thì không muốn ăn nữa.Khi chị ấy đi ngang qua toa xe này, ngửi thấy mùi thơm nức mũi, đứa nhóc lập tức không chịu nổi gào khóc.Nhóc con khụt khịt mũi, háo hức nhìn mẹ: “Mẹ, Tiểu Bảo muốn ăn mì.”Lạc Quốc Vinh có hơi khó xử, mì ăn liền của họ cũng không có bao nhiêu, còn phải để dành một ít cho chuyến về. “Cái này...”Cậu nhóc đột nhiên trượt xuống, chạy tới trước mặt Lạc Di, lấy ra hai viên sô cô la: “Chị gái xinh đẹp, Tiểu Dịch cho chị sôcôla nè, chị cho em mì, có được không ạ?”Ôi, cái miệng đứa nhỏ này thật ngọt.Lạc Di luôn rất bao dung với trẻ con, đương nhiên, miễn là chúng không khóc lóc, không quậy phá.Cô không nhận sô cô la mà đưa phần mì trong tay của mình qua: “Em có hộp cơm không?"“Có, có.”Cậu nhóc ăn mì gói đến ngon lành, hết miếng này đến miếng khác rồi ra lệnh cho mẹ mình: “Ăn thịt thịt.”Một miếng thịt kho được nhét vào trong miệng, cậu nhóc mỉm cười vui vẻ, ngon quá đi.Người phụ nữ trẻ rất tò mò, nó có ngon như vậy không? Chị ấy lặng lẽ gắp miếng thịt kho lên cắn một miếng, mềm mềm vừa miệng, beo béo nhưng không ngán, để lại dư vị vô tận.